Trước khi ở với nhau đêm đầu tiên, người đàn ông ấy đưa cho chị Hà 15 triệu đồng, chị Hà làm cho ông ta cái giấy nợ 20 triệu. Khi mang thai, toàn bộ các chi phí khác như dưỡng thai, khám thai, sinh đẻ thì ông ấy lo, kể cả thời gian nuôi con hai tháng. Đến khi giao con, ông ấy trả lại cái giấy nợ và trả hết số tiền còn lại cho chị Hà. Kể từ đó hai người xem nhau như xa lạ
Theo lời kể của Tài – chạy xe ôm ở ngã tư Bình Phước – thì cách nay hai năm, bạn anh có quan hệ với một cô công nhân ở Khu Công nghiệp Sóng Thần. Kết quả là cô gái ấy sinh một đứa con trai. Vì bạn anh đã có gia đình nên Tài giúp anh giải quyết hậu quả của cuộc tình vụng trộm ấy bằng cách gạ bán đứa con. Không ngờ đứa trẻ ấy được một cặp vợ chồng hiếm muộn mua với giá 40 triệu đồng. Cô gái lầm lỡ ấy được một món tiền để làm vốn mở quán cà phê. Thế là, nhiều cô gái khác nảy sinh ra ý định đẻ thuê và Tài bỗng nhiên trở thành anh cò chuyên nghiệp cho dịch vụ này.
Chỉ có em ở lại phòng trọ
Trong vai người đàn ông hiếm muộn, tôi tìm đến Tài và tỏ ra đau khổ khi nói rằng vợ tôi bị u nang buồng trứng, không có khả năng sinh sản nên nhờ anh giúp tôi quan hệ với một cô gái để sinh con. Không chút ngần ngại, Tài nói một mạch về các điều kiện cho dịch vụ này: tiền cò 2 triệu đồng, sau khi cáp mối xong, đưa trước 1 triệu, còn lại thanh toán sau khi “giao hàng”, sau đó có thể thưởng thêm tùy ý. Tôi hỏi về phía cô gái thì sao, Tài cho biết: “Giá chuẩn” cho một ca đẻ thuê là 30 triệu đồng. Nhưng tùy theo trường hợp, có khi 25 triệu, cũng có khi lên đến 40 triệu, tùy theo “hàng”. Nhưng đó chỉ là giá của một đứa con, còn các chi phí khác như khách sạn, nhà trọ, khám thai, dưỡng thai, chi phí sinh đẻ và các chi phí hậu sản, “bên A” phải lo toàn bộ.
Chiều hôm sau, tôi theo Tài vào một dãy nhà trọ ở Khu Công nghiệp Sóng Thần. Dừng lại trước cửa một căn phòng, Tài nói nhỏ với tôi: “Cô bé này tên Nga, quê ở Bến Tre. Mọi chuyện tôi đã nói trước với cô ấy rồi. Còn những vấn đề cụ thể thì hai người thỏa thuận, nếu ông cảm thấy không hấp dẫn thì tôi sẽ giới thiệu cho mối khác”.
Chúng tôi bước vào căn phòng trọ khoảng 20 m2, Tài nháy mắt như ra hiệu cho Nga rồi biến mất. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Nga vừa cúi xuống lặt rau, vừa liếc nhìn trộm tôi như dò xét. Tôi hỏi sao ở nhà có một mình, Nga nói mấy chị khác đi ăn cơm, “chỉ có em ở lại vì đã... hẹn với anh Tài”. Cô vừa nói vừa nhìn tôi như hiểu ý.
Nhìn vẻ duyên dáng, trẻ trung và rất hiền lành của cô gái vừa tròn 20 tuổi như Nga, tôi không thể nào hình dung nổi cô đang chuẩn bị làm một chuyện vừa quái gở, vừa động trời nếu như nhu cầu của tôi là có thật: làm vợ tạm để đẻ con rồi... bán!
Tôi phải là cha ruột của nó
Tôi mời Nga ra một quán cà phê vắng ngoài đầu hẻm để gọi là bàn kỹ trước khi thỏa thuận hợp đồng.
Nga kể cho tôi nghe khá nhiều về hoàn cảnh của mình. Quê cô ở Bình Đại, Bến Tre. Nhà không có đất, phải thuê 5 công ruộng của người dì họ để làm kiếm đủ gạo ăn. Thế rồi cách đây hai năm, cha cô bệnh nặng, không có tiền điều trị phải chết tại quê nhà. Mẹ cô bị liệt cả hai chân. Cách nay 8 tháng, Nga cùng với người chị lên đây tìm việc. Dù lương công nhân may mỗi tháng năm sáu trăm ngàn, nhưng cô vẫn cố tằn tiện gởi về cho mẹ nuôi 3 đứa em nhỏ. Không ngờ nhà sập, bìm bìm leo, cách nay hai tháng, chị cô bị tai nạn giao thông, gãy một cánh tay, giờ đang nằm trong bệnh viện Bình Dương. Xí nghiệp may lúc này lại đứng trước nguy cơ đóng cửa, hàng loạt công nhân mất việc, Nga may mắn được giữ lại nhưng mức lương tối thiểu không đủ chi phí qua ngày, lấy gì để nuôi chị, nuôi mẹ, nuôi em...
Câu chuyện chúng tôi bị ngắt ngang vì tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh và tiếng ầu ơ dỗ dành của người mẹ trẻ vọng ra từ dãy nhà trọ bên cạnh. Nga cho biết: “Chị Hà mới đẻ thuê, đứa bé được gần hai tháng, chắc vài ngày nữa chị giao con”. Nói rồi Nga đưa mắt nhìn tôi có vẻ sốt ruột. Hiểu ý Nga, tôi vào đề rằng vợ tôi mắc bệnh phụ khoa, không có khả năng sinh sản. Chúng tôi đang khao khát làm mẹ làm cha, nhưng nếu xin con nuôi thì nó không mang dòng máu của mình, “vì vậy, tôi muốn em sinh cho tôi một đứa con mà chính tôi phải là cha ruột của nó”. Nga khẽ gật đầu và nói: “Em hiểu !”.
Mang thai rồi, ông ấy vẫn còn quan hệ
Tôi giải thích với Nga về sự sòng phẳng rồi lấy sổ tay ra và bảo Nga liệt kê cho tôi các khoản chi phí. Nga nói: “Cứ tính theo giá của chị Hà, người vừa mới sinh ấy cho nó dễ”. Tôi hỏi chị Hà tính như thế nào, Nga ngập ngừng giải thích: “Em nghe chị Hà nói tiền đứa trẻ là 30 triệu đồng, nếu là con trai thì thưởng thêm 10 triệu (nhưng chị Hà lại sinh con gái). Sau khi thỏa thuận, tức là trước khi ở với nhau đêm đầu tiên, người đàn ông ấy đưa trước cho chị Hà 15 triệu, chị Hà làm cho ông ta cái giấy nợ 20 triệu. Khi mang thai, toàn bộ các chi phí khác như dưỡng thai, khám thai, sinh đẻ thì ông ấy lo, kể cả thời gian nuôi con hai tháng. Đến khi giao con, ông ấy trả lại giấy nợ và trả hết số tiền còn lại cho chị Hà. Theo giao ước thì kể từ khi giao con, hai người không được gặp mặt nhau. Coi như suốt đời sẽ xem nhau như người xa lạ. Chị Hà nói với em như thế”.
Tôi hỏi Nga về thời gian và nơi chốn để hai người chung đụng với nhau đến lúc mang thai. Nga nói: “Em thấy mỗi tối ông ấy đến đây đón chị Hà ra khách sạn, còn thời gian thì tùy. Dường như sau khi mang thai rồi, ông ấy vẫn còn quan hệ với chị Hà, nhưng phải trả tiền thêm. Chuyện đó do hai người thỏa thuận”. Tôi hỏi chị Hà có phải trả tiền cò cho anh Tài không, Nga nói 1 triệu đồng sau khi giao con.
Trước khi từ giã, tôi nói với Nga rằng để tôi về trao đổi kỹ với vợ tôi. Nếu không có gì trở ngại thì 3 ngày sau, tôi quay lại và đưa trước cho Nga 15 triệu đồng. Nga nói nếu tôi đồng ý thì phải đưa vợ tôi đến cô mới an tâm.
Khi tôi lên xe, Nga cứ nhìn tôi với ánh mắt tự tin vào một dịch vụ sắp đến với mình, bỗng dưng tôi thấy mình có lỗi.
Vợ đưa chồng đi kiếm mối
Theo lời kể của Tài, trong vòng hai năm qua, anh ta đã giới thiệu cho trên 30 cặp vợ chồng là dân ở Bình Dương và TPHCM hiếm muộn đường con cái tìm đến “dịch vụ” này ở các dãy nhà trọ ven Khu Công nghiệp Sóng Thần 1, Sóng Thần 2 và Khu Chế xuất Linh Trung. Công việc của anh ta là chạy xe Honda ôm nhưng thu nhập chính lại nhờ tiền huê hồng... đẻ mướn. Cứ giới thiệu một “sô” thành công, Tài lại được khách cho 2 triệu đồng và các cô gái cho thêm 1 triệu đồng. Xem như anh kiếm được 3 triệu đồng nhờ bỏ công sưu tầm địa chỉ của các bên “ đối tác” và tài “tiếp thị, quảng bá”. Khách của Tài chủ yếu là những cặp vợ chồng hiếm muộn mà nguyên nhân là do người vợ mắc bệnh phụ khoa hoặc yếu tim, không có khả năng sinh đẻ.
Tài cho biết, qua nhiều cuộc tiếp xúc với khách hàng, anh thấy rằng hầu hết những toan tính để tìm đến dịch vụ này trước hết là do người vợ, họ sợ chồng mình lập phòng nhì nên bỏ tiền ra để công khai hóa cho chồng có một đứa con, và con ruột bao giờ cũng quý hơn con nuôi. Trong khi đó, các cô gái nhận đẻ thuê hầu hết là dân nhập cư từ các tỉnh đổ vào TP. Sau một thời gian tối tăm mặt mũi tăng ca “chẳng thấy mặt trời đâu” nhưng cuộc sống vẫn hết sức chật vật nên chấp nhận một “nghề mới không ra mới, cũ không ra cũ này” với mong muốn cuộc sống sẽ được đổi đời, khấm khá.
Nhận tiền cò, muốn rơi nước mắt
Theo Tài, cái giá cho một lần “đẻ thuê” mà họ đưa ra gần như là thống nhất với nhau: từ 30 triệu - 40 triệu đồng, tùy theo trai hay gái... Vậy là sau dịch vụ vợ thuê rầm rộ trước đây ven các khu công nghiệp, khu chế xuất ở Bình Dương và TP như Khu Công nghiệp Bình Đường, Sóng Thần 1, Sóng Thần 2..., tỉnh Bình Dương và Khu Chế xuất Linh Trung, Khu Công nghiệp Bình Chiểu, quận Thủ Đức, TPHCM, nay lại hình thành thêm một đường dây đẻ thuê và dĩ nhiên là có thêm đường dây cò đẻ. Tài khoe, nhờ dân trong “nghề” (một số công nhân nam và tài xế xe ôm) giới thiệu lẫn nhau nên lúc nào trong sổ tay của anh cũng có danh sách hàng loạt “bóng hồng” nhận đẻ thuê, tập trung ở nhà trọ quanh các khu công nghiệp.
Là một người tỏ ra có hiểu biết và cũng không đến nỗi vô tâm, Tài nói: “Ông nhờ thì tôi giúp, cuộc sống mà, hễ có cầu thì mới có cung, và dĩ nhiên là phải có cò. Mình không làm thì thằng khác cũng làm, suy cho cùng thì cũng chỉ là làm môi giới, đâu có tội lỗi gì đâu. Nhưng thú thật với ông, mỗi lần đi nhận tiền cò, thấy cái cảnh người mẹ trẻ bịn rịn giao con mà muốn rơi nước mắt”.
Vậy là tôi nảy ra ý định đi theo Tài để chứng kiến cảnh giao con.
Theo lời kể của Tài – chạy xe ôm ở ngã tư Bình Phước – thì cách nay hai năm, bạn anh có quan hệ với một cô công nhân ở Khu Công nghiệp Sóng Thần. Kết quả là cô gái ấy sinh một đứa con trai. Vì bạn anh đã có gia đình nên Tài giúp anh giải quyết hậu quả của cuộc tình vụng trộm ấy bằng cách gạ bán đứa con. Không ngờ đứa trẻ ấy được một cặp vợ chồng hiếm muộn mua với giá 40 triệu đồng. Cô gái lầm lỡ ấy được một món tiền để làm vốn mở quán cà phê. Thế là, nhiều cô gái khác nảy sinh ra ý định đẻ thuê và Tài bỗng nhiên trở thành anh cò chuyên nghiệp cho dịch vụ này.
Chỉ có em ở lại phòng trọ
Trong vai người đàn ông hiếm muộn, tôi tìm đến Tài và tỏ ra đau khổ khi nói rằng vợ tôi bị u nang buồng trứng, không có khả năng sinh sản nên nhờ anh giúp tôi quan hệ với một cô gái để sinh con. Không chút ngần ngại, Tài nói một mạch về các điều kiện cho dịch vụ này: tiền cò 2 triệu đồng, sau khi cáp mối xong, đưa trước 1 triệu, còn lại thanh toán sau khi “giao hàng”, sau đó có thể thưởng thêm tùy ý. Tôi hỏi về phía cô gái thì sao, Tài cho biết: “Giá chuẩn” cho một ca đẻ thuê là 30 triệu đồng. Nhưng tùy theo trường hợp, có khi 25 triệu, cũng có khi lên đến 40 triệu, tùy theo “hàng”. Nhưng đó chỉ là giá của một đứa con, còn các chi phí khác như khách sạn, nhà trọ, khám thai, dưỡng thai, chi phí sinh đẻ và các chi phí hậu sản, “bên A” phải lo toàn bộ.
Chiều hôm sau, tôi theo Tài vào một dãy nhà trọ ở Khu Công nghiệp Sóng Thần. Dừng lại trước cửa một căn phòng, Tài nói nhỏ với tôi: “Cô bé này tên Nga, quê ở Bến Tre. Mọi chuyện tôi đã nói trước với cô ấy rồi. Còn những vấn đề cụ thể thì hai người thỏa thuận, nếu ông cảm thấy không hấp dẫn thì tôi sẽ giới thiệu cho mối khác”.
Chúng tôi bước vào căn phòng trọ khoảng 20 m2, Tài nháy mắt như ra hiệu cho Nga rồi biến mất. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Nga vừa cúi xuống lặt rau, vừa liếc nhìn trộm tôi như dò xét. Tôi hỏi sao ở nhà có một mình, Nga nói mấy chị khác đi ăn cơm, “chỉ có em ở lại vì đã... hẹn với anh Tài”. Cô vừa nói vừa nhìn tôi như hiểu ý.
Nhìn vẻ duyên dáng, trẻ trung và rất hiền lành của cô gái vừa tròn 20 tuổi như Nga, tôi không thể nào hình dung nổi cô đang chuẩn bị làm một chuyện vừa quái gở, vừa động trời nếu như nhu cầu của tôi là có thật: làm vợ tạm để đẻ con rồi... bán!
Tôi phải là cha ruột của nó
Tôi mời Nga ra một quán cà phê vắng ngoài đầu hẻm để gọi là bàn kỹ trước khi thỏa thuận hợp đồng.
Nga kể cho tôi nghe khá nhiều về hoàn cảnh của mình. Quê cô ở Bình Đại, Bến Tre. Nhà không có đất, phải thuê 5 công ruộng của người dì họ để làm kiếm đủ gạo ăn. Thế rồi cách đây hai năm, cha cô bệnh nặng, không có tiền điều trị phải chết tại quê nhà. Mẹ cô bị liệt cả hai chân. Cách nay 8 tháng, Nga cùng với người chị lên đây tìm việc. Dù lương công nhân may mỗi tháng năm sáu trăm ngàn, nhưng cô vẫn cố tằn tiện gởi về cho mẹ nuôi 3 đứa em nhỏ. Không ngờ nhà sập, bìm bìm leo, cách nay hai tháng, chị cô bị tai nạn giao thông, gãy một cánh tay, giờ đang nằm trong bệnh viện Bình Dương. Xí nghiệp may lúc này lại đứng trước nguy cơ đóng cửa, hàng loạt công nhân mất việc, Nga may mắn được giữ lại nhưng mức lương tối thiểu không đủ chi phí qua ngày, lấy gì để nuôi chị, nuôi mẹ, nuôi em...
Câu chuyện chúng tôi bị ngắt ngang vì tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh và tiếng ầu ơ dỗ dành của người mẹ trẻ vọng ra từ dãy nhà trọ bên cạnh. Nga cho biết: “Chị Hà mới đẻ thuê, đứa bé được gần hai tháng, chắc vài ngày nữa chị giao con”. Nói rồi Nga đưa mắt nhìn tôi có vẻ sốt ruột. Hiểu ý Nga, tôi vào đề rằng vợ tôi mắc bệnh phụ khoa, không có khả năng sinh sản. Chúng tôi đang khao khát làm mẹ làm cha, nhưng nếu xin con nuôi thì nó không mang dòng máu của mình, “vì vậy, tôi muốn em sinh cho tôi một đứa con mà chính tôi phải là cha ruột của nó”. Nga khẽ gật đầu và nói: “Em hiểu !”.
Mang thai rồi, ông ấy vẫn còn quan hệ
Tôi giải thích với Nga về sự sòng phẳng rồi lấy sổ tay ra và bảo Nga liệt kê cho tôi các khoản chi phí. Nga nói: “Cứ tính theo giá của chị Hà, người vừa mới sinh ấy cho nó dễ”. Tôi hỏi chị Hà tính như thế nào, Nga ngập ngừng giải thích: “Em nghe chị Hà nói tiền đứa trẻ là 30 triệu đồng, nếu là con trai thì thưởng thêm 10 triệu (nhưng chị Hà lại sinh con gái). Sau khi thỏa thuận, tức là trước khi ở với nhau đêm đầu tiên, người đàn ông ấy đưa trước cho chị Hà 15 triệu, chị Hà làm cho ông ta cái giấy nợ 20 triệu. Khi mang thai, toàn bộ các chi phí khác như dưỡng thai, khám thai, sinh đẻ thì ông ấy lo, kể cả thời gian nuôi con hai tháng. Đến khi giao con, ông ấy trả lại giấy nợ và trả hết số tiền còn lại cho chị Hà. Theo giao ước thì kể từ khi giao con, hai người không được gặp mặt nhau. Coi như suốt đời sẽ xem nhau như người xa lạ. Chị Hà nói với em như thế”.
Tôi hỏi Nga về thời gian và nơi chốn để hai người chung đụng với nhau đến lúc mang thai. Nga nói: “Em thấy mỗi tối ông ấy đến đây đón chị Hà ra khách sạn, còn thời gian thì tùy. Dường như sau khi mang thai rồi, ông ấy vẫn còn quan hệ với chị Hà, nhưng phải trả tiền thêm. Chuyện đó do hai người thỏa thuận”. Tôi hỏi chị Hà có phải trả tiền cò cho anh Tài không, Nga nói 1 triệu đồng sau khi giao con.
Trước khi từ giã, tôi nói với Nga rằng để tôi về trao đổi kỹ với vợ tôi. Nếu không có gì trở ngại thì 3 ngày sau, tôi quay lại và đưa trước cho Nga 15 triệu đồng. Nga nói nếu tôi đồng ý thì phải đưa vợ tôi đến cô mới an tâm.
Khi tôi lên xe, Nga cứ nhìn tôi với ánh mắt tự tin vào một dịch vụ sắp đến với mình, bỗng dưng tôi thấy mình có lỗi.
Vợ đưa chồng đi kiếm mối
Theo lời kể của Tài, trong vòng hai năm qua, anh ta đã giới thiệu cho trên 30 cặp vợ chồng là dân ở Bình Dương và TPHCM hiếm muộn đường con cái tìm đến “dịch vụ” này ở các dãy nhà trọ ven Khu Công nghiệp Sóng Thần 1, Sóng Thần 2 và Khu Chế xuất Linh Trung. Công việc của anh ta là chạy xe Honda ôm nhưng thu nhập chính lại nhờ tiền huê hồng... đẻ mướn. Cứ giới thiệu một “sô” thành công, Tài lại được khách cho 2 triệu đồng và các cô gái cho thêm 1 triệu đồng. Xem như anh kiếm được 3 triệu đồng nhờ bỏ công sưu tầm địa chỉ của các bên “ đối tác” và tài “tiếp thị, quảng bá”. Khách của Tài chủ yếu là những cặp vợ chồng hiếm muộn mà nguyên nhân là do người vợ mắc bệnh phụ khoa hoặc yếu tim, không có khả năng sinh đẻ.
Tài cho biết, qua nhiều cuộc tiếp xúc với khách hàng, anh thấy rằng hầu hết những toan tính để tìm đến dịch vụ này trước hết là do người vợ, họ sợ chồng mình lập phòng nhì nên bỏ tiền ra để công khai hóa cho chồng có một đứa con, và con ruột bao giờ cũng quý hơn con nuôi. Trong khi đó, các cô gái nhận đẻ thuê hầu hết là dân nhập cư từ các tỉnh đổ vào TP. Sau một thời gian tối tăm mặt mũi tăng ca “chẳng thấy mặt trời đâu” nhưng cuộc sống vẫn hết sức chật vật nên chấp nhận một “nghề mới không ra mới, cũ không ra cũ này” với mong muốn cuộc sống sẽ được đổi đời, khấm khá.
Nhận tiền cò, muốn rơi nước mắt
Theo Tài, cái giá cho một lần “đẻ thuê” mà họ đưa ra gần như là thống nhất với nhau: từ 30 triệu - 40 triệu đồng, tùy theo trai hay gái... Vậy là sau dịch vụ vợ thuê rầm rộ trước đây ven các khu công nghiệp, khu chế xuất ở Bình Dương và TP như Khu Công nghiệp Bình Đường, Sóng Thần 1, Sóng Thần 2..., tỉnh Bình Dương và Khu Chế xuất Linh Trung, Khu Công nghiệp Bình Chiểu, quận Thủ Đức, TPHCM, nay lại hình thành thêm một đường dây đẻ thuê và dĩ nhiên là có thêm đường dây cò đẻ. Tài khoe, nhờ dân trong “nghề” (một số công nhân nam và tài xế xe ôm) giới thiệu lẫn nhau nên lúc nào trong sổ tay của anh cũng có danh sách hàng loạt “bóng hồng” nhận đẻ thuê, tập trung ở nhà trọ quanh các khu công nghiệp.
Là một người tỏ ra có hiểu biết và cũng không đến nỗi vô tâm, Tài nói: “Ông nhờ thì tôi giúp, cuộc sống mà, hễ có cầu thì mới có cung, và dĩ nhiên là phải có cò. Mình không làm thì thằng khác cũng làm, suy cho cùng thì cũng chỉ là làm môi giới, đâu có tội lỗi gì đâu. Nhưng thú thật với ông, mỗi lần đi nhận tiền cò, thấy cái cảnh người mẹ trẻ bịn rịn giao con mà muốn rơi nước mắt”.
Vậy là tôi nảy ra ý định đi theo Tài để chứng kiến cảnh giao con.