N
nikki
Guest
Những tin nhắn của anh như những nhát dao đâm chém vào trái tim tội lỗi của tôi. Tôi không ngờ rằng đến một ngày, tình yêu của chúng tôi lại kết thúc như thế này! Tôi đã phản bội anh, phản bội lại tình yêu tuyệt đẹp của chúng tôi đã cố gắng vun [...]
Những tin nhắn của anh như những nhát dao đâm chém vào trái tim tội lỗi của tôi. Tôi không ngờ rằng đến một ngày, tình yêu của chúng tôi lại kết thúc như thế này! Tôi đã phản bội anh, phản bội lại tình yêu tuyệt đẹp của chúng tôi đã cố gắng vun đắp bấy lâu nay…
Tôi và anh đã quen nhau gần ba năm nay, chúng tôi luôn nhận được sự ủng hộ của bạn bè cũng như gia đình hai bên. Hai đứa đã bàn bạc với nhau rằng, chờ anh học xong ở Hà Nội thì sẽ làm đám cưới… thế nhưng, những dự định đó giờ đây sẽ rất khó để trở thành hiện thực.
Trước đây, có một thời gian chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau. Đã có lúc tưởng chừng như tình yêu của chúng tôi kết thúc… nhưng rồi chúng tôi cũng đã vượt qua được những thử thách ấy và gắn kết lại với nhau. Tôi tự an ủi mình rằng, có lẽ do hai đứa thường xuyên ở xa nhau nên có những xích mích, hiểu nhầm không đâu để dẫn đến những trận cãi vã như vậy.
Thời gian trôi qua, hai đứa cũng đã hàn gắn lại như trước kia, chúng tôi luôn quan tâm, chiều chuộng nhau… và cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau.
Tôi và người yêu đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Thế nhưng gần đây, tôi cảm nhận tình yêu của mình dành cho anh không còn nồng nàn như trước, trái tim tôi bắt đầu lỗi nhịp khi tâm trí mình luôn nghĩ đến một người đàn ông khác đáng tuổi bố mình. Ở cơ quan, tôi vẫn gọi người đàn ông ấy bằng “chú”…* nhưng tôi không hiểu nổi tình cảm của mình dành cho chú là như thế nào nữa…
Tôi không nhớ từ bao giờ, tôi và chú đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Tôi cũng đã từng nói với chú* rằng, “Cháu xem chú như một người bạn lớn”… nhưng tận sâu trong lòng, tôi biết mình đang nói dối.
Hằng ngày, tôi và chú vẫn thường xuyên chat với nhau, hỏi thăm nhau chuyện công việc, cuộc sống và chú thường tặng tôi những bài thơ rất hay… nhưng lại rất buồn. Có lần, chú cũng đã tâm sự với tôi về cuộc sống không mấy vui vẻ của gia đình mình nhưng tôi đã động viên chú*“Cuộc sống gia đình nào cũng gặp không ít sóng gió. Cháu mong chú sẽ cố gắng vượt qua”.
Tôi biết và hiểu cả chú và tôi đang nghĩ gì… nhưng làm sao tôi có thể phản bội người yêu mình để đến với chú? Làm sao tôi có thể làm tổn thương vợ và những đứa con yêu của chú? Nếu tôi và chú không kìm được lòng mình… thì gia đình tôi sẽ ra sao? Và cả gia đình chú nữa… vậy nên, tôi đã cố gắng gạt bỏ hình ảnh của chú ra khỏi trái tim mình.
Nhiều đêm suy nghĩ, tôi cảm thấy có lỗi với người yêu mình rất nhiều! Khi tôi và anh vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau rất vui vẻ thì trong đầu tôi lại luôn nghĩ đến hình ảnh của chú, nói chuyện với anh nhưng tôi lại nhớ đến giọng nói, tiếng cười và cách nói chuyện chững chạc của chú… Đã có lúc tôi tự an ủi mình*“Sẽ cố gắng xem chú như một người bạn” nhưng nói thì vậy nhưng để làm được điều đó thì rất khó.
Tôi biết tình cảm mình dành cho chú không theo khái niệm “Kiều nữ và đại gia” như người ta vẫn nghĩ… bởi đơn giản vì tôi không đẹp và chú cũng không giàu có như những người đàn ông thành đạt khác.
Tôi biết dạo này chú rất buồn, chú rất muốn gặp tôi nhưng tôi không thể… Giá như lúc đầu tôi đừng nhìn vào ánh mắt buồn của chú! Giá như tôi đừng nói chuyện với chú thân thiết như vậy, đừng tâm sự với chú nhiều chuyện riêng tư và đừng biết gia đình chú không hạnh phúc thì tôi đã không ra nông nỗi này!
Tôi phải làm sao đây khi lúc nào hình ảnh của chú cũng đầy ắp trong trái tim mình?
source from:*24h

Tôi và anh đã quen nhau gần ba năm nay, chúng tôi luôn nhận được sự ủng hộ của bạn bè cũng như gia đình hai bên. Hai đứa đã bàn bạc với nhau rằng, chờ anh học xong ở Hà Nội thì sẽ làm đám cưới… thế nhưng, những dự định đó giờ đây sẽ rất khó để trở thành hiện thực.
Trước đây, có một thời gian chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau. Đã có lúc tưởng chừng như tình yêu của chúng tôi kết thúc… nhưng rồi chúng tôi cũng đã vượt qua được những thử thách ấy và gắn kết lại với nhau. Tôi tự an ủi mình rằng, có lẽ do hai đứa thường xuyên ở xa nhau nên có những xích mích, hiểu nhầm không đâu để dẫn đến những trận cãi vã như vậy.
Thời gian trôi qua, hai đứa cũng đã hàn gắn lại như trước kia, chúng tôi luôn quan tâm, chiều chuộng nhau… và cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau.

Tôi và người yêu đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Thế nhưng gần đây, tôi cảm nhận tình yêu của mình dành cho anh không còn nồng nàn như trước, trái tim tôi bắt đầu lỗi nhịp khi tâm trí mình luôn nghĩ đến một người đàn ông khác đáng tuổi bố mình. Ở cơ quan, tôi vẫn gọi người đàn ông ấy bằng “chú”…* nhưng tôi không hiểu nổi tình cảm của mình dành cho chú là như thế nào nữa…
Tôi không nhớ từ bao giờ, tôi và chú đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Tôi cũng đã từng nói với chú* rằng, “Cháu xem chú như một người bạn lớn”… nhưng tận sâu trong lòng, tôi biết mình đang nói dối.
Hằng ngày, tôi và chú vẫn thường xuyên chat với nhau, hỏi thăm nhau chuyện công việc, cuộc sống và chú thường tặng tôi những bài thơ rất hay… nhưng lại rất buồn. Có lần, chú cũng đã tâm sự với tôi về cuộc sống không mấy vui vẻ của gia đình mình nhưng tôi đã động viên chú*“Cuộc sống gia đình nào cũng gặp không ít sóng gió. Cháu mong chú sẽ cố gắng vượt qua”.
Tôi biết và hiểu cả chú và tôi đang nghĩ gì… nhưng làm sao tôi có thể phản bội người yêu mình để đến với chú? Làm sao tôi có thể làm tổn thương vợ và những đứa con yêu của chú? Nếu tôi và chú không kìm được lòng mình… thì gia đình tôi sẽ ra sao? Và cả gia đình chú nữa… vậy nên, tôi đã cố gắng gạt bỏ hình ảnh của chú ra khỏi trái tim mình.
Nhiều đêm suy nghĩ, tôi cảm thấy có lỗi với người yêu mình rất nhiều! Khi tôi và anh vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau rất vui vẻ thì trong đầu tôi lại luôn nghĩ đến hình ảnh của chú, nói chuyện với anh nhưng tôi lại nhớ đến giọng nói, tiếng cười và cách nói chuyện chững chạc của chú… Đã có lúc tôi tự an ủi mình*“Sẽ cố gắng xem chú như một người bạn” nhưng nói thì vậy nhưng để làm được điều đó thì rất khó.
Tôi biết tình cảm mình dành cho chú không theo khái niệm “Kiều nữ và đại gia” như người ta vẫn nghĩ… bởi đơn giản vì tôi không đẹp và chú cũng không giàu có như những người đàn ông thành đạt khác.
Tôi biết dạo này chú rất buồn, chú rất muốn gặp tôi nhưng tôi không thể… Giá như lúc đầu tôi đừng nhìn vào ánh mắt buồn của chú! Giá như tôi đừng nói chuyện với chú thân thiết như vậy, đừng tâm sự với chú nhiều chuyện riêng tư và đừng biết gia đình chú không hạnh phúc thì tôi đã không ra nông nỗi này!
Tôi phải làm sao đây khi lúc nào hình ảnh của chú cũng đầy ắp trong trái tim mình?
source from:*24h