Ven quốc lộ 1A từ Hậu Giang xuống Sóc Trăng có rất nhiều quán cà phê ôm trá hình hoạt động suốt ngày đêm. Cách thị xã Ngã Bảy về hướng Cần Thơ chừng 2 km, gần chục quán chỉ treo 1-2 chiếc võng, bên trong dựng vài chai nước ngọt. Đây là điểm phân biệt quán cà phê ôm với quán cà phê võng bình thường.
Gần chùa Già Lam Cổ Tự, quán Mimo nằm sát mé sông có 2 chiếc võng treo trong phòng được ngăn bằng phên tre, rèm vải. Tiếp viên tóc nhuộm vàng, không son phấn giới thiệu tên Tuyết, quê Châu Thành A (Hậu Giang), dẫn khách vào võng ngả lưng, rồi nhẹ tay bóp vai, xoa trán, khui lon bò cho khách.
Tuyết bảo đã 25 tuổi, chưa chồng, 6 năm nay bám lấy các quán cà phê ôm ven quốc lộ 1A kiếm sống vì gia đình đông anh em, cha mẹ quanh năm đi làm thuê. Ở phòng bên, cô gái tên Yến than: "Nhà em nghèo lắm nên thất học từ nhỏ. Cha mất sớm nên em phải đi bán cà phê ôm rồi đi khách để phụ tiền mẹ nuôi 4 đứa em", giọng cô đều đều.
Sau khi dốc hết tâm sự, Yến làm nũng: "Cuối tháng rồi mà em chưa đủ tiền đóng hụi, chút bo em 200 nghen. Em làm cưng sướng tại võng". Thấy khách không hiểu, Yến giải thích, uống cà phê bình thường thì bo 100.000 đồng cho tiếp viên. Nếu bo gấp đôi khách được kích dục bằng tay, miệng. Nếu thích, cô sẽ phục vụ tới Z ngay tại chỗ với giá 300.000 đồng một lượt.
Ở Sóc Trăng, quốc lộ 1A mở rộng đã giải tỏa nhiều quán cà phê ôm hai bên cầu Kênh Xáng thuộc phường 2 và phường 7, TP Sóc Trăng, nhưng nay vẫn còn nhiều quán như Hồng, Diễm, Phượng... Những nơi này chỉ có bàn nhựa với hai ghế phía trước, bên trong là dãy phòng dã chiến rộng chừng 2 m2 kê salon để khách ôm ấp tiếp viên trong ánh đèn lờ mờ.
Cách Công ty Công trình đô thị Sóc Trăng khoảng 50 m, quán cà phê Hoa Cúc xập xệ, bị che khuất bởi tán cây. Ngày nào cũng có cô gái tên Ngọc ngoài 20 tuổi ngồi trước quán khoe đùi. Bên trong có 2 phòng kê ghế salon, ngăn nhau bằng ván ép.
Mấy tài xế xe ôm cho biết, chồng Ngọc lái xe tải và có con gái 5 tuổi nhưng cô luôn khoe với khách "còn zin". Thấy khách gọi ly cà phê, Ngọc mang vào và tiện tay kéo tấm rèm vải, ngồi vào lòng khách. Cô gợi ý bán dâm một lượt chỉ 300.000 đồng. Lúc tính tiền ly nước 80.000 đồng, Ngọc nhanh tay giật lấy 120.000 đồng tiền thừa bà chủ trả lại khách, giọng nũng nịu "Bo em nghen!" rồi hướng dẫn khách sang bãi đáp là nhà trọ bên kia cầu Kênh Xáng, gần bến xe Trà Men, giá phòng 60.000 đồng một giờ.
Tại nhà trọ, tiếp tân và gái bán dâm buộc khách đưa tiền trước. Dù thỏa thuận "tàu nhanh" 300.000 đồng nhưng sau khi trả 60.000 đồng tiền phòng, phần dư của tờ 500.000 đồng vừa được nhà trọ trả lại cũng bị Ngọc giật trên tay khách, dúi vào túi quần rồi nhảy vào phòng tắm. “Đừng tiếc, thêm tiền cưng được em chiều tới bến”, Ngọc cười khanh khách rồi nói vọng ra rằng tiền bán dâm được chia cho chủ quán một nửa nên không riêng gì cô mà đồng nghiệp ở các quán khác cũng phải tìm cách moi thêm tiền. Trong đó có chiêu đòi tiền gấp đôi nếu bắt "phục vụ" quá một giờ hoặc hối thúc những ông khách say rượu "đi nhanh", cứ chậm 10 phút thì bị "phạt" 100.000 đồng.
Một cán bộ công an TP Sóc Trăng thừa nhận ven quốc lộ 1A có không ít quán cà phê "nhạy cảm" nhưng khó xử lý vì quán đăng ký kinh doanh đầy đủ, tiếp viên không ăn mặc khiêu dâm, ngồi uống cà phê trong phòng kín hay mua bán dâm tại quán. Còn việc bắt quả tang hành vi mua bán dâm ở các nhà nghỉ, khách sạn là không dễ bởi "quy định về cư trú hiện nay khá thoáng".
* Tên quán và tên tiếp viên đã thay đổi
Theo VnE
Gần chùa Già Lam Cổ Tự, quán Mimo nằm sát mé sông có 2 chiếc võng treo trong phòng được ngăn bằng phên tre, rèm vải. Tiếp viên tóc nhuộm vàng, không son phấn giới thiệu tên Tuyết, quê Châu Thành A (Hậu Giang), dẫn khách vào võng ngả lưng, rồi nhẹ tay bóp vai, xoa trán, khui lon bò cho khách.
Tuyết bảo đã 25 tuổi, chưa chồng, 6 năm nay bám lấy các quán cà phê ôm ven quốc lộ 1A kiếm sống vì gia đình đông anh em, cha mẹ quanh năm đi làm thuê. Ở phòng bên, cô gái tên Yến than: "Nhà em nghèo lắm nên thất học từ nhỏ. Cha mất sớm nên em phải đi bán cà phê ôm rồi đi khách để phụ tiền mẹ nuôi 4 đứa em", giọng cô đều đều.
Sau khi dốc hết tâm sự, Yến làm nũng: "Cuối tháng rồi mà em chưa đủ tiền đóng hụi, chút bo em 200 nghen. Em làm cưng sướng tại võng". Thấy khách không hiểu, Yến giải thích, uống cà phê bình thường thì bo 100.000 đồng cho tiếp viên. Nếu bo gấp đôi khách được kích dục bằng tay, miệng. Nếu thích, cô sẽ phục vụ tới Z ngay tại chỗ với giá 300.000 đồng một lượt.
|
Tiếp viên quán cà phê trá hình ở Sóc Trăng sẵn sàng "tới bến" với khách tại nhà trọ. |
Cách Công ty Công trình đô thị Sóc Trăng khoảng 50 m, quán cà phê Hoa Cúc xập xệ, bị che khuất bởi tán cây. Ngày nào cũng có cô gái tên Ngọc ngoài 20 tuổi ngồi trước quán khoe đùi. Bên trong có 2 phòng kê ghế salon, ngăn nhau bằng ván ép.
Mấy tài xế xe ôm cho biết, chồng Ngọc lái xe tải và có con gái 5 tuổi nhưng cô luôn khoe với khách "còn zin". Thấy khách gọi ly cà phê, Ngọc mang vào và tiện tay kéo tấm rèm vải, ngồi vào lòng khách. Cô gợi ý bán dâm một lượt chỉ 300.000 đồng. Lúc tính tiền ly nước 80.000 đồng, Ngọc nhanh tay giật lấy 120.000 đồng tiền thừa bà chủ trả lại khách, giọng nũng nịu "Bo em nghen!" rồi hướng dẫn khách sang bãi đáp là nhà trọ bên kia cầu Kênh Xáng, gần bến xe Trà Men, giá phòng 60.000 đồng một giờ.
Tại nhà trọ, tiếp tân và gái bán dâm buộc khách đưa tiền trước. Dù thỏa thuận "tàu nhanh" 300.000 đồng nhưng sau khi trả 60.000 đồng tiền phòng, phần dư của tờ 500.000 đồng vừa được nhà trọ trả lại cũng bị Ngọc giật trên tay khách, dúi vào túi quần rồi nhảy vào phòng tắm. “Đừng tiếc, thêm tiền cưng được em chiều tới bến”, Ngọc cười khanh khách rồi nói vọng ra rằng tiền bán dâm được chia cho chủ quán một nửa nên không riêng gì cô mà đồng nghiệp ở các quán khác cũng phải tìm cách moi thêm tiền. Trong đó có chiêu đòi tiền gấp đôi nếu bắt "phục vụ" quá một giờ hoặc hối thúc những ông khách say rượu "đi nhanh", cứ chậm 10 phút thì bị "phạt" 100.000 đồng.
Gần Công ty Công trình đô thị Sóc Trăng trên quốc lộ 1A có nhiều quán cà phê trá hình tồn tại nhiều năm. |
* Tên quán và tên tiếp viên đã thay đổi
Theo VnE