Em là cave sinh viên (Kỳ 2): Hợp đồng 1 tháng

Jolie

Member
[h=2]Như phản xạ cô thò tay chạm tay vào vùng nhạy cảm nhất của người đàn ông. Ngay lập tức nụ hôn kết thúc.[/h]
ca-ve.jpg

Cave sinh viên (Ảnh minh họa)
Đúng giờ hẹn Kiều bước chân vào quán café Lạ Rồi Quen, trong quán không một bóng người, điểm khác biệt hoàn toàn với mọi khi vì các cave sinh viên chọn đây là bến đáp cho bản thân mình.
Bàn số 2, chỉ duy nhất bàn số 2 có một người đang ngồi. Kiều bước tới nhìn người thanh niên này, nho nhã, nhẹ nhàng, một chút gì đó là học thức, nhưng cô hoàn toàn không biết người này.
Thở phào nhẹ nhõm cô bước chân tới bên cạnh, ngồi xuống một cách tự nhiên không cần quan tâm tới cảm xúc, cảm giác với người đàn ông này.
Một vẻ điềm tĩnh như đoán trước được sự việc sẽ xảy ra như vậy, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng giết chết ngay lập tức người ngồi đối diện mình nhưng với Kiều thì hoàn toàn khác, cô cũng vô hồn từ lâu, sắc lạnh cũng không kém.
Tình cảm, tình yêu với cô như quá nhàm chán. Họ đến với cô chỉ để thỏa mãn nhu cầu. Cô luôn nghi ngờ mọi thứ, tình cảm ư, tình yêu ư, dối trá, lừa dối, lời ngọt ngào ư, thề ước ư chỉ là chót lưỡi đầu môi, lời nói gió bay và không ai nắm được gió vì thế nó cứ thế bay đi theo năm tháng.
Lạnh lùng và sắc lạnh Kiều hỏi “Anh cần gì?”. Không biểu lộ một cảm xúc gì, không quan tâm nhiều đến lời nói của Kiều người đàn ông này hỏi “Một tháng em kiếm được bao nhiều với cái nghề này”.
Hơi ngạc nhiên với câu hỏi của một người đàn ông xa lạ, Kiều ngồi im nhìn người đàn ông này quan sát rồi trả lời “20 triệu”.
Không một lời nói, chỉ bằng hành động, 2 cọc tiền polyme được lấy ra đặt trước mặt Kiều “Đây là 20 triệu, tháng này cô là của tôi, ok”.
Tiền, tiền, Kiều nhìn cọc tiền đang đặt trước mặt mình rồi nhìn người đàn ông: "Ok, em là của anh tháng này”.
Thật ra cô chỉ kiếm được vài ba triệu với cái nghề này. Đa số tiền kiếm được phải chia cho các tên bảo kê. Xã hội nhìn vào các cave sinh viên luôn có thu nhập cao nhất trời nhưng thật ra các tên chăn dắt và bảo kê mới là người ăn trên chính thân xác đồng loại mình.
Người đàn ông đứng dậy bước đi một đoạn vẫn không thấy Kiều nhúc nhích gì quay lại: “Cô còn ngồi đó làm gì, chúng ta đi thôi”.
“Chúng ta” - Chưa một lần các khách làng chơi xem cô như một con người, với họ cô chỉ như một món hàng không hơn không kém, thỏa mãn rồi vất bỏ, gặp mặt rồi quên. Từ “chúng ta” làm cho cô quá ư là xa vời như gọi một người ngang hàng và thân thuộc vậy. Tâm trí cô lúc này đan xen rất nhiều suy nghỉ.
Trước khi đến quán cô thuê xe ôm như mọi khi nên khi gặp khách là khách có nghĩa vụ chở đi đến nơi cần. Lần này hoàn toàn khác một chiếc xe Camry màu đen sáng bóng chuyển bánh ra khỏi bãi đậu xe dừng trước mặt cô. Người thanh niên bước xuống xe mở cửa cho cô như mời một bà chủ lên xe vậy. Đứng nhìn người đàn ông vài giây rồi Kiều cũng chui vào chiếc xe. Mùi hương CK nhẹ nhàng thoang thoảng khiến lòng người có một chút gì đó là yên bình.
Chiếc xe lăn bánh, không gian trong xe im lặng đến ghê người, với tay ra người đàn ông bật một bài hát không lời “River flows in you “ của Yiruma, một bài hát cô luôn nghe khi trong lòng chất chứa nhiều nỗi u buồn nhất, giọt nước mắt bỗng dưng chảy dài trên má.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, một bàn tay ấm áp đặt lên má cô lau đi những giọt nước mắt trên má, một nụ hôn bất chợt đặt lên đôi môi của Kiều. Một nụ hôn hoàn toàn khác với tất cả các nụ hôn chiếm đoạt trước đây mà cô biết có gì đó là yêu thương, có gì đó là xót thương, có gì đó là hạnh phúc trong nụ hôn này.
Đầu lưỡi người đàn ông này bắt đầu khám phá từng ngóc ngách trong miệng của Kiều, đã lâu, rất lâu cô mới có được một cảm giác kích thích như thế, vòng tay sau cổ người đàn ông, lưỡi cô phối hợp với lưỡi người đàn ông này hòa quyện vào nhau.
Như phản xạ cô thò tay chạm tay vào vùng nhạy cảm nhất của người đàn ông lạ. Ngay lập tức nụ hôn kết thúc. Người đàn ông cũng buông Kiều ra nói giọng lạnh lùng “Nhà em ở đâu anh đưa về”.
Ngỡ ngàng trước phản ứng của người khách lạ, Kiều thắc mắc “Đêm nay anh không cùng em…..”
Lời chưa dứt cô đã bị chen ngang “Anh hỏi nhà em ở đâu cơ mà”. Không nói gì được thêm cô đành trả lời anh“23/7 Ngô Quyền…….”
Không gian tĩnh lặng trở lại trong không gian nhỏ bé trong xe chỉ cho tới khi chiếc xe dừng trước cửa phòng, cô mới bừng tỉnh là mình đã về nhà.
Rất lịch sự người đàn ông xuống xe mở cửa cho cô, bước ra khỏi xe cô và anh ta nhìn nhau một lúc, không ai nói gì chỉ những ánh mắt giao nhau rồi người đàn ông lên xe kéo kính xuống ngoái người ra nói với cô “Ngày mai anh lại tới”. Sau đó chiếc xe khuất dần trong đêm tối.
Những phản ứng chậm chạp vẫn đang diễn ra trong Kiều đến khi chiếc xe đã đi xa thật xa cô mới chợt nhớ rằng ngay cả tên người đàn ông đó, cô vẫn chưa hoàn toàn biết, nhưng cô cảm giác thân thuộc và bình yên khi anh ta ở bên cạnh.

Theo Zui




 
Back
Top