Giá như anh chỉ là một giấc mơ!

Jolie

Member
Em giờ đã có người yêu mới, vậy mà em vẫn không thể quên anh. Giá như với em, anh chỉ là một giấc mơ!!!​
Tại sao em vẫn không thể quên được anh dù đã sau 6 năm em quyết tâm quên anh? Tại sao em không thể không nhớ anh mỗi khi gặp anh dù chúng ta gặp nhau mỗi năm chỉ có một lần? Giá như đối với em, anh chỉ là một giấc mơ!!!
Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta tốt nghiệp cấp 3 anh nhỉ? 6 năm rồi anh ạ. Khoảng thời gian đó có dài không anh? Không dài nhưng đủ dài để phai nhạt một hình bóng phải không anh? Nhưng tại sao với em, để hình ảnh của anh phai nhạt lại khó đến thế?
Anh có biết điều tuyệt vời nhất trong quãng đời học sinh của anh là em được gặp anh không? Bước vào lớp 10A em đã ấn tượng với anh biết bao? Em không biết diễn tả thế nào về cảm giác lần đầu em nhìn thấy anh nữa anh ơi! Em như bị sét đánh anh ạ. Em đâu tin vào tình yêu sét đánh đâu, vậy mà khi gặp anh, em thật sự tin.
Anh hiền, anh rất đẹp, anh học giỏi, anh nhiệt tình, anh luôn cười một nụ cười khiến tim em lỗi nhịp, anh ... Em say sưa với ý nghĩ anh là hoàng tử Bạch mã trong giấc mơ của em. Ôi, thật tuyệt vời với em nếu như anh có thể là Hoàng Tử của em.
1270875086-giac-mo.jpg
Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta tốt nghiệp cấp 3 anh nhỉ?
Rồi sau đó thế nào nhỉ? Chúng ta học chung lớp và ngồi chung 1 tổ anh ạ, anh có biết em đã rất thiên vị chính mình không khi em đã lấy uy tín của một cán bộ lớp để xếp anh ngồi chung tổ với em? Anh chắc hẳn không biết đâu!!!
Thời gian học kỳ một năm lớp 10 là một thời gian hạnh phúc với em anh ạ, vì em thấy anh mỗi khi em nhìn lên bảng anh ạ, anh ngồi phía trên em một bàn và 1 lần em hướng lên bảng là em có thể thấy anh vì thế em càng chăm nhìn lên bảng hơn anh ạ.
Anh có thích em, em cảm nhận được điều đó anh ạ. Cách anh nhìn em nói chuyện với em có 1 điều gì đó thật trìu mến trong anh mắt anh, em thật vui anh ạ. Em còn nhớ một lần lớp mình tổ chức Noel ở nhà HT anh và các bạn đã đưa em về và đêm đó em đã thao thức vì vui sướng. Ôi, em đã thật hạnh phúc.

Rồi 1 thời gian sau, ánh mắt anh nhìn em đã khác đi, em không rõ lý do và em cũng đã không có can đảm để hỏi, em hối hận nhiều lắm, suy nghĩ nhiều lắm về việc tại sao anh không còn quan tâm em như trước đây nữa. Ôi, em thật ngốc vì đã không dám hỏi anh điều đó. Giá như em hỏi, giá như em biết điều gì làm anh như thế? Nếu em đã hỏi bây giờ chúng ta thế nào rồi anh?
1270875086-tin-nhan-cuoi.jpg
Em cũng đã tìm được một tình yêu mới...
Những ngày học lớp 11, 12, em đã thật buồn anh ạ, bởi vì mỗi chúng ta rẽ qua 2 hướng khác nhau, em lao vào học tập để quên anh, và em luôn nghe thấy các bạn trong lớp xôn xao mỗi lần anh có bạn gái mới.
Rồi em cũng nhận thấy mình có cảm tình với một người khác, em đã nhận lời làm quen với người đó và chúng em giúp nhau học tập vì chúng em là "đôi bạn cùng tiến" mà. Em mừng rằng, mình đã có thể để hình ảnh anh ngủ sâu trong trái tim em.
Rồi chúng ta bước vào kỳ thi đại học cam go và thử thách, em chẳng còn thời gian để nhớ đến anh nữa, một lần nữa em mừng thầm là mình đã có bản lĩnh hơn để quên anh. Nhưng thật trớ trêu, 12 năm học sinh giỏi không đủ bù đắp cho sự lựa chọn ngành không đúng của em anh ạ, em đã thi trượt. Rồi cái người em quen cũng nói lời chia tay em anh ạ.
Em suy sụp, em không biết em có phải chẳng có ưu điểm gì không sao người đó và anh đều rời xa em? Những ngày đó em đã thật buồn nhưng anh đã động viên em, em vỡ òa trong nước mắt anh ạ, anh đã nói "mọi con đường đều dẫn đến thành công L ạ, cố lên". Đó đã là cái phao cứu sinh tiếp thêm nghị lực để em bước vào năm học thứ 13 anh ạ.
Những trang nhật ký lớp 13 của em thấm đẫm nước mắt và hình ảnh của anh, anh đâu biết phải không anh? Và rồi em đã bước một nấc thang đến thành công anh a, em đã vào đại học, đúng chuyên ngành QTKD em yêu thích. Em cảm ơn anh lắm. Nhưng em cũng thật buồn vì em sẽ vào ĐN còn anh vào tận TP HCM để học. Anh đi xa quá, em nhớ anh quá anh ạ.
Và rồi 4 năm đại học trôi qua nhanh chóng, mỗi năm cứ đến dịp Tết, lớp chúng ta họp lớp là em lại hồi hộp chờ ngày mồng 2 để được gặp anh, anh cũng đâu biết phải không anh? Em giỏi che giấu cảm xúc quá mà.
1270875086-noi-nho-3.jpg
Em ước tất cả như một giấc mơ...
Anh giờ sắp lập nghiệp trong TP HCM, em cũng đã đi làm ở ĐN, em đã tìm được một tình yêu mới anh ạ, em hạnh phúc, em yêu và em được yêu, em sẽ hạnh phúc với anh ấy, em luôn tin như thế. Còn anh, em không có nhiều thông tin về anh, nhưng em tin anh là người sẽ thành công vì anh rất bản lĩnh.
Thế nhưng tình cảm là một điều gì đó mà em không thể kiểm soát được anh ạ. Hôm nay là ngày mồng 2 Tết, lớp chúng ta họp lớp và em lại được gặp anh. Em không có xe để đi, còn anh thì lại thừa 1 chỗ ngồi phía sau, đúng là tạo hóa khéo trêu ngươi con người phải không anh?
Ngồi phía sau anh, em đã thật hồi hộp anh ạ, anh vẫn hiền, vẫn chu đáo, vẫn quá tốt để em không thể không nhớ lại những ngày xưa. Lúc anh mệt và nằm nghỉ ở nhà XH, em đã thấy thương anh vô hạn, em đã ước ......... Thế mà anh vẫn gắng đưa em về nhà, nhìn anh ho, em đau lắm chỉ muốn cơn ho của anh chuyển hết sang cho em.
Anh ơi, em thật lòng mong "cơn say nắng" của em sẽ nhanh qua đi vì em cảm thấy thật có lỗi với người em yêu hiện tại anh ạ. Em mong rằng anh hãy cứ chỉ là một giấc mơ với em thôi, để khi tỉnh giấc em sẽ mỉm cười vì một giấc mơ đẹp!!!
Năm mới rồi anh ạ, mong rằng sang năm Hổ, những con Hổ của lớp 12A năm xưa sẽ vươn mình để mãnh mẽ như Hổ và thành công như những chú Hổ, anh nhé!!!
Anh sẽ mãi là giấc mơ với em, anh ạ.

(Theo Afamily)
 
Back
Top