Máy điện thoại để bàn reo, đầu dây bên kia, một người đàn ông hỏi Mừng, khi ấy Mừng đang dọn đồ (Mừng không dùng máy di động). Tuy nhiên cách hỏi của người đàn ông có gì lúng túng, tìm hiểu về Mừng khiến tôi sinh nghi, tôi nói rõ là sếp của Mừng, muốn gì cứ trao đổi với tôi. Phải khó khăn lắm người đàn ông mới nói được mong muốn của mình.
Anh ta là con trai duy nhất, bố mới lâm bệnh nặng chắc không qua khỏi. Ông cụ đưa số điện thoại bảo con trai gọi cho Mừng đến nhìn lần cuối.
Tôi gọi Mừng thông báo tin đó. Mừng khóc nức nở: Em đã linh cảm thấy điều không hay rồi. Hôm qua theo lịch anh ấy đến mà không thấy. Hình ảnh Mừng ngồi bóp chân, nhổ tóc sâu cho ông cụ trong clip mà tôi chưa kịp hỏi hiện ra. Cuộc đời Mừng, tình yêu của Mừng với ông cụ cứ tuôn trào theo dòng nước mắt.
Mừng quê huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình, nhà có 6 anh chị em, Mừng là con út. Hơn 20 tuổi, Mừng lấy một chàng trai cũng nghèo như mình. Ngày Mừng sinh con, nhà chẳng còn hạt gạo nào, anh chồng ôm con mà khóc như đứa trẻ, khóc vì thương vợ, khóc cho cái phận nghèo. Thời gian sau, chồng Mừng quyết tâm đổi đời nên theo bạn đi đào vàng. Vàng chả thấy đâu, khi trở về người chỉ còn da bọc xương vì sốt rét. Đau đớn hơn là chồng Mừng mắc nghiện. Dặt dẹo được mấy năm thì chết vì sốc thuốc.
Mừng gửi con cho bà nội rồi ra Hà Nội buôn bán ve chai, com cóp gửi tiền về nuôi con. Một hôm, từ sáng tới chiều chả mua bán được gì, đang rao khản cổ thì Mừng được cụ gọi vào nhà. Nhà cụ giàu lắm, chả có gì bán ve chai cả, cụ bảo Mừng lau nhà cho cụ. Lau dọn nhà cửa xong cụ ưng ý lắm. Cụ nói con cái cụ không muốn thuê osin vì sợ ăn trộm, cụ muốn cứ 2 ngày Mừng lại đến dọn nhà cho cụ.
3 tháng trời như vậy, trong khi dọn nhà Mừng kể đời mình cho cụ nghe, cụ thương Mừng và trả công gấp đôi nhưng Mừng không nhận vì "không muốn để cụ hiểu lầm mình lợi dụng". Một hôm Mừng đến dọn nhà thì cụ đang nằm ốm. Mừng nấu cháo bón cho cụ ăn, bóp chân cho cụ. Rồi Mừng vùng bỏ đi như ma đuổi, trong ý nghĩ của người đàn bà thôn quê khi đó là nhỡ có ai nhìn thấy họ sẽ nghĩ xấu, bỏ đi mà thương cụ vô cùng, một mình nằm trong căn nhà rộng không có ai chăm sóc.
Một tuần sau, Mừng mới quay lại giải thích cho cụ biết vì sao lại bỏ đi đột ngột. Cụ hiểu, rồi cụ đề nghị Mừng gặp cụ ở nhà nghỉ. Mừng sợ. Nhưng không hiểu sao khi ấy Mừng lại đồng ý. Rồi từ hôm ấy, mỗi tuần cụ gặp Mừng một lần ở nhà nghỉ. Lâu rồi thành quen, Mừng xin luôn làm chân dọn phòng trong nhà nghỉ (điều này sau đó Dũng "tây" công nhận là đúng). Mừng kể, vào phòng Mừng chỉ bóp chân, đấm lưng cho cụ, có những lúc cụ cũng ôm Mừng nhưng chưa khi nào 2 người làm chuyện đó (tôi tin vì clip đã thể hiện vậy).
Tôi bảo Hoàng lấy xe máy chở Mừng đến nhà cụ và không quên cảnh báo: Có thể đây là kế "điệu hổ ly sơn" của đám con cái cụ khi biết chuyện, muốn gặp Mừng để "hỏi chuyện" nên chú phải vào trước, nếu đúng là cụ như vậy thì mới cho Mừng vào. Chừng một tiếng sau Hoàng gọi cho tôi: Sự việc đúng như vậy sếp ạ, nhưng có chuyện phát sinh, ông cụ muốn cho chị Mừng 200 triệu, chị ấy không nhận. Tôi bảo Hoàng chuyển máy cho anh con trai cụ, anh ta xác nhận: Với chúng tôi tiền bạc không thành vấn đề, đó là ước nguyện cuối đời của cha tôi mong anh nói giúp để cô ta nhận cho cha tôi vui lòng. Tôi bảo Mừng: Em hãy nhận số tiền đó đi, không ai đánh giá em đâu. Đáp lại lời tôi chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào trong máy… Một tuần làm sếp trôi vèo, vừa mới được oai, được sướng tí ti đã phải bàn giao chức tước, kể cũng… hụt hẫng thật. Yêu nữ của Dũng đích thân cưỡi "Mẹc" đến đón tôi về biệt thự ở Mỹ Đình làm bữa tổng kết.
Tôi nói với Dũng hai vấn đề: Thứ nhất là doanh thu tiền phòng 3 ngày nay ổn định ở mức 3,8- 4 triệu/ ngày và lý giải luôn đó là do có sự thay đổi về ga gối, khăn và phòng sạch sẽ nên khách quay lại nhiều hơn, ngoài ra còn do tôi đã siết được số tiền mà Hoàng bỏ túi. Thứ hai là về việc mấy đứa quay phim trộm khách thuê phòng, Dũng nghe xong mặt tái dại. Tuy nhiên, Dũng phản ứng khá nhanh: Mình không thể quản lý được chúng nhìn trộm, siết chặt quá chúng nó bỏ đi ngay lấy ai làm. Không cho dùng máy điện thoại quay chụp là được rồi.
Tôi nhẩm tính nếu doanh thu tiền phòng đều đều một ngày 4 triệu, một tháng có 120 triệu đồng. Một ngày khách dùng 40 chai nước khoáng, mua 3000 đồng/ chai, bán 10.000 đồng, riêng khoản này đã lãi gần 300.000 đồng/ ngày. Đấy là chưa kể bia và các loại nước khác, bỏ rẻ mỗi tháng cũng kiếm lời khoảng 15 triệu các loại đồ uống. Số tiền này đủ nuôi và trả lương nhân viên. Trừ 20 triệu tiền thuê nhà và khoảng đó tiền điện nước và chi phí "ngoại giao", thuế má… mỗi tháng Dũng bỏ túi 80 triệu đồng. Một năm kiếm tỷ bạc ngon ơ. Chả trách nhà nghỉ bây giờ mở ra nhiều thế. Còn Dũng thì cười khì khì: Thiên hạ bây giờ mới đua nhau “cơm no...” chứ, cứ như mình ngày xưa thì...
Hùng Sơn
Anh ta là con trai duy nhất, bố mới lâm bệnh nặng chắc không qua khỏi. Ông cụ đưa số điện thoại bảo con trai gọi cho Mừng đến nhìn lần cuối.
Tôi gọi Mừng thông báo tin đó. Mừng khóc nức nở: Em đã linh cảm thấy điều không hay rồi. Hôm qua theo lịch anh ấy đến mà không thấy. Hình ảnh Mừng ngồi bóp chân, nhổ tóc sâu cho ông cụ trong clip mà tôi chưa kịp hỏi hiện ra. Cuộc đời Mừng, tình yêu của Mừng với ông cụ cứ tuôn trào theo dòng nước mắt.
Mừng quê huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình, nhà có 6 anh chị em, Mừng là con út. Hơn 20 tuổi, Mừng lấy một chàng trai cũng nghèo như mình. Ngày Mừng sinh con, nhà chẳng còn hạt gạo nào, anh chồng ôm con mà khóc như đứa trẻ, khóc vì thương vợ, khóc cho cái phận nghèo. Thời gian sau, chồng Mừng quyết tâm đổi đời nên theo bạn đi đào vàng. Vàng chả thấy đâu, khi trở về người chỉ còn da bọc xương vì sốt rét. Đau đớn hơn là chồng Mừng mắc nghiện. Dặt dẹo được mấy năm thì chết vì sốc thuốc.
Ảnh minh họa
Mừng gửi con cho bà nội rồi ra Hà Nội buôn bán ve chai, com cóp gửi tiền về nuôi con. Một hôm, từ sáng tới chiều chả mua bán được gì, đang rao khản cổ thì Mừng được cụ gọi vào nhà. Nhà cụ giàu lắm, chả có gì bán ve chai cả, cụ bảo Mừng lau nhà cho cụ. Lau dọn nhà cửa xong cụ ưng ý lắm. Cụ nói con cái cụ không muốn thuê osin vì sợ ăn trộm, cụ muốn cứ 2 ngày Mừng lại đến dọn nhà cho cụ.
3 tháng trời như vậy, trong khi dọn nhà Mừng kể đời mình cho cụ nghe, cụ thương Mừng và trả công gấp đôi nhưng Mừng không nhận vì "không muốn để cụ hiểu lầm mình lợi dụng". Một hôm Mừng đến dọn nhà thì cụ đang nằm ốm. Mừng nấu cháo bón cho cụ ăn, bóp chân cho cụ. Rồi Mừng vùng bỏ đi như ma đuổi, trong ý nghĩ của người đàn bà thôn quê khi đó là nhỡ có ai nhìn thấy họ sẽ nghĩ xấu, bỏ đi mà thương cụ vô cùng, một mình nằm trong căn nhà rộng không có ai chăm sóc.
Một tuần sau, Mừng mới quay lại giải thích cho cụ biết vì sao lại bỏ đi đột ngột. Cụ hiểu, rồi cụ đề nghị Mừng gặp cụ ở nhà nghỉ. Mừng sợ. Nhưng không hiểu sao khi ấy Mừng lại đồng ý. Rồi từ hôm ấy, mỗi tuần cụ gặp Mừng một lần ở nhà nghỉ. Lâu rồi thành quen, Mừng xin luôn làm chân dọn phòng trong nhà nghỉ (điều này sau đó Dũng "tây" công nhận là đúng). Mừng kể, vào phòng Mừng chỉ bóp chân, đấm lưng cho cụ, có những lúc cụ cũng ôm Mừng nhưng chưa khi nào 2 người làm chuyện đó (tôi tin vì clip đã thể hiện vậy).
Tôi bảo Hoàng lấy xe máy chở Mừng đến nhà cụ và không quên cảnh báo: Có thể đây là kế "điệu hổ ly sơn" của đám con cái cụ khi biết chuyện, muốn gặp Mừng để "hỏi chuyện" nên chú phải vào trước, nếu đúng là cụ như vậy thì mới cho Mừng vào. Chừng một tiếng sau Hoàng gọi cho tôi: Sự việc đúng như vậy sếp ạ, nhưng có chuyện phát sinh, ông cụ muốn cho chị Mừng 200 triệu, chị ấy không nhận. Tôi bảo Hoàng chuyển máy cho anh con trai cụ, anh ta xác nhận: Với chúng tôi tiền bạc không thành vấn đề, đó là ước nguyện cuối đời của cha tôi mong anh nói giúp để cô ta nhận cho cha tôi vui lòng. Tôi bảo Mừng: Em hãy nhận số tiền đó đi, không ai đánh giá em đâu. Đáp lại lời tôi chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào trong máy… Một tuần làm sếp trôi vèo, vừa mới được oai, được sướng tí ti đã phải bàn giao chức tước, kể cũng… hụt hẫng thật. Yêu nữ của Dũng đích thân cưỡi "Mẹc" đến đón tôi về biệt thự ở Mỹ Đình làm bữa tổng kết.
Tôi nói với Dũng hai vấn đề: Thứ nhất là doanh thu tiền phòng 3 ngày nay ổn định ở mức 3,8- 4 triệu/ ngày và lý giải luôn đó là do có sự thay đổi về ga gối, khăn và phòng sạch sẽ nên khách quay lại nhiều hơn, ngoài ra còn do tôi đã siết được số tiền mà Hoàng bỏ túi. Thứ hai là về việc mấy đứa quay phim trộm khách thuê phòng, Dũng nghe xong mặt tái dại. Tuy nhiên, Dũng phản ứng khá nhanh: Mình không thể quản lý được chúng nhìn trộm, siết chặt quá chúng nó bỏ đi ngay lấy ai làm. Không cho dùng máy điện thoại quay chụp là được rồi.
Tôi nhẩm tính nếu doanh thu tiền phòng đều đều một ngày 4 triệu, một tháng có 120 triệu đồng. Một ngày khách dùng 40 chai nước khoáng, mua 3000 đồng/ chai, bán 10.000 đồng, riêng khoản này đã lãi gần 300.000 đồng/ ngày. Đấy là chưa kể bia và các loại nước khác, bỏ rẻ mỗi tháng cũng kiếm lời khoảng 15 triệu các loại đồ uống. Số tiền này đủ nuôi và trả lương nhân viên. Trừ 20 triệu tiền thuê nhà và khoảng đó tiền điện nước và chi phí "ngoại giao", thuế má… mỗi tháng Dũng bỏ túi 80 triệu đồng. Một năm kiếm tỷ bạc ngon ơ. Chả trách nhà nghỉ bây giờ mở ra nhiều thế. Còn Dũng thì cười khì khì: Thiên hạ bây giờ mới đua nhau “cơm no...” chứ, cứ như mình ngày xưa thì...
Hùng Sơn