G
Guest
Guest
Sau đêm khởi động ngắn hạn ở Mộc Bài, nhóm của Tuấn về Phnom Penh. Qua vài cuộc điện thoại móc nối với các mối hàng quen thuộc về phụ tùng xe máy ở khu chợ bán xe máy Kirirum gần sân vận động Olympics, cả nhóm bắt đầu một cuộc chơi mới hứa hẹn nhiều màn điên rồ hơn.
“Sân bay” của hôm nay là sàn nhảy khét tiếng nhất tại Campuchia – Holiday – điểm đến của dân lắc Việt tại Cam. Nhạc bắt đầu nổi lên ở sàn nhảy từ 8 giờ tối, và ngưng vào 6 giờ sáng ngày hôm sau.
View attachment 6600
Các tay chơi đang chia thuốc tại sàn nhảy Casa Đêm trắng Holiday
Gần 10 giờ tối, theo nhóm của Tuấn, chúng tôi đến Holiday cùng với Phùng, dân trước kia chuyên tải xe cào cào lậu xuyên biên giới về bán cho dân chơi Sài Gòn. Với túi tiền rủng rỉnh, Phùng trở thành một tay chơi quen thuộc của các hộp đêm ở Phnom Penh.
Holiday là một khu phức hợp gồm khách sạn, sòng bài, và sàn nhảy. Nhìn vẻ ngoài Holiday khá cũ kỹ so với tiếng tăm lẫy lừng của nó, ngay từ cổng vào, dọc phía hành lang gần hồ bơi của khách sạn ngồi la liệt các em cave í ới toàn tiếng Việt. Lối vào chính được chắn hai thanh sắt dài để khách xếp hàng, cuối thanh sắt có hai tay bảo vệ người Mã đứng lừng lững, bắt đầu màn khám xét khá tỉ mỉ.
Sàn tù mù tối, xen trong tiếng nhạc và khói thuốc dày đặc là những bóng người lắc lư trong bóng tối. Trên bàn đa phần là các chai nước suối nhỏ vơi nửa, thi thoảng thấy vài bàn có bia, hiếm thấy rượu, một dấu hiệu dễ nhận ngay những khách đứng bàn sử dụng hàng lắc.
Đó là không gian đậm đặc chưa từng thấy ở những sàn nhảy khác tại Sài Gòn, nhưng xen trong tiếng nhạc xô bồ, là những câu nói, gọi nhau, đều bằng tiếng Việt. Phùng cho biết: “Đây là điểm đến của mấy tay chơi Việt sống tại Cam, cả dân lắc Sài Gòn cũng thường sang đây cắn thuốc”.
Chuyến vào Holiday hôm nay chỉ mang tính dạo đầu, Phùng gọi chai rượu, uống gần cạn mà chẳng thấy cô gái nào đến tiếp. Giữa sàn hơn chục cô gái váy ngắn nhún nhảy. Phùng cười khẩy cho biết: “Vào đây mà không chơi lắc, chẳng em nào thèm ngó ngàng, ở đây cắn thuốc càng dữ càng được các em cưng chiều nhiều”. Gần 12 giờ đêm, không khí trở nên đậm đặc hơn khi lượng khách vào ngày một nhiều, đa phần đều là các tay chơi trẻ, trên bàn là thuốc lắc, bên mình là một cô gái Việt tuyển được từ số những em đang nhảy giữa sàn. Cuối cùng, để hoà nhịp cùng không khí chung, khỏi lạc lõng cùng cơ số dân đi bay đang tăng dần, Phùng chỉ gọi một phân Ke được chứa trong ống hút, chia cho cả nhóm… xài tạm, đủ “bắn” sáu “bi” cho sáu người trong nhóm.
“Bắn” có một “bi” nên cảm giác của những tay chơi hàng dữ trong nhóm Tuấn và Phùng không mảy may thay đổi bộ dạng. Nhìn quanh cả sàn Holiday khi ấy gần như hoà thành một khối cuộn cùng khói thuốc, nhạc dồn dập hơn, từng cơ thể nam nữ sát rạt quấn lấy nhau dưới ánh đèn chớp loé, xô bồ, hỗn loạn. Những cuộc mua bán, cắn lắc ngay tại bàn ở Holiday diễn ra nhanh gọn, công khai, dễ như đi mua cục kẹo, gói thuốc.
Holiday trở thành một điểm nóng về lắc và ma tuý, nhưng với Phùng, bữa tiệc lắc đêm nay chỉ mới là trò khởi động. Ngày mai, ở một động lắc khác mới nổi tại Phnom Penh, Phùng hứa hẹn sẽ cùng “đội bay” làm một hành trình mới, khi một tay chơi thông báo mới có nguồn hàng chuẩn với độ đằm cao, phê nặng, ngấm sâu, đảm bảo cho hành trình bay nguyên đêm mà không sợ… gãy cánh.
Trong uống ngoài thoa
Casa mới nổi chưa đầy một năm trở lại đây, là “phi trường” được dân bay kháo nhau tìm đến vì thường xuyên có nguồn hàng mới, với những tay “bác sĩ” kê toa cho dân bay là các đầu gấu người Việt. “Đội bay” hôm nay gồm năm người, đến Casa gần 11 giờ khuya.
Không khí trong Casa cũng tù mù, nội thất giống một quán bar tầm tầm thua xa với các bar khác ở Sài Gòn hay Hà Nội. Để hâm nóng không khí, Phùng kêu hai chai Ông già chống gậy đen giải khát và tìm hàng. Không phải chờ lâu, một tay chơi rất bảnh trong trang phục áo hoa quần trắng lượn sang bàn, xã giao vài câu, khi biết đội bay từ Sài Gòn sang. Đó là Phương “bác sĩ”. Móc túi xoè ngay một nhúm toàn các viên sko (kẹo) con nhộng nửa vàng nửa nâu, Phương giới thiệu: “Hàng mới về, dùng chạy “rô đa” rất bắt máy”.
Phương “bác sĩ” kêu cho chúng tôi sáu lon nước ngọt, quăng bịch thuốc ra bàn, và bắt đầu “kê toa”. Từng viên con nhộng được rút ra, xổ thẳng thuốc vào ly, đám nhân viên phục vụ giờ mới tụm lại, đổ nước ngọt vào ly lấy ống hút ngoáy đều, mỗi ly chia khoảng nửa viên con nhộng và đích thân “bác sĩ” nhấp một ngụm, sau đó đưa cho từng thành viên trong “đội bay” khởi động máy. Qua đi gần 15 phút, Phùng vít cổ “bác sĩ”, lên giọng: “Hổng thấy ép gì hết, hàng mày đưa giống bột mì quá”. “Bác sĩ” thanh minh: “Phải từ từ mới phê, cái đó mới trong uống, còn hàng kèm ngoài thoa nữa, đảm bảo cho sếp bay tới sáng”.
Nhìn quanh trong Casa hôm ấy, nhóm của Phùng hoạt động nhộn nhịp nhất, những tờ bạc 5 đôla vo viên thảy ra bàn khá sành điệu bo cho nhân viên. “Bác sĩ” lại lôi đến một thanh niên khác, trên tay cầm một ống hút chứa bột trắng nhỏ, hàn kín từng khúc dài hơn một đốt ngón tay. Đây chính là Ketamin, dân Cam gọi là Khe, hay Kê. Tùng – đồng nghiệp của Phương “bác sĩ” đến từng người mời dùng thử. Đêm bắt đầu cuồng loạn với những tiếng gào thét, những động tác nhảy múa bị mất kiểm soát.
Sau chầu bắn Kê, dân chơi lắc của sàn nhìn đội bay với vẻ “ngưỡng mộ”, nhất là các em choai choai. Và một em trong số ấy tìm đến, qua phiên dịch em cho biết tên Ot, làm nghề gội đầu, tối vào Casa chơi. Ot rất vui vẻ khi được mời ly nước ngọt vì thừa biết trong đó là gì. Và như để khẳng định độ bê hàng mạnh của lắc, cùng Kê, Tùng mời tiếp Ot một ly nước ngọt, bắn kèm một bi Kê.
Ngay sau đó Tùng nhả tiếp một bi vào đầu lưỡi mình, thừa lúc Ot không để ý, chụp đầu thổi thẳng bi Kê vào mũi Ot, cười nham nhở. Đó là trò ép thuốc để chuốc cho các em gái mau tới bến hơn. Sau khi bị nén thêm ba bi nữa trong thời gian chưa đầy năm phút, Ot bỗng rớt đùng từ trên ghế xuống đất, nằm dưới sàn mà hai bàn tay lạnh ngắt quơ tới lui trong không khí, mắt đờ đẫn như kẻ vô hồn. Ot gãy cánh tại chỗ trong tiếng reo hò cuồng loạn của đội bay. Cuộc chơi đêm vẫn chưa dừng lại.
Theo Lam Phong
“Sân bay” của hôm nay là sàn nhảy khét tiếng nhất tại Campuchia – Holiday – điểm đến của dân lắc Việt tại Cam. Nhạc bắt đầu nổi lên ở sàn nhảy từ 8 giờ tối, và ngưng vào 6 giờ sáng ngày hôm sau.
View attachment 6600
Các tay chơi đang chia thuốc tại sàn nhảy Casa Đêm trắng Holiday
Gần 10 giờ tối, theo nhóm của Tuấn, chúng tôi đến Holiday cùng với Phùng, dân trước kia chuyên tải xe cào cào lậu xuyên biên giới về bán cho dân chơi Sài Gòn. Với túi tiền rủng rỉnh, Phùng trở thành một tay chơi quen thuộc của các hộp đêm ở Phnom Penh.
Holiday là một khu phức hợp gồm khách sạn, sòng bài, và sàn nhảy. Nhìn vẻ ngoài Holiday khá cũ kỹ so với tiếng tăm lẫy lừng của nó, ngay từ cổng vào, dọc phía hành lang gần hồ bơi của khách sạn ngồi la liệt các em cave í ới toàn tiếng Việt. Lối vào chính được chắn hai thanh sắt dài để khách xếp hàng, cuối thanh sắt có hai tay bảo vệ người Mã đứng lừng lững, bắt đầu màn khám xét khá tỉ mỉ.
Sàn tù mù tối, xen trong tiếng nhạc và khói thuốc dày đặc là những bóng người lắc lư trong bóng tối. Trên bàn đa phần là các chai nước suối nhỏ vơi nửa, thi thoảng thấy vài bàn có bia, hiếm thấy rượu, một dấu hiệu dễ nhận ngay những khách đứng bàn sử dụng hàng lắc.
Đó là không gian đậm đặc chưa từng thấy ở những sàn nhảy khác tại Sài Gòn, nhưng xen trong tiếng nhạc xô bồ, là những câu nói, gọi nhau, đều bằng tiếng Việt. Phùng cho biết: “Đây là điểm đến của mấy tay chơi Việt sống tại Cam, cả dân lắc Sài Gòn cũng thường sang đây cắn thuốc”.
Chuyến vào Holiday hôm nay chỉ mang tính dạo đầu, Phùng gọi chai rượu, uống gần cạn mà chẳng thấy cô gái nào đến tiếp. Giữa sàn hơn chục cô gái váy ngắn nhún nhảy. Phùng cười khẩy cho biết: “Vào đây mà không chơi lắc, chẳng em nào thèm ngó ngàng, ở đây cắn thuốc càng dữ càng được các em cưng chiều nhiều”. Gần 12 giờ đêm, không khí trở nên đậm đặc hơn khi lượng khách vào ngày một nhiều, đa phần đều là các tay chơi trẻ, trên bàn là thuốc lắc, bên mình là một cô gái Việt tuyển được từ số những em đang nhảy giữa sàn. Cuối cùng, để hoà nhịp cùng không khí chung, khỏi lạc lõng cùng cơ số dân đi bay đang tăng dần, Phùng chỉ gọi một phân Ke được chứa trong ống hút, chia cho cả nhóm… xài tạm, đủ “bắn” sáu “bi” cho sáu người trong nhóm.
“Bắn” có một “bi” nên cảm giác của những tay chơi hàng dữ trong nhóm Tuấn và Phùng không mảy may thay đổi bộ dạng. Nhìn quanh cả sàn Holiday khi ấy gần như hoà thành một khối cuộn cùng khói thuốc, nhạc dồn dập hơn, từng cơ thể nam nữ sát rạt quấn lấy nhau dưới ánh đèn chớp loé, xô bồ, hỗn loạn. Những cuộc mua bán, cắn lắc ngay tại bàn ở Holiday diễn ra nhanh gọn, công khai, dễ như đi mua cục kẹo, gói thuốc.
Holiday trở thành một điểm nóng về lắc và ma tuý, nhưng với Phùng, bữa tiệc lắc đêm nay chỉ mới là trò khởi động. Ngày mai, ở một động lắc khác mới nổi tại Phnom Penh, Phùng hứa hẹn sẽ cùng “đội bay” làm một hành trình mới, khi một tay chơi thông báo mới có nguồn hàng chuẩn với độ đằm cao, phê nặng, ngấm sâu, đảm bảo cho hành trình bay nguyên đêm mà không sợ… gãy cánh.
Trong uống ngoài thoa
Đủ loại lắc
Pu – một tay chơi lắc thâm niên tại Phnom Penh – khẳng định hễ thị trường trong khu vực có hàng gì, các chốn chơi khét tiếng tại Phnom Penh có hàng đó. Đã qua rồi cái thời của Ma (tên gọi một dạng hồng phiến viên nén), “hàng đá” (tiếng Campuchia gọi Takok), Ketamin (Khe, hay Kê) thị trường bây giờ đã có Krovi (tiếng lóng là Sko – kẹo), giá bán 15 đôla cho một viên hình con nhộng, đủ hai người chơi bay trong sáu tiếng. “Kẹo” đang là “thần dược” cho dân bay thứ thiệt.
Không khí trong Casa cũng tù mù, nội thất giống một quán bar tầm tầm thua xa với các bar khác ở Sài Gòn hay Hà Nội. Để hâm nóng không khí, Phùng kêu hai chai Ông già chống gậy đen giải khát và tìm hàng. Không phải chờ lâu, một tay chơi rất bảnh trong trang phục áo hoa quần trắng lượn sang bàn, xã giao vài câu, khi biết đội bay từ Sài Gòn sang. Đó là Phương “bác sĩ”. Móc túi xoè ngay một nhúm toàn các viên sko (kẹo) con nhộng nửa vàng nửa nâu, Phương giới thiệu: “Hàng mới về, dùng chạy “rô đa” rất bắt máy”.
Phương “bác sĩ” kêu cho chúng tôi sáu lon nước ngọt, quăng bịch thuốc ra bàn, và bắt đầu “kê toa”. Từng viên con nhộng được rút ra, xổ thẳng thuốc vào ly, đám nhân viên phục vụ giờ mới tụm lại, đổ nước ngọt vào ly lấy ống hút ngoáy đều, mỗi ly chia khoảng nửa viên con nhộng và đích thân “bác sĩ” nhấp một ngụm, sau đó đưa cho từng thành viên trong “đội bay” khởi động máy. Qua đi gần 15 phút, Phùng vít cổ “bác sĩ”, lên giọng: “Hổng thấy ép gì hết, hàng mày đưa giống bột mì quá”. “Bác sĩ” thanh minh: “Phải từ từ mới phê, cái đó mới trong uống, còn hàng kèm ngoài thoa nữa, đảm bảo cho sếp bay tới sáng”.
Nhìn quanh trong Casa hôm ấy, nhóm của Phùng hoạt động nhộn nhịp nhất, những tờ bạc 5 đôla vo viên thảy ra bàn khá sành điệu bo cho nhân viên. “Bác sĩ” lại lôi đến một thanh niên khác, trên tay cầm một ống hút chứa bột trắng nhỏ, hàn kín từng khúc dài hơn một đốt ngón tay. Đây chính là Ketamin, dân Cam gọi là Khe, hay Kê. Tùng – đồng nghiệp của Phương “bác sĩ” đến từng người mời dùng thử. Đêm bắt đầu cuồng loạn với những tiếng gào thét, những động tác nhảy múa bị mất kiểm soát.
Sau chầu bắn Kê, dân chơi lắc của sàn nhìn đội bay với vẻ “ngưỡng mộ”, nhất là các em choai choai. Và một em trong số ấy tìm đến, qua phiên dịch em cho biết tên Ot, làm nghề gội đầu, tối vào Casa chơi. Ot rất vui vẻ khi được mời ly nước ngọt vì thừa biết trong đó là gì. Và như để khẳng định độ bê hàng mạnh của lắc, cùng Kê, Tùng mời tiếp Ot một ly nước ngọt, bắn kèm một bi Kê.
Ngay sau đó Tùng nhả tiếp một bi vào đầu lưỡi mình, thừa lúc Ot không để ý, chụp đầu thổi thẳng bi Kê vào mũi Ot, cười nham nhở. Đó là trò ép thuốc để chuốc cho các em gái mau tới bến hơn. Sau khi bị nén thêm ba bi nữa trong thời gian chưa đầy năm phút, Ot bỗng rớt đùng từ trên ghế xuống đất, nằm dưới sàn mà hai bàn tay lạnh ngắt quơ tới lui trong không khí, mắt đờ đẫn như kẻ vô hồn. Ot gãy cánh tại chỗ trong tiếng reo hò cuồng loạn của đội bay. Cuộc chơi đêm vẫn chưa dừng lại.
Theo Lam Phong