Mê cung lầm lạc của nữ sinh buôn ma túy

Jolie

Member
Mê tiền, mê cuộc sống hào hoa, phù phiếm, Lê Thu Hiền đã chấm dứt quãng đời sinh viên của mình khi bị công an phát hiện có liên quan đến một đường dây buôn bán ma túy.
Không còn chiếc xe máy bóng lộn để đi, không còn những bộ quần áo đắt tiền để mặc, không còn những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng hay những đêm uống thuốc lắc và nhảy đến rạc người ở vũ trường, giờ đây, Hiền đang là một phạm nhân, với một con đường tù tội dài đằng đẵng trước mặt. Nhưng Hiền bảo Hiền không tiếc những thứ đã mất đi, chỉ tiếc và ân hận vì đã phụ công lao sinh thành và dưỡng dục của bố mẹ, phụ sự kì vọng của bố mẹ khi hủy hoại con đường tương lai của mình.
Sa ngã vì mê người yêu giàu có
Trong bộ quần áo phạm nhân, Hiền vẫn là một người con gái đẹp, một vẻ đẹp không cần tô son điểm phấn. Nhưng khi tôi khen cô đẹp, cô cười chua chát nói: “Đôi khi em nguyền rủa nhan sắc của mình, nếu ngày đó em không đẹp, không được nhiều người theo đuổi thì có lẽ em vẫn là con ngoan của bố mẹ, vẫn là cô sinh viên trong sáng, đơn giản, để rồi trở thành một viên chức bình thường, lấy chồng, sinh con đẻ cái…”.
Hiền sinh ra trong một gia đình kinh tế không giàu có nhưng ổn định, bố mẹ đều là cán bộ viên chức nhà nước. Là con út trong gia đình nên Hiền được cha mẹ và các anh chị dồn hết tình thương. Cha mẹ đã già, các anh chị cũng đã đi lấy vợ lấy chồng, nhưng hễ có cái gì cũng ưu tiên út. Từ nhỏ đến lớn, Hiền chưa bao giờ phải đạp xe đạp đến trường như các bạn, vì đi đâu cũng được cha mẹ hoặc anh chị đưa đón. Nhưng buổi tối Hiền đi học thêm để ôn luyện vào đại học, dù trời có mưa gió đến mấy, nhưng khi tan học xuống dưới đường, lúc nào cô cũng thấy không cha thì mẹ mặc sẵn áo mưa đứng chờ ở đó. Hiền kể: “Tối nào cũng vậy, sợ con đói, nên bố em thường có thói quen mua cho em khi thì gói xôi, khi thì bắp ngô luộc, khi thì chiếc bánh mì pate. Em ngồi sau lưng bố, vừa ăn ngấu nghiến, vừa kể cho bố nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới bể cho đến khi về nhà”.
Khi Hiền bước vào đại học cũng là lúc cha mẹ Hiền đến tuổi về hưu. Ngày Hiền lên nhập học, cả cha mẹ cô đều theo con gái lên, lo cho con từ chỗ ăn ở, đến từng cái bát cái đũa, từ gói xà phòng đến lọ mì chính rồi mới yên tâm ra về. Ước mơ lớn nhất của bố Hiền là cô được đi du học, có lần ông đưa cuốn sổ tiết kiệm ông dành dụm cả đời ra nói với Hiền: "Bố dành số tiền này cả đời để cho con đi học. Con cần học ở trung tâm tiếng Anh đắt tiền nào thì cứ học. Bố muốn sau này con gái bố được đi du học, cho biết đây biết đó. Bố mẹ sẽ dành dụm lương hưu để mua vé máy bay sang nước ngoài thăm con”. Khi đó Hiền chỉ cười bảo bố: “Con mà đi du học ở Anh thì 2 năm lương hưu của bố mới đủ mua vé máy bay, bố có chịu nổi không?”.
Nhưng Hiền đã không thể là đứa con ngoan của bố mẹ. Cô đã không thực hiện được kì vọng của bố mẹ. Thậm chí cô đã mắc phải những sai lầm mà bố mẹ cô không bao giờ ngờ được cô con gái bé bỏng, trong sáng của mình có thể dám làm.
Lên thành phố trọ học, cô sinh viên năm thứ nhất hoàn toàn ngây thơ, trong sáng và chưa bao giờ biết thế nào là cạm bẫy cuộc đời. Ngày ngày, Hiền chỉ biết đường từ trường đến xóm trọ rồi lại từ xóm trọ đến trường. Nhưng một nữ sinh viên có nhan sắc như Hiền, lại đang tuổi trẻ trung rực rỡ là đối tượng của các chàng trai theo đuổi. Hiền kể: “Ở xóm trọ của em có một cô bạn yêu được một anh rất giàu. Bạn ấy được người yêu mua cho quần áo xịn, giày dép xịn, tiêu tiền không phải nghĩ. Bạn bè trong xóm vẫn trêu em: Mày xinh hơn nó nên phải yêu được anh nào giàu hơn nó nhé. Lúc nghe thế em chỉ cười, nghĩ các bạn đùa viển vông. Nhưng rồi suy nghĩ đó ngấm vào em lúc nào không hay. Em cũng có một chút so đo, ghen tị khi thấy bạn hơn mình. Em cũng mơ ước tìm một người yêu giàu có, ga lăng, chiều chuộng mình và thường xuyên dùng 1 chiếc xe đắt tiền đưa đón mình”.
Ước mơ của Hiền đã thành sự thật khi Nam xuất hiện. Hiền kể: “Nam hơn em 10 tuổi, sành điệu, ăn chơi, tiêu tiền như nước và luôn xuất hiện trong xóm trọ của em với chiếc xe SH đắt tiền. Mãi sau này em mới biết anh ấy đã có vợ con, chứ khi đó anh ấy nói là anh ấy chưa có vợ. Nếu em biết chuyện đó ngay từ đầu thì có lẽ em đã không bao giờ dám dính vào người đàn ông đó. Bởi khi đó em vẫn còn chút ngây thơ, trong sáng, vẫn còn nhớ như in lời mẹ dặn trước khi đi học đại học. Nhưng lúc đó vì chẳng hay biết gì, lại thấy anh ấy giàu có, ga lăng nên em đã nhanh chóng xiêu lòng trước sự chiều chuộng, từng trải của anh ấy, trước những món quà đắt tiền mà anh ấy tặng em. Anh ấy thường xuyên đưa em đi chơi ở các hộp đêm. Lần em “cắn” viên thuốc lắc đầu tiên cũng là do anh ấy đưa cho em. Em lún sâu vào những thói hư tật xấu và những cuộc chơi sa đọa lúc nào không hay. Em sử dụng thuốc lắc mỗi khi lên sàn và không thể thiếu nó trong những cuộc ăn chơi, nhảy nhót của mình. Ban đầu Nam nói với em là anh ấy kinh doanh bất động sản. Nhưng sau này em mới biết là anh ấy nói dối. Lúc em đã “ngấm” thuốc lắc, anh ấy không thèm giấu diếm làm gì khi công khai với em chuyện anh ấy là một đại lý thuốc lắc lớn. Không hiểu sao lúc đó em không nghĩ việc đó là nặng nề, là quan trọng nữa. Em tham gia vào đường dây cung cấp thuốc lắc của người yêu mình lúc nào không hay”.
Những món nợ không dễ trả
Từ khi yêu Nam và tham gia vào đường dây thuốc lắc của Nam, Hiền lột xác hoàn toàn. Cô dùng đồ hàng hiệu, đi xe đắt tiền và thay điện thoại như thay áo. Nhưng những thứ phù phiếm đó chỉ tồn tại cho đến ngày cả Hiền và Nam đều bị công an bắt khi đường dây tiêu thụ, cung cấp thuốc lắc của Nam và đồng bọn bị công an bóc gỡ. Hiền kể: “Lúc công an đến bắt và khám nhà em, em sợ đến nỗi chân tay nhũn ra, không đi vững. Anh công an phải dìu em đi và đưa em về trụ sở công an”. Những ngày trong trại giam, đầu óc cô quay cuồng với chỉ duy nhất một suy nghĩ: Bố mẹ sẽ thế nào nếu biết được chuyện này? Vì thế khi các điều tra viên hỏi cung Hiền, cô biết gì khai đấy chứ không đủ bản lĩnh quanh co chối tội như những người khác. Hiền chỉ mếu máo và cầu xin các điều tra viên: “Xin các anh đừng báo với bố mẹ em chuyện em phạm tội. Các anh cứ bảo với bố mẹ em là em bị mất tích hay bị bắt cóc cũng được”. Nói thế nhưng chính bản thân Hiền cũng biết điều đó là không bao giờ có thể thực hiện được.
Lần đầu tiên được vào thăm Hiền trong trại giam, bố mẹ Hiền vừa nhìn thấy con gái đã òa khóc. Bố cô cứ lắc tay cô, hỏi đi hỏi lại một câu: “Sao lại ra nông nỗi này hả con? Bố mẹ nuôi con đâu để con thiếu thứ gì? Bố có cuốn sổ tiết kiệm đủ cho con ăn học cả mấy năm trời, ai làm tội con mà con phải đi làm cái việc phi pháp này?”. Khi nghe bố nói thế, Hiền chỉ khóc. Lúc đó cô mới nghĩ tới quyển sổ lương hưu của bố, nghĩ tới ước mơ du học mà bố kì vọng cô sẽ thực hiện được mà ứa nước mắt. Cô bảo với bố: “Con đã phụ công bố mẹ rồi. Con chết đi mới đền được tội”.
Nhưng tình cảm ruột thịt luôn lớn hơn tất cả. Những ngày đầu tiên bị bắt, biết tin con gái phạm tội, bố Hiền giận run người. Vừa giận vừa đau đớn, ông tuyên bố với vợ là sẽ “từ mặt” đứa con hư hỏng. Nhưng suốt những đêm sau đó, đêm nào ông cũng thức trắng, lo lắng hỏi vợ: “Không biết con gái mình ở trong tù có được ăn no không, ăn ngon không? Nó kén ăn, lại hay dị ứng thức ăn. Lúc nó bị dị ứng, lấy đâu ra thuốc mà uống”. Hiền bị đi tù với án 12 năm, cô mới chỉ trả được 2 năm trong mức án đó. Nhưng cả hai năm đó là hai năm Hiền chứng kiến sự yêu thương và vị tha mà cha mẹ dành cho mình. Lần nào lên thăm Hiền, cha mẹ cô cũng mang đủ thứ, từ đồ ăn, thức uống đến sách vở, thuốc thang. Đi thăm con gái về ngày hôm trước, thì ngày hôm sau bố Hiền đã bắt đầu chuẩn bị từng món đồ nhỏ để chuẩn bị cho lần đi thăm tháng tới, bởi ông sợ, nếu đến cận ngày đi mới chuẩn bị mà vô tình bỏ quên thứ gì đó, con gái ông sẽ bị thiếu thốn trong trại giam trong suốt một tháng đó. Hiền bảo: “Mỗi lần bố mẹ lên thăm, thấy bố mẹ chuẩn bị cầu kì từng tí một, em vẫn gắt với bố mẹ: Con đã nói với bố mẹ mãi rồi, trong trại những thứ này đâu có thiếu. Con mua là được. Bố mẹ mang đi làm gì cho khổ. Nhưng sau đó về trại giam thì em chỉ biết nằm khóc. Em thương mẹ già yếu, gầy sọp đi vì em. Em ứa nước mắt khi nghe mẹ kể bố hì hụi làm ruốc cho em mỗi lần lên thăm. Em khóc vì những lần bố mẹ lên thăm, khi quay trở về trại, mỗi lần quay lại vẫn thấy bố mẹ đứng nhìn em, giơ tay vẫy vẫy. Khi đó, em thấy mẹ dựa vào bố, đưa tay quệt nước mắt. Đó là những hình ảnh em sẽ không bao giờ quên”.
Hiền bảo: “Em không chỉ nợ cha mẹ công ơn sinh thành dưỡng dục, mà còn nợ cha mẹ vì những đau đớn mà em đã gây ra. Em cũng nợ cha mẹ sự biết ơn trước sự vị tha và yêu thương mà cha mẹ dành cho em. Là một đứa con bất hiếu, em chỉ biết cải tạo tốt, để chờ ngày trở về trả từng món nợ đó cho cha mẹ mình”.

<!--@vbbanners:0@-->

Today Handpicked Deals: (Please support our sponsors)

<<>>Nikon Coolpix L120 14.1MP Digital Camera - Black - Digital Cameras $259.86<<>>

<<>>Casio Exilim EXS6SR Silver 12.1-megapixel Digital Camera $99.77<<>>

<<>>Mitsubishi 60" Class 1080p 3D-Ready DLP HDTV, WD-60638 $888.00<<>>

<<>>Nikon D3100 14.2-Megapixel Digital SLR Camera - Black $598.99<<>>

<<>>GE Profile PFSS6PKXSS 25.5 CuFt French Door Refrigerator - Stainless Steel $1,597.69<<>>

<<>>Hoover UH70085 Pet Cyclonic WindTunnel Vacuum Cleaner $147.99<<>>

<<>>Cuisinart Prep 9-Cup Food Processor in Aluminum DLC-2009CHB $146.00<<>>

<<>>JVC Everio GZMS110 Black Flash Memory Camcorder w/ 39x Optical Zoom $129.00<<>>

<<>>Garmin Nuvi 255W 4.3" GPS Navigation with Text to Speech $99.99<<>>

<<>>Brother TN360 Compatible Black Toner Cartridge $21.90<<>>

<!--@vbbanners:0@-->
 
Back
Top