"Móng vuốt" giang hồ bủa vây mại dâm nơi đất khách

Jolie

Member
[h=2]Xahoi - Nhiều người bị lừa nhưng sau một thời gian, lại chấp nhận trở thành mại dâm chuyên nghiệp vì theo họ: "Chẳng còn gì để mất".[/h]
mai-dam.jpg

Gái mại dâm ở Kuala Lumpur bị bắt trong một đợt truy quét. Ảnh do đồng nghiệp The Straits Times cung cấp
Trong suốt thời gian ở Kuala Lumpur, tiếp xúc với khoảng 50 gái mại dâm Việt, tôi biết số bị lừa bán qua đây chỉ chiếm chừng 1/5, còn lại là tự nguyện đi làm "gái". Nhiều người bị lừa nhưng sau một thời gian, lại chấp nhận trở thành mại dâm chuyên nghiệp vì theo họ: "Chẳng còn gì để mất". Hơn nữa, mạng lưới xã hội đen bủa theo họ khắp nơi nên dù có lấy lại được hộ chiếu, cũng chưa chắc đã thoát.
Điệp, cô gái "share" chung phòng khách sạn Casanova với tôi, "đi làm" về lúc 3 sáng và khi thấy tôi vẫn ngồi trước máy tính, cô đã hỏi xin tôi một điếu thuốc lá. Trước đây, Điệp từng bỏ trốn vì trong một lần "đi khách", cô gặp một thanh niên người Hoa, có thời gian sống ở Chợ Lớn, TP.HCM nên nói tiếng Việt khá rành.
Cô kể: "Lần đó em bị cảnh sát bắt. Chủ chứa sai người cầm hộ chiếu vào đồn đóng tiền phạt, bảo lãnh cho em ra. Nhưng chắc là do quên nên chủ không thu lại hộ chiếu. Tới khi gặp anh người Hoa rồi qua trò chuyện, biết ảnh là người tốt nên em đưa tiền, đưa hộ chiếu, nhờ ảnh mua dùm cho em cái vé máy bay về Việt Nam".
Hai hôm sau, Điệp gặp anh người Hoa tại một quán ăn ở khu Chinatown. Cầm cuốn hộ chiếu và tấm vé trên tay, Điệp nghĩ nát óc làm cách nào để thoát vì giờ bay là 12h30, và phải ra trước 2 tiếng để làm thủ tục. Điệp, nói:"Từ Kuala Lumpur ra sân bay, đi taxi mất 1 tiếng. Như vậy, em phải đi lúc 9h30 nhưng thường thì giờ đó không phải là giờ "đi khách", hầu hết "gái" vẫn còn ngủ...".
Suy nghĩ mãi, Điệp tìm ra một cách: 9h, cô mặc váy, áo thun, dép lê xuống lầu, đi người không. Còn hộ chiếu, vé máy bay và hơn 2.000 RM, cô nhét trong quần lót. Cô nói với gã bảo vệ kiêm ma cô dắt mối là cô cần ra cái shop gần đó để mua băng vệ sinh! Khẽ liếc nhìn cô, gã bảo vệ gật đầu. Điệp kể tiếp: "Ra khỏi cửa, em đi chậm, cố giữ bình tĩnh. Vào shop, em xem hết quầy hàng này đến quầy hàng kia để quan sát. Qua lớp cửa kính, em không thấy bảo vệ đi theo nên em bước ra đường, ngoắc cái taxi rồi kêu tài xế ra sân bay gấp mà không cần trả giá. Lúc đó, em tin là em sẽ thoát".
Một tiếng sau, chiếc taxi dừng ở cửa vào sân bay quốc tế Kuala Lumpur. Trả cho tài xế 100RM, Điệp vừa bước xuống thì cũng là lúc hai gã đàn ông từ bên kia đường bước sang. Một gã vỗ nhẹ vào vai Điệp: "Follow me! - theo tao" rồi lập tức ấn cô lên chiếc xe Van. Điệp nói: "Em như chết rồi, người em cứng lại, lạnh buốt. Cửa xe vừa đóng, em lãnh 4-5 cái tát và mấy cú đấm vào bụng, vào ngực. Đau quá - và sợ quá, em gục xuống, ngất xỉu". Sau này Điệp mới biết chủ chứa của cô có một cuốn sổ, trong đó ghi lại thời điểm kinh nguyệt của từng người để sắp xếp thời gian "đi khách". Ngay khi Điệp xin ra ngoài mua băng vệ sinh, gã ma cô lập tức gọi cho chủ chứa nên kế hoạch của cô bại lộ.
Cũng chẳng khó khăn gì để biết Điệp đi đâu bởi lẽ những người sống chung quanh khách sạn Swiss Garden ở đường Pudu - là nơi Điệp ở - từ lâu đã khiếp vía lũ ma cô này. Chỉ cần một câu hỏi là ông lão bán thịt rán bên lề đường đã khai vanh vách Điệp lên taxi ở chỗ nào, xe chạy về hướng nào. Thêm cú điện thoại ra lệnh là đám ma cô lập tức rải đều ở sân bay quốc tế, sân bay nội địa, bến xe bus, xe lửa, bến tàu đi Singapore. Hỏi xin tôi điếu thuốc nữa, Điệp nói tiếp: "Em bị nhốt trong phòng 8 ngày, cơm chỉ có chút nước tương, ngày nào cũng bị đánh. Hộ chiếu, vé máy bay, 2.140RM còn lại bị tịch thu. Suốt 6 tháng sau, hễ em "đi khách" là có người kèm".
Theo chỉ dẫn của Điệp, tối hôm sau tôi đến bar cà phê Sultan Ismail. Đây là điểm hành nghề của Hương, một người bạn của Điệp: "Nó đang bị chăn dắt vì mới qua. Nó không cận thị nhưng luôn đeo kính trắng để đánh lừa khách rằng mình là sinh viên". Dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng đỏ rực, chẳng khó khăn gì để nhận ra Hương, ngồi một mình với ly nước trái cây ép. Ở bàn bên cạnh, một gã đàn ông trạc 40 tuổi, tóc muối tiêu, có khuôn mặt châu Á nhưng không rõ là người nước nào, cũng ngồi một mình với chai bia Tiger, đôi mắt trắng dã liên tục đảo ngang liếc dọc. Lúc thấy tôi bước qua bàn Hương thì ngay lập tức gã nhìn tôi chằm chằm.
Theo lời Hương, giai đoạn này cô không được phép "đi khách" là người Việt vì bọn chủ chứa sợ rằng những cô bị lừa qua đây bán dâm sẽ cung cấp thông tin cho khách rồi nhờ khách về trình báo với Công an Việt Nam, để Công an Việt Nam phối hợp với Cảnh sát Malaysia, triệt hạ. Hương nói: "Phải sau vài tháng, khi biết mình không có ý định trốn, nó mới thả lỏng mình".
maidam1jpg1363333672.jpg

Đường Alor, một trong những điểm tập kết của gái mại dâm tứ xứ.
Theo thông tin do một bạn đồng nghiệp ở báo New Straits Times cung cấp - mà tôi tạm gọi anh là Hassan - thì tại Kuala Lumpur, ngoài những băng đảng buôn bán ma túy, tổ chức đua xe gắn máy bất hợp pháp, buôn người, rửa tiền, bắt cóc đòi tiền chuộc như băng Satu Hati - nghĩa là "một trái tim", băng 08, Hội Tam hoàng, gái mại dâm Việt Nam nói riêng, Thái Lan, Campuchia, Trung Quốc…, nói chung, đều phải chịu sự "chăn dắt" của 4 nhóm xã hội đen - gọi là "wong tai sei then - tứ đại thiên vương".
Ở Beach Club, Quán cà phê Việt Nam, nhóm này do một gã người Malaysia - thường được biết đến dưới tên Malek, cầm đầu. Dưới trướng Malek, có khoảng 160 lâu la, phần lớn là người Malaysia. Ở khu Bukit Bintang, chỉ huy là một gã người Hoa tên Woo với hơn 200 đàn em. Đây là nhóm dữ dằn nhất trong "tứ đại thiên vương" ở Kuala Lumpur. Hai nhóm kia, một nhóm hùng cứ "khu phố Tàu", một nhóm chọn các hộp đêm ở Sultan Ismail, Horley và Imbi làm lãnh địa. Vẫn theo Hassan, thì: "Có vẻ như những băng đảng này đã móc nối được với một số cảnh sát biến chất nên mới dễ dàng bảo lãnh cho gái mại dâm dù họ bị bắt quả tang".
Thế giới ngầm ở Kuala Lumpur hình thành theo niềm tin phong thủy. Vị trí cao nhất là "vương" với một dàn cố vấn về pháp lý và tài chính nên cũng dễ hiểu vì sao họ ít bị luật pháp sờ gáy. Dưới "vương", là những "lãnh chúa" cai quản từng khu vực và mỗi khu vực lại có vài "hổ tướng" điều khiển hàng trăm "binh". Việc mua bán người do "vương" quyết định giá cả, thời điểm. "Lãnh chúa" có nhiệm vụ lên kế hoạch nhận "hàng", bố trí chỗ ăn ở rồi sau đó điều "hàng" đến từng điểm mại dâm, đóng tiền bảo lãnh cho "hàng" nếu bị bắt - kể cả làm hộ chiếu giả cho "hàng" để "hàng" ở lại hợp pháp. "Hổ tướng" chịu trách nhiệm trong việc bảo vệ "hàng", không để "hàng" bỏ trốn hoặc đầu quân cho một "vương" khác còn "binh" làm nhiệm vụ sai nha áp tải, "xử" những ông khách ăn quịt, chơi lường.
Để giúp tôi hiểu thêm về thế giới ngầm Kuala Lumpur, bạn đồng nghiệp báo The Straits Times đã bố trí cho tôi gặp một "hổ tướng". Anh nói: "Thằng này có họ hàng với bên vợ tôi. Tôi sẽ giới thiệu anh là người… Campuchia, không biết tiếng Hoa, tiếng Anh chỉ biết chút đỉnh chứ nếu nói anh là người Việt, nó sẽ không chịu "hát".
Buổi gặp gỡ diễn ra trong một quán ăn ở đường Petaling. Khi tôi đến, Hassan và gã "hổ tướng" đã ngồi sẵn. Cả hai đang trao đổi với nhau cái gì đó bằng tiếng Anh rất sôi nổi. Malaysia trước kia từng là thuộc địa của Anh nên người Malaysia ngoài tiếng Mã, tiếng Hoa, họ còn dùng tiếng Anh trong giao tiếp. Sau cái bắt tay tôi khá hờ hững, gã "hổ tướng" lại lao vào cuộc trò chuyện. Nội dung câu chuyện giữa Hassan và gã "hổ tướng" cho thấy vào tháng 8/2012, có hai phụ nữ Việt, người mẹ trên 40 tuổi, con gái 16 tuổi, quê ở Hậu Giang, bị một "má mì" tên Liễu lừa qua Kuala Lumpur "bán nhà hàng" nhưng khi đến nơi, cô con gái bị ép phải "làm gái" vì số tiền "tạm ứng" lên tới mấy chục triệu. Chẳng hiểu bằng cách nào, người mẹ liên lạc được với gia đình ở Việt Nam, và gia đình gửi đơn tố cáo đến Công an Việt Nam.
Theo yêu cầu của Công an Việt Nam, ngày 3/1 vừa qua, Cảnh sát Kuala Lumpur đã giải thoát cho cả hai mẹ con rồi đưa đến một địa điểm an toàn. Gã "hổ tướng" nói với Hassan: "Có khả năng đường dây này sẽ bể ổ. Anh làm báo, anh thăm dò phía cảnh sát giùm tôi nhé".
Vì đã đóng vai một người chỉ hiểu chút đỉnh tiếng Anh, nên tôi không dám khai thác gì thêm. Qua Hassan, tôi được biết gã "hổ tướng" là một trong những thuộc hạ của Koo Tee Yam, bề ngoài là một doanh nhân thành đạt bằng việc làm chủ một số vũ trường, nhà hàng, câu lạc bộ, công ty xây dựng nhưng bên trong, Yam là nhân vật kiểm soát hầu hết các hoạt động của thế giới ngầm ở Kuala Lumpur, như cho vay nặng lãi, in sang băng đĩa lậu, làm hàng nhái, tổ chức mại dâm, ma túy, cờ bạc bất hợp pháp và giết người. Trong "tứ đại thiên vương - four heavenly kings", Yam là người đứng đầu đế chế tội phạm ở Tây Malaysia.
maidam2jpg1363333673.jpg

Trước là bán bia, sau là bán thân.
Cho đến nay, không ai biết chính xác mại dâm Việt ở Kuala Lumpur là bao nhiêu người vì nó biến động tùy theo từng thời điểm nhưng chắc chắn không dưới con số trăm. Lúc đặt chân đến thành phố hoa lệ, hào nhoáng, phần lớn các cô gái mại dâm đều tin rằng nghề "bán thân nuôi miệng" sẽ giúp các cô nhanh chóng đổi đời vì thu nhập nhiều hơn so với ở quê nhà. Thế nhưng, chính các cô cũng phải thừa nhận rằng, Kuala Lumpur không phải là nơi dễ kiếm sống. Với không ít cô, những năm tháng tha hương nơi xứ người chẳng khác gì đi hành xác! Ngoài việc bị chủ chứa bóc lột, họ còn thường xuyên bị khách bạo hành mà lắm khi chỉ vì ngôn ngữ bất đồng. Kim nói:"Chưa kể tụi em còn phải phục vụ cho tụi ma cô miễn phí. 3, 4h sáng "đi làm" về, mệt rã rời nhưng nếu nó muốn là phải "chiều" ngay, không thì nó đánh".
Buổi trưa cuối cùng ở Kuala Lumpur trước khi trở về Việt Nam, tôi mời Huệ và Nhung đi ăn cơm nhưng Nhung xin lỗi vì phải ngủ để lấy sức! Khác hẳn với vẻ sôi nổi hôm qua, Huệ ngồi lặng lẽ, giục mãi cô mới gắp cái càng cua bỏ vào chén nhưng không ăn. Một lát, cô nói bâng quơ: "Tối nay là anh có ở nhà rồi".
Dù mang thân đi làm "gái" nơi xứ người, nhưng những ngày gần tết cũng tác động ít nhiều đến tâm tư Huệ. Để không làm Huệ buồn thêm, tôi hỏi: "Em ở gần đây không?". Huệ đưa tay chỉ lên lầu của ngay quán ăn mà chúng tôi đang ngồi: "Dạ, trên đó. Anh muốn vào cho biết không?".
Tôi theo Huệ lên cầu thang. Phòng Huệ chỉ khoảng 9m2, có 1 chiếc giường và 1 chiếc bàn nhỏ. Đây cũng là nơi Huệ "tiếp khách". Khi tôi ngỏ ý muốn chụp một tấm hình để làm kỷ niệm, Huệ gật đầu nhưng đột ngột nhìn tôi:"Anh không phải là "khách chơi", đúng không? Em hỏi vậy vì cách nói chuyện của anh chẳng giống với những người khách mà em đã từng gặp".
Tôi khẽ cười thay cho câu trả lời. Quãng thời gian sống "chui", làm "chui" nơi xứ người đã khiến Huệ cảnh giác. Trong một thoáng, tôi thầm nghĩ phải chi Huệ, Kim, Điệp, Nhung và nhiều cô khác nữa, biết cảnh giác ngay từ đầu, trước khi cầm trên tay tấm vé máy bay…

Theo CAND



 
Back
Top