Minh Béo: Khổ đau, hạnh phúc cũng vì béo

KuteJac

Newcaster


Nghệ sĩ Minh Béo biết ơn mọi thứ đã đến với mình, kể cả tấm thân quá cỡ, vì nó mà anh nếm trải khổ đau và niềm hạnh phúc trong cuộc đời này.



Dưới cái nắng đủ cháy da của vùng đất miền Trung, mồ hôi ướt đẫm, kéo vạt áo lau vội những giọt mồ hôi trên trán để không làm trôi đi lớp phấn phủ trên mặt, nghệ sĩ hài Minh Béo – người dẫn chương trình hiện trường của Lục lạc vàng – vẫn hào hứng theo từng niềm vui của bà con nông dân nghèo đang bốc thăm trúng những cặp bò ưng ý của mình. 



Minh Béo nói mỗi lần đi quay Lục lạc vàng như vậy, dù mọi người bảo cực nhưng anh lại thấy rất vui. Nó giống như những chuyến du lịch có ý nghĩa mà anh là người may mắn được tham dự. 



Theo đuổi chương trình Lục lạc vàng, Minh Béo tất bật hơn với lịch quay trải dài hằng năm trời và rộng khắp mọi miền đất nước.



Mọi thứ bắt nguồn từ chữ “duyên”



Anh bảo mình tin chữ “duyên” ở đời. Làm MC cho chương trình Lục lạc vàng cũng là cái duyên. Công việc MC ở hiện trường, đi nhiều, đi xa như thế thường nhà sản xuất hay nghĩ đến những người có sức khỏe, có thể chịu dầm mưa, dãi nắng như nghệ sĩ Quyền Linh trong chương trình Vượt lên chính mình. Nhưng Minh Béo không ngờ mình được chọn. 



Điều này chỉ có thể giải thích bằng chữ “duyên”. Và đúng là anh có duyên với chương trình, gắn bó với bà con nghèo vùng quê xa xôi từ mấy năm nay, mang lục lạc đi trao tay cho người dân nghèo, trong tình thương đong đầy.



minh-beo-kho-dau-hanh-phuc-cung-vi-beo-68f634.jpg



Hình ảnh thân quen của Minh Béo trong chương trình Lục lạc vàng. Ảnh: NVCC.



“Mọi thứ diễn ra đều có nhân – quả” – Minh Béo đúc kết từ cuộc đời mình như vậy. Anh kể, mình mê nghệ thuật, đặc biệt là cải lương, từ nhỏ. 12 tuổi, anh theo đoàn cải lương học hát được một tháng thì gia đình bắt về vì phải dành thời gian học hết trung học rồi thi vào đại học. 



Quan niệm “xướng ca vô loài” trong gia đình Minh Béo chưa bao giờ được xóa bỏ. Nhưng, điều đó không làm thay đổi tình yêu bất tận anh dành cho nghệ thuật. 



Giống bao đứa trẻ khác, anh được cha mình hướng nghiệp học làm luật sư, bác sĩ. Chiều lòng cha, anh cũng đăng ký thi tuyển vào trường luật, trường y nhưng thêm một trường thứ ba là Trường CĐ Sân khấu Điện ảnh TP HCM. Cả trường y và luật, Minh Béo đều không đủ điểm đậu. Còn ở trường thứ 3, anh bị loại ngay từ đầu vì “ngoại hình không phù hợp”. 



Anh kể: “Không hiểu sao lúc ấy tôi gan cùng mình. Biết mình bị loại vì vóc dáng quá khổ, tôi nói với thầy Công Ninh, người trực tiếp tuyển sinh: 'Đừng đánh giá khả năng của con chỉ bằng bề ngoài. Thầy cho con cơ hội biểu lộ năng khiếu, con tin thầy sẽ không thất vọng. Vì nếu ai cũng trai xinh, gái đẹp, hợp với vai công chúa, hoàng tử thì lấy ai đóng vai quần chúng. Con nghĩ con có thể đóng vai quần chúng được'. Nghe xuôi tai, thầy cho tôi thử. Và tôi đã trở thành thủ khoa đầu vào của trường năm đó”.



Niềm vui liên tiếp đến, cứ ngỡ cuộc đời nở hoa vì khả năng diễn xuất luôn được thầy cô khen ngợi nhưng khi trải nghiệm thực tế mới là khoảng thời gian kinh khủng nhất. 



Minh Béo kể, anh đạp xe đến các sân khấu xin diễn, nơi nào cũng lắc đầu từ chối. Người ta đẹp lồng lộng thế kia còn khó xin việc nói chi một người mới vào nghề lại còn có ngoại hình xấu như anh. Không nản chí, thấy đâu có cơ hội dù lớn, nhỏ anh không ngại xếp hàng xin thử. 



Một lần, Đài Truyền hình TP HCM tuyển diễn viên quần chúng cho vở cải lương Xuân về trên đỉnh Mã phi và anh được nhận vào vai quần chúng nhưng vì cái thân hình phản chủ nên không mặc vừa bất cứ bộ trang phục nào. 



May sao lúc đó, vai tên đao phủ không ai đóng, anh tình nguyện và được đạo diễn chấp nhận, dù không có lời thoại nào. Vậy là anh chạy một mạch về nhà khoe với cha mình một cách đầy tự tin: “Ba coi con diễn đi, con được lên truyền hình rồi đó!”.



Xem xong, cha anh bảo: “Thôi dẹp đi con. Đóng cái thằng đao phủ, ai đóng chẳng được. Con tốn công học hành, tốn tiền học phí mà chỉ được vậy thôi thì học làm chi nữa”. 



Ba mẹ lại bắt anh nghỉ học, nghỉ diễn. “Lúc ấy, đất trời như sụp đổ dưới chân nhưng tôi vẫn phải nghỉ học” – anh buồn bã nhớ lại.



Cuộc đời không có ngõ cụt



Không được học công khai, Minh Béo theo học lén. Cho đến khi cha qua đời, anh mới tự do đến lớp và thể hiện khả năng. Nhưng chuỗi ngày đen tối chưa bao giờ buông tha anh. 



Khi tốt nghiệp, dù bằng một vở diễn được đánh giá xuất sắc, Minh Béo cũng không được sân khấu nào nhận nên phải đi xin làm nhân viên tiếp thị và gia sư tiếng Anh cho mấy em học sinh tiểu học để mưu sinh. 



Quãng thời gian ấy cũng kéo dài 3-4 năm tròn. Buổi tối, thay vì bù khú với bạn bè, anh chạy đến các câu lạc bộ kịch quần chúng ở các nhà văn hóa để xin diễn phục vụ miễn phí cho bà con. Mỗi lần như vậy, Minh Béo cũng được ban chủ nhiệm trả thù lao 20.000-50.000 đồng gọi là bù đắp công sức bỏ ra. “Tiền chỉ đủ ăn quà vặt thôi nhưng tôi vui và hạnh phúc” – Minh Béo nói.



Những ngày tháng như thế cứ trôi qua cho đến khi anh được giao vai diễn cậu Phước nổi tiếng với câu nói "Em chả” trong vở Số đỏ của Sân khấu Kịch Hồng Vân. Cũng như những lần trước, Minh Béo có được vai diễn này là nhờ người khác bỏ. Năm phút quý giá của vai cậu Phước trên sân khấu chuyên nghiệp đã thay đổi cuộc đời Minh Béo. 



Ngay sau đó, anh được những người trong giới chú ý và khán giả bắt đầu yêu mến. Anh bảo: “Đến lúc này, nhìn lại chặng đường đã đi, tôi cũng không hiểu nghị lực nào giúp mình vượt qua những khó khăn sóng gió như thế. Có lúc thấy thật mỹ mãn, có lúc cũng muốn buông xuôi nhưng cuối cùng, điều tôi có được là tình yêu mà khán giả dành cho mình. Tôi trưởng thành từ những trải nghiệm của cuộc sống và luôn biết ơn điều đó. Tôi cảm ơn tất cả mọi điều đến với mình, kể cả cái ngoại hình quá cỡ. Tôi chưa bao giờ ghét thân mập của mình cả, mà đôi khi còn thấy hạnh phúc vì chính vóc dáng này dạy tôi hiểu rằng cuộc đời không có ngõ cụt”.



Ở tuổi 40, Minh Béo tự hào là người có nhiều trải nghiệm cuộc đời, nhất là từ ngày anh rong ruổi cùng chương trình từ thiện Lục lạc vàng đến với bà con nghèo khổ ở khắp mọi miền đất nước. 



“Thù lao nhiều lúc không đủ bù số tiền mà tôi tặng lại cho những hoàn cảnh khó khăn ở những nơi ê-kíp thực hiện chương trình đặt chân đến. Nhưng tôi vui lắm vì những mảnh đời nghèo khó đó chính là bài học cho cuộc sống và là nguồn cảm hứng sáng tạo trong sáng tác của tôi” – Minh Béo chia sẻ.



Trước đây, những lúc gặp khó khăn, Minh Béo luôn nghĩ mình là người bất hạnh nhất nhưng khi ra ngoài tiếp xúc với nhiều mảnh đời bất hạnh, anh thấy mình hạnh phúc lắm rồi. 



“Ở đời phải biết hài lòng và buông bỏ, như tôi bây giờ cũng đã hạnh phúc lắm rồi”.



Từng muốn chết đi cho xong



Cuộc đời có muốn tránh cũng không khỏi tiếng thị phi, nghệ sĩ lại càng không. Thế nhưng, bình thản bước qua hay suy sụp vì nó là tùy ở bản lĩnh của mỗi người, mà Minh Béo là một minh chứng. 



Khi bản thân gặp hạn như lời anh nói, anh là người động viên người thân mình rằng: “Đừng lo gì cả, mình không làm sai thì không phải sợ. Ở đời còn lẽ phải, sự công bằng”. 



Thái độ bình thản của người trong cuộc đã giúp cho người thân của họ thấy thật sự nhẹ nhõm. Như một thói quen, nụ cười rạng rỡ thêm chút hiền lành đến ngờ nghệch của Minh Béo đủ sức trấn an mọi người. 



“Nhưng khi quay lưng đi, nước mắt tôi rơi vì những đau đớn, những bất ngờ mà mình phải đối mặt. Tôi không có sức để đối mặt với những điều khó khăn ấy” – Minh Béo tâm sự. 



Anh cho biết: “Sâu thẳm trong tôi vẫn là sự yếu mềm của con người. Nỗi sợ, những nghi hoặc và cả những đau đớn khiến tôi gục ngã. Tôi đã muốn kết thúc tất cả những điều đó bằng cái chết”.



Tuy nhiên, người chết đi chẳng biết gì, chỉ sợ người thân của mình sẽ đau đớn. Với suy nghĩ đó, Minh Béo gạt nước mắt, bước lên phía trước, bỏ lại những xầm xì, đồn thổi sau lưng, dù bước chân có vẻ nặng nề, chậm chạp hơn.



Theo Thuỳ Trang/ Người Lao Động









 
Back
Top