Những cảnh đời 'vật vờ' ngày cuối năm

Jolie

Member
Hà Thành - những ngày cuối năm lạnh cắt da cắt thịt, từng cơn gió mùa đông buốt đến tê dại. Thế nhưng trong những màn đêm lạnh buốt ấy có những cảnh đời vật vờ lấy góc phố, hè đường gối trọn giấc ngủ.
1h sáng ngày cuối năm, dường như lúc này cái lạnh đang lên tới đỉnh điểm, trong khi mọi người đang yên giấc trong những ngôi nhà ấm áp thì bên lề đường, trong góc của các cửa hàng… Có những thân phận không nhà không cửa đang chống chọi với cái rét mùa đông tê tái.
Tạt chiếc xe xích lô vào mái hiên của một cửa hàng, từ từ lôi chiếc chăn cũ kỹ nhàu nát ra khỏi bọc ni lông, chèo lên ghế ngồi của chiếc xe xích lô mà hàng ngày thường chở khách, người phu xe dáng người gầy guộc ấy là Nguyễn Đình Chí, quê Hà Tĩnh.

t501703.jpg



t501704.jpg



t501705.jpg


Trong đêm đông lạnh giá, nhiều người lấy hè đường hoặc chiếc ghế chập chờn ngủ
Ra Hà Nội làm nghề đạp xích lô đã được 6 năm, chỗ ngủ mỗi đêm của bác chính là cái “cần câu cơm” này. Bác Chí khẽ kéo chiếc chăn trùm lên đầu chầm chầm tâm sự: “rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon, mùa hè thì nóng bức, muỗi chi chít, đêm nào cũng mất ngủ vì muỗi đốt. Mùa đông phải năm lạnh vừa còn đỡ, chứ năm nay rét quá, tối co ro mãi có ngủ được đâu. Mà ngủ cũng phải cảnh rác sợ trộm lục túi lấy tiền”.
Đạp xích lô mỗi ngày kiếm được có là bao, hôm nào xôm được vài “cuốc” khách nước ngoài còn đỡ, chứ lắm khi cả ngày chả ma nào trèo lên xe. Bởi vậy, bác Chí không dám thuê nhà trọ để ngủ, cố gắng tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. Còn vài hôm nữa là tết cố dành dụm mang về cho vợ chi tiêu ngày tết, rồi cho con cái tiền đóng học cho kỳ học tới.

t501706.jpg



t501707.jpg



t501708.jpg


Mặc cho những cái rét như cứa ra khứa thịt, tiếng ồn ào của phố phường, cuộc sống mưu sinh đã khiến họ phải chấp nhận tất cả
Nằm thu lu trong một góc nhà đường Quán Thánh, 2 người đàn ông đang cố thu mình trong lớp bao tải. Hàng ngày họ làm nghề bơm xe, vá xăm, tối đến chui vào xó nhà để ngủ. Những ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi vì thiếu ngủ thể hiện rõ trên khuôn mặt của Phạm Việt Hùng và Phạm văn Vinh quê ở Nghệ An.
Ở quê làm ăn khó khăn, hai người rủ nhau lên Thành phố làm cửu vạn, được ít bữa thấy chẳng ai thuê, Hùng và An đành sắm chiếc bơm tay và bộ đồ vá sơ sài để kiếm ăn. Khi màn đêm buông xuống sẵn có chiếc phông sân khấu người ta vứt đi, hai người đem về làm chăn đắp.

t501709.jpg



t501714.jpg


Có khi, trong đêm đông lạnh đến tê dại, hình ảnh vật vờ của người mưu sinh khiến chúng ta xót xa
Đã 2 năm, họ phải ngủ ở lề đường, nhiều đêm thèm được về quê nhà, ngủ một giấc ngủ thật ngon, nhưng cứ nghĩ đến cảnh nghèo túng ở quê, trở về với hai bàn tay trắng. Hai người đành cắn răng chịu đựng. Hy vọng, một ngày nào đó đời sẽ khá khẩm hơn.
Hùng buồn rầu nói: “ngày bình thường không sao, phải hôm mưa gió, không biết chui vào đâu, nhiều đêm đang ngủ trời đổ mưa, hai người đành lấy áo mưa giấy mặc vào, rồi chùm bao tải lên người cố ngủ, chứ chẳng có chỗ nào mà trú ngụ cả”.

t501715.jpg



t501716.jpg


Tết cận kề nhưng manh chiếu rách cũng không đủ ấm đối với những người xa quê về phố
Tết đã cận kề đến nơi rồi, hầu hết các gia đình đều đã tụ họp chuẩn bị cùng nhau đón năm mới. Tặng nhau những lời chúc, những phong bao lì xì, còn với những thân phận vật vờ bên lề đường quanh năm ăn không ngon, ngủ không yên kia có lẽ mùa xuân chưa ghé thăm đến họ.
Không biết, đến bao giờ họ mới có được một giấc ngủ bình thường như bao người, có giường, gối kê đầu, có chăn bông ủ ấm trong những ngày đông rét mướt.

good.gif








Kinh Vân- Giang Uyên
Theo Bưu Điện Việt Nam​
 
Back
Top