Sinh năm Đinh Mùi (1967) cầm tinh con dê, năm nay Hải “Bánh” đã "đầu bốn, đít bốn", nhưng đường đời xem ra vẫn mụ mẫm lắm, đến nỗi không cắt nghĩa được tại sao mình trở thành giang hồ. Hải “Bánh” ngô nghê: "Em sống giữa giang hồ mà em không nghĩ em là giang hồ. Đến đâu em cũng đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên… vậy mà em lại là thằng phá giời, phá đất…".
Sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, hộ khẩu thường trú tại 36 phố Hàng Cót, phường Hàng Mã, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Để phân biệt Hải “hấp”, Hải “lớ”, Hải “bén” và những người tên Hải khác, người ta gắn luôn tên ông bố của Nguyễn Tuấn Hải ghép là Hải “Bánh” để gọi cho tiện. Hải “Bánh” triết lý: "Chính cái phố Hàng Cót đã tạo nên con người phiêu phiêu của em. Từ nhỏ, trong con người em luôn tồn tại hai thái cực thiện và ác", rồi Hải lý giải: Trước nhà là bến xe điện, cạnh nhà là rạp chiếu phim Đại Đồng, xung quanh còn có chợ xe máy, chợ Đồng Xuân, trường học...
Từ thời Pháp thuộc, bọn trộm cắp, cao bồi đầu yêu trán khỉ thời đó cũng chọn khu phố quanh nhà Hải để tụ tập. Khi Hải “Bánh” sinh ra và lớn lên ở cái phố Hàng Cót này thì hàng ngày phải chứng kiến biết bao vụ đâm chém, trộm cắp, cướp giật... xảy ra như cơm bữa. Mỗi chuyến tàu điện về lại í a, í ới tiếng kêu mất cắp, mất trộm. Lũ đầu gấu, đầu mèo, móc túi rạch giỏ Hải “Bánh” đều nhẵn mặt. Mà cũng quái lạ là tất cả cái xấu ấy ngấm vào con người Hải rất nhanh. Vì thế khi cắp sách đến trường Hải “Bánh” là một học sinh ngoan. Nhưng buông cặp sách ra là Hải đã trở thành... kẻ phá giời phá đất.
Từ thời Pháp thuộc, bọn trộm cắp, cao bồi đầu yêu trán khỉ thời đó cũng chọn khu phố quanh nhà Hải để tụ tập. Khi Hải “Bánh” sinh ra và lớn lên ở cái phố Hàng Cót này thì hàng ngày phải chứng kiến biết bao vụ đâm chém, trộm cắp, cướp giật... xảy ra như cơm bữa. Mỗi chuyến tàu điện về lại í a, í ới tiếng kêu mất cắp, mất trộm. Lũ đầu gấu, đầu mèo, móc túi rạch giỏ Hải “Bánh” đều nhẵn mặt. Mà cũng quái lạ là tất cả cái xấu ấy ngấm vào con người Hải rất nhanh. Vì thế khi cắp sách đến trường Hải “Bánh” là một học sinh ngoan. Nhưng buông cặp sách ra là Hải đã trở thành... kẻ phá giời phá đất.
Hải “Bánh” nhớ thuở nhỏ, hàng ngày sau khi tan trường về, Hải “Bánh” lại cùng cậu em trai - Long "tròn" leo lên sân thượng nhà mình tia xuống đường. Khi tiếng phanh ken két giảm tốc độ của những chuyến tàu điện rít lên thì cũng là lúc bọn móc túi rạch giỏ chen lấn xô đẩy để ra tay “ăn” hàng của khách đi tàu. Tất cả những tên "ăn" được hàng đều bị anh em Hải “Bánh” điểm mặt và tìm cách chặn đường trấn lột lại bằng sạch. Thế là nghiễm nhiên Hải “Bánh” trở thành đàn anh của đám tiểu yêu khi còn tuổi teen.
Hải “Bánh” còn thừa nhận, lúc còn cắp sách đến trường, trong đám bạn, chỉ cần đứa nào chỉ vào một người khách qua đường nói tao thích một cái mũ cối hay chiếc áo lông Đức, đôi tông Lào... giống như thế kia là hắn phóng xe đuổi theo vị khách xấu số cướp bằng được món đồ đó để "tặng" bạn. Thế rồi những việc xấu đó thường xuyên xảy ra và Hải “Bánh” coi đó như là những chiến tích để lấy le với bạn bè.
Hải “Bánh” còn khoe rằng, khu vực nhà Hải thường xuất hiện những nhân vật nổi tiếng như các diễn viên điện ảnh tên tuổi, những danh thủ bóng đá từng vang bóng một thời và nhiều văn sĩ trí thức khác. Những nhân vật này đã để lại trong con người hắn một nhân cách tốt nên con người hắn đôi lúc hơi "phiêu phiêu" giữa cái thiện và cái tà, điều mà tốn phân nửa cuộc đời nhưng Hải “Bánh” không sao cắt nghĩa được.
Nhà mặt phố, có tiệm làm cửa sắt, sau khi bỏ học dở dang ở Trường thể thao Quần Ngựa, Hải “Bánh” về nhà làm thợ sắt phụ gia đình. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm Hải “Bánh” phóng xe ra đường để... cướp giật. Từ 9h sáng đến 5h chiều là thời gian Hải “Bánh” cặm cụi làm cửa sắt quần quật lượm từng xu từng đồng. Hắn thấy công việc làm cửa sắt hàng ngày cũng khá thú vị và những đồng tiền sạm khói hàn ấy rất có ý nghĩa đối với hắn. Nhưng chỉ sau 5h chiều, sau khi đã trút bỏ bộ quần áo thợ là Hải lại nhảy lên xe máy phóng ra phố để đi... cướp. Vì thế, chưa đủ tuổi vị thành niên mà tiền án tiền sự của Hải “Bánh” đã nhiều hơn tiền mặt - 6 tiền án tội trộm cắp, cố ý gây thương tích, gây rối.
Hải “Bánh” nói với chúng tôi rằng, hắn không thể giải thích nổi những mâu thuẫn nội tại ngay trong chính con người mình. Các cụ nói "nhân chi sơ tính bản thiện", con người do giáo dục mà nên, nhưng con đường trở thành giang hồ của Hải “Bánh” có thể đúc kết gọn trong ba chữ: thiếu giáo dục, có vậy mà Hải “Bánh” vẫn không nhận thức được.
Năm 1980, ở Hà Nội đám "đầu gấu", "đầu mèo" chia lãnh địa hoạt động thành từng "quân khu" thì Nguyễn Hải Long (Long “tròn”) em Hải “Bánh” cũng cầm đầu một băng nhóm du thủ, du thực. Suốt ngày Long lận dao trong người, trốn gia đình đi gây gổ đánh nhau ngoài phố, mỗi khi gây hấn là Long rút dao bầu ra hành xử và từng gây thương tích cho rất nhiều người. Vì thế đám côn đồ Hà Nội mệnh danh Long “tròn” là Long "máy chém".
Ngược lại cũng rất nhiều lần Long “máy chém” bị các băng nhóm khác chém cho nát mình mẩy, và một trong những lần ấy, Long bị chém trọng thương đến liệt hẳn một cánh tay. Thương em, Hải “Bánh” cũng lận dao đi theo để "bảo vệ". Thế là Long “tròn” đi đánh nhau ở đâu là Hải “Bánh” có mặt ở đó.
Vào trận thì Hải “Bánh” vào trước, Long “tròn” thất thế thì Hải là người chặn hậu cho Long và đồng bọn rút lui... Có lần anh em Hải, Long và đồng bọn chém một thanh niên đến chấn thương sọ não. Long cũng bị trọng thương phải nhập viện. Không ngờ cả "đầu gấu" và "đầu mèo" cùng phải nằm điều trị vết thương cùng một khoa. Hải “Bánh” sợ băng nhóm kia trả thù nên lận dao găm trong người trực trong bệnh viện 24/24 giờ để bảo vệ cho Long khỏi bị đồng bọn đối thủ “lấy số”. Đối phương thấy Hải “Bánh” ngầu quá nên cũng không dám manh động... Sau nhiều chiến tích, Hải “Bánh” đã được đám đàn em tôn làm "đại ca" và Hải “Bánh” cho đó là một sự tưởng thưởng.
Khi đã là trùm một băng nhóm giang hồ thì Hải “Bánh” bắt đầu mở rộng tầm hoạt động và điểm đầu tiên là tổ chức bảo kê đám móc túi trong chợ Đồng Xuân. Hàng ngày Hải “Bánh” và Long “tròn” xuất hiện ở chợ Đồng Xuân chỉ để thu tiền bảo kê. Và cũng không tốn nhiều thời gian, Hải “Bánh” đã trở thành một trùm giang hồ nắm trong tay hàng chục tên “đầu gấu” “đầu mèo” cộm cán.
Vào thời điểm năm 1992, Khánh “trắng” làm trùm các bến bãi ở Hà Nội và mặc sức tung hoành ở khu vực chợ Đồng Xuân với "Nghiệp đoàn bốc xếp" do y tổ chức gồm toàn những đối tượng từng vào tù ra khám, vằn vện chiến tích giang hồ như Sơn "lùn", Thủy "trọc", Luyến "nổ" Vinh "đồng", Triệu "con", Đức "chính ủy"... trong đó Triệu "con" là đệ tử ruột của Khánh “trắng”. Khánh “trắng” đã phải bỏ tiền ra mua nhà và chu cấp hàng ngày cho Triệu “con” tại Hà Nội.
Cùng lúc đó, Việt Dũng, một trùm giang hồ có số má ở Hà Nội cũng muốn chia một phần lợi nhuận ở hai chợ Long Biên và Đồng Xuân với Khánh “trắng”. Việt Dũng tụ bạ một số tên đâm chém “đầu yêu, mặt giặc” đang bị Công an Hải Phòng truy nã trốn về Hà Nội như Đắc "con", Hồ "bưởi", Ngô Hà... làm đệ tử.
Hai băng nhóm này kình địch nhau và suýt gây ra một cuộc "đổ máu" lớn trên đường Lý Nam Đế vào tháng 12/1992. Chẳng là trước sự kình địch của hai con hổ đói Khánh “trắng” - Việt Dũng, Đức "chính ủy" đã đề xướng một cuộc họp tại nhà Sĩ B. trên đường Lý Nam Đế. Cuộc họp đó có đủ bọn “đầu gấu”, “đầu mèo” ở Hà Nội. Khánh “trắng” ngồi một đầu bàn, Việt Dũng ngồi một đầu bàn. Những tên cộm cán khác lọt được vào trong nhà đều bị khám và tước hết vũ khí. Bên ngoài, hàng trăm đệ tử của hai băng nhóm giang hồ đứa nào cũng thủ dao găm, súng ngắn đằng đằng sát khí dàn trận sẵn. Chỉ cần một trong hai "ông" trùm ra lệnh là chúng sẵn sàng lao vào nhau tỉ thí như thiêu thân ngay.
Rất may cuộc "hội đàm" hôm ấy, Khánh “trắng” chịu xuống nước và chia cho Việt Dũng mỗi tháng 15 triệu đồng lợi tức từ việc bảo kê ở chợ Đồng Xuân nên chuyện đổ máu đã không xảy ra.
Ít ngày sau, thấy việc nhận tiền hàng tháng của Khánh “trắng” là một điều sỉ nhục đối với một "đại ca" nên Việt Dũng thâm thù lắm, hắn muốn triệt Khánh “trắng” nhưng không có cơ hội. Cuối cùng thì Việt Dũng cũng tìm ra diệu kế là phải chặt cánh tay phải của Khánh “trắng”, tức diệt Triệu “con” trước khi diệt Khánh “trắng”: Việt Dũng đã sai Bắc “con”, một sát thủ, thực hiện "kế hoạch".
Lúc này Triệu “con” đang rất thân với Hải “Bánh” và coi Hải “Bánh” là đàn anh. Hải “Bánh” cũng muốn nhân cơ hội này để đánh bóng tên tuổi của mình với Khánh “trắng”. Thế là Triệu “con” ở đâu là Hải “Bánh” kè kè theo sau để làm nhiệm vụ bảo vệ. Đám đàn em Việt Dũng toàn những "máy chém đất cảng" nhưng sợ oai của Hải “Bánh” nên không đứa nào dám đụng tới Triệu “con”. Cũng chính vì vậy mà số má của Hải “Bánh” ngày càng nổi trong giới giang hồ.
Không làm gì được Triệu “con”, Việt Dũng tức tối và tính tới việc tổ chức tạt axít Khánh “trắng”. Vào trung tuần tháng 12/1992, biết tin Khánh “trắng” sẽ đến dự đám đầy tháng con Thành "săm" ở nhà hàng bê thui Bắc Hải. Việt Dũng đã mang theo một ca axít phục sẵn. Không lường trước được hậu họa, Triệu “con” và Khánh “trắng” tàn tàn chở nhau trên chiếc xe Rebell 250CC chạy tới nhà hàng Bắc Hải. Cùng lúc đó, Việt Dũng xuất hiện, cả hai thày trò Khánh “trắng”, Triệu “con” lãnh nguyên một ca axít từ tay Việt Dũng. Ngay sau đó, Khánh “trắng” và Triệu “con” được đám đàn em đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu.
Vụ án này đã gây xôn xao Hà Nội. Nhưng sau khi xuất viện, Khánh “trắng” âm thầm nuốt hận mà không dám tố cáo với chính quyền vì chính bản thân hắn cũng đang bị Công an Hà Nội lập án theo dõi. Sau vụ tạt axít Khánh “trắng”, Việt Dũng bị Công an Hà Nội ra lệnh truy nã nên hắn vội vã trốn vào Nha Trang cầu cứu một tên đàn em là Palestin.
Phải kể trước đó, có lần do mâu thuẫn về tiền bạc, Palestin đã bị Việt Dũng bắt cóc dọa "làm thịt". Palestin van lạy, Việt Dũng đã ra ân "tha tội chết" và nói không muốn nhìn thấy mặt Palestin ở Hà Nội nữa. Biết Việt Dũng không nói đùa nên Palestin bỏ xứ vào Nha Trang. Sau này Palestin kéo thêm một số đàn em vào lập một băng nhóm giang hồ ở thành phố Nha Trang. Đến lúc sa cơ lỡ vận, không còn con đường nào khác, Việt Dũng đã nghĩ đến việc phải hạ mình cầu cứu đến Palestin, tên đàn em mà mình hắt hủi năm xưa.
Thấy tình cảnh của đàn anh, Palestin nghĩ đến ân xưa, nghĩa cũ nên dẹp bỏ hờn trách và tôn Việt Dũng lên hàng "đại ca" trong băng nhóm của hắn ở Nha Trang. Lúc này cả hai tên câu kết với nhau mở rộng băng nhóm và gây ra hàng loạt vụ đâm chém, bắt cóc, bảo kê nhà hàng vũ trường ở thành phố biển xinh đẹp bậc nhất miền Trung này trong suốt một thời gian dài.
Lực lượng Công an vào cuộc, Việt Dũng bị xử 12 năm tù, Palestin 20 năm tù về các tội cố ý gây thương tích, bắt cóc... Sau khi được ra tù sớm, Palestin và Việt Dũng lại ngựa quen đường cũ. Cuối năm 2006, lực lượng Cảnh sát hình sự Bộ Công an phối hợp với Công an Khánh Hòa ra tay truy quét, cả trùm lẫn tớ lại tiếp tục ôm chăn màn vào trại giam gỡ lịch.
Hải “Bánh” còn thừa nhận, lúc còn cắp sách đến trường, trong đám bạn, chỉ cần đứa nào chỉ vào một người khách qua đường nói tao thích một cái mũ cối hay chiếc áo lông Đức, đôi tông Lào... giống như thế kia là hắn phóng xe đuổi theo vị khách xấu số cướp bằng được món đồ đó để "tặng" bạn. Thế rồi những việc xấu đó thường xuyên xảy ra và Hải “Bánh” coi đó như là những chiến tích để lấy le với bạn bè.
Hải “Bánh” còn khoe rằng, khu vực nhà Hải thường xuất hiện những nhân vật nổi tiếng như các diễn viên điện ảnh tên tuổi, những danh thủ bóng đá từng vang bóng một thời và nhiều văn sĩ trí thức khác. Những nhân vật này đã để lại trong con người hắn một nhân cách tốt nên con người hắn đôi lúc hơi "phiêu phiêu" giữa cái thiện và cái tà, điều mà tốn phân nửa cuộc đời nhưng Hải “Bánh” không sao cắt nghĩa được.
Nhà mặt phố, có tiệm làm cửa sắt, sau khi bỏ học dở dang ở Trường thể thao Quần Ngựa, Hải “Bánh” về nhà làm thợ sắt phụ gia đình. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm Hải “Bánh” phóng xe ra đường để... cướp giật. Từ 9h sáng đến 5h chiều là thời gian Hải “Bánh” cặm cụi làm cửa sắt quần quật lượm từng xu từng đồng. Hắn thấy công việc làm cửa sắt hàng ngày cũng khá thú vị và những đồng tiền sạm khói hàn ấy rất có ý nghĩa đối với hắn. Nhưng chỉ sau 5h chiều, sau khi đã trút bỏ bộ quần áo thợ là Hải lại nhảy lên xe máy phóng ra phố để đi... cướp. Vì thế, chưa đủ tuổi vị thành niên mà tiền án tiền sự của Hải “Bánh” đã nhiều hơn tiền mặt - 6 tiền án tội trộm cắp, cố ý gây thương tích, gây rối.
Hải “Bánh” nói với chúng tôi rằng, hắn không thể giải thích nổi những mâu thuẫn nội tại ngay trong chính con người mình. Các cụ nói "nhân chi sơ tính bản thiện", con người do giáo dục mà nên, nhưng con đường trở thành giang hồ của Hải “Bánh” có thể đúc kết gọn trong ba chữ: thiếu giáo dục, có vậy mà Hải “Bánh” vẫn không nhận thức được.
Năm 1980, ở Hà Nội đám "đầu gấu", "đầu mèo" chia lãnh địa hoạt động thành từng "quân khu" thì Nguyễn Hải Long (Long “tròn”) em Hải “Bánh” cũng cầm đầu một băng nhóm du thủ, du thực. Suốt ngày Long lận dao trong người, trốn gia đình đi gây gổ đánh nhau ngoài phố, mỗi khi gây hấn là Long rút dao bầu ra hành xử và từng gây thương tích cho rất nhiều người. Vì thế đám côn đồ Hà Nội mệnh danh Long “tròn” là Long "máy chém".
Ngược lại cũng rất nhiều lần Long “máy chém” bị các băng nhóm khác chém cho nát mình mẩy, và một trong những lần ấy, Long bị chém trọng thương đến liệt hẳn một cánh tay. Thương em, Hải “Bánh” cũng lận dao đi theo để "bảo vệ". Thế là Long “tròn” đi đánh nhau ở đâu là Hải “Bánh” có mặt ở đó.
Vào trận thì Hải “Bánh” vào trước, Long “tròn” thất thế thì Hải là người chặn hậu cho Long và đồng bọn rút lui... Có lần anh em Hải, Long và đồng bọn chém một thanh niên đến chấn thương sọ não. Long cũng bị trọng thương phải nhập viện. Không ngờ cả "đầu gấu" và "đầu mèo" cùng phải nằm điều trị vết thương cùng một khoa. Hải “Bánh” sợ băng nhóm kia trả thù nên lận dao găm trong người trực trong bệnh viện 24/24 giờ để bảo vệ cho Long khỏi bị đồng bọn đối thủ “lấy số”. Đối phương thấy Hải “Bánh” ngầu quá nên cũng không dám manh động... Sau nhiều chiến tích, Hải “Bánh” đã được đám đàn em tôn làm "đại ca" và Hải “Bánh” cho đó là một sự tưởng thưởng.
Khi đã là trùm một băng nhóm giang hồ thì Hải “Bánh” bắt đầu mở rộng tầm hoạt động và điểm đầu tiên là tổ chức bảo kê đám móc túi trong chợ Đồng Xuân. Hàng ngày Hải “Bánh” và Long “tròn” xuất hiện ở chợ Đồng Xuân chỉ để thu tiền bảo kê. Và cũng không tốn nhiều thời gian, Hải “Bánh” đã trở thành một trùm giang hồ nắm trong tay hàng chục tên “đầu gấu” “đầu mèo” cộm cán.
Vào thời điểm năm 1992, Khánh “trắng” làm trùm các bến bãi ở Hà Nội và mặc sức tung hoành ở khu vực chợ Đồng Xuân với "Nghiệp đoàn bốc xếp" do y tổ chức gồm toàn những đối tượng từng vào tù ra khám, vằn vện chiến tích giang hồ như Sơn "lùn", Thủy "trọc", Luyến "nổ" Vinh "đồng", Triệu "con", Đức "chính ủy"... trong đó Triệu "con" là đệ tử ruột của Khánh “trắng”. Khánh “trắng” đã phải bỏ tiền ra mua nhà và chu cấp hàng ngày cho Triệu “con” tại Hà Nội.
Cùng lúc đó, Việt Dũng, một trùm giang hồ có số má ở Hà Nội cũng muốn chia một phần lợi nhuận ở hai chợ Long Biên và Đồng Xuân với Khánh “trắng”. Việt Dũng tụ bạ một số tên đâm chém “đầu yêu, mặt giặc” đang bị Công an Hải Phòng truy nã trốn về Hà Nội như Đắc "con", Hồ "bưởi", Ngô Hà... làm đệ tử.
Hai băng nhóm này kình địch nhau và suýt gây ra một cuộc "đổ máu" lớn trên đường Lý Nam Đế vào tháng 12/1992. Chẳng là trước sự kình địch của hai con hổ đói Khánh “trắng” - Việt Dũng, Đức "chính ủy" đã đề xướng một cuộc họp tại nhà Sĩ B. trên đường Lý Nam Đế. Cuộc họp đó có đủ bọn “đầu gấu”, “đầu mèo” ở Hà Nội. Khánh “trắng” ngồi một đầu bàn, Việt Dũng ngồi một đầu bàn. Những tên cộm cán khác lọt được vào trong nhà đều bị khám và tước hết vũ khí. Bên ngoài, hàng trăm đệ tử của hai băng nhóm giang hồ đứa nào cũng thủ dao găm, súng ngắn đằng đằng sát khí dàn trận sẵn. Chỉ cần một trong hai "ông" trùm ra lệnh là chúng sẵn sàng lao vào nhau tỉ thí như thiêu thân ngay.
Rất may cuộc "hội đàm" hôm ấy, Khánh “trắng” chịu xuống nước và chia cho Việt Dũng mỗi tháng 15 triệu đồng lợi tức từ việc bảo kê ở chợ Đồng Xuân nên chuyện đổ máu đã không xảy ra.
Ít ngày sau, thấy việc nhận tiền hàng tháng của Khánh “trắng” là một điều sỉ nhục đối với một "đại ca" nên Việt Dũng thâm thù lắm, hắn muốn triệt Khánh “trắng” nhưng không có cơ hội. Cuối cùng thì Việt Dũng cũng tìm ra diệu kế là phải chặt cánh tay phải của Khánh “trắng”, tức diệt Triệu “con” trước khi diệt Khánh “trắng”: Việt Dũng đã sai Bắc “con”, một sát thủ, thực hiện "kế hoạch".
Lúc này Triệu “con” đang rất thân với Hải “Bánh” và coi Hải “Bánh” là đàn anh. Hải “Bánh” cũng muốn nhân cơ hội này để đánh bóng tên tuổi của mình với Khánh “trắng”. Thế là Triệu “con” ở đâu là Hải “Bánh” kè kè theo sau để làm nhiệm vụ bảo vệ. Đám đàn em Việt Dũng toàn những "máy chém đất cảng" nhưng sợ oai của Hải “Bánh” nên không đứa nào dám đụng tới Triệu “con”. Cũng chính vì vậy mà số má của Hải “Bánh” ngày càng nổi trong giới giang hồ.
Không làm gì được Triệu “con”, Việt Dũng tức tối và tính tới việc tổ chức tạt axít Khánh “trắng”. Vào trung tuần tháng 12/1992, biết tin Khánh “trắng” sẽ đến dự đám đầy tháng con Thành "săm" ở nhà hàng bê thui Bắc Hải. Việt Dũng đã mang theo một ca axít phục sẵn. Không lường trước được hậu họa, Triệu “con” và Khánh “trắng” tàn tàn chở nhau trên chiếc xe Rebell 250CC chạy tới nhà hàng Bắc Hải. Cùng lúc đó, Việt Dũng xuất hiện, cả hai thày trò Khánh “trắng”, Triệu “con” lãnh nguyên một ca axít từ tay Việt Dũng. Ngay sau đó, Khánh “trắng” và Triệu “con” được đám đàn em đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu.
Vụ án này đã gây xôn xao Hà Nội. Nhưng sau khi xuất viện, Khánh “trắng” âm thầm nuốt hận mà không dám tố cáo với chính quyền vì chính bản thân hắn cũng đang bị Công an Hà Nội lập án theo dõi. Sau vụ tạt axít Khánh “trắng”, Việt Dũng bị Công an Hà Nội ra lệnh truy nã nên hắn vội vã trốn vào Nha Trang cầu cứu một tên đàn em là Palestin.
Phải kể trước đó, có lần do mâu thuẫn về tiền bạc, Palestin đã bị Việt Dũng bắt cóc dọa "làm thịt". Palestin van lạy, Việt Dũng đã ra ân "tha tội chết" và nói không muốn nhìn thấy mặt Palestin ở Hà Nội nữa. Biết Việt Dũng không nói đùa nên Palestin bỏ xứ vào Nha Trang. Sau này Palestin kéo thêm một số đàn em vào lập một băng nhóm giang hồ ở thành phố Nha Trang. Đến lúc sa cơ lỡ vận, không còn con đường nào khác, Việt Dũng đã nghĩ đến việc phải hạ mình cầu cứu đến Palestin, tên đàn em mà mình hắt hủi năm xưa.
Thấy tình cảnh của đàn anh, Palestin nghĩ đến ân xưa, nghĩa cũ nên dẹp bỏ hờn trách và tôn Việt Dũng lên hàng "đại ca" trong băng nhóm của hắn ở Nha Trang. Lúc này cả hai tên câu kết với nhau mở rộng băng nhóm và gây ra hàng loạt vụ đâm chém, bắt cóc, bảo kê nhà hàng vũ trường ở thành phố biển xinh đẹp bậc nhất miền Trung này trong suốt một thời gian dài.
Lực lượng Công an vào cuộc, Việt Dũng bị xử 12 năm tù, Palestin 20 năm tù về các tội cố ý gây thương tích, bắt cóc... Sau khi được ra tù sớm, Palestin và Việt Dũng lại ngựa quen đường cũ. Cuối năm 2006, lực lượng Cảnh sát hình sự Bộ Công an phối hợp với Công an Khánh Hòa ra tay truy quét, cả trùm lẫn tớ lại tiếp tục ôm chăn màn vào trại giam gỡ lịch.
Trở lại chuyện Hải “Bánh”, sau khi được đám du thủ du thực tôn làm đại ca thì tiền án, tiền sự của Hải càng dày thêm và vào tù ra khám cũng nhiều. Để trốn sự truy bắt của Công an Hà Nội, đầu năm 1993, Hải “Bánh” trốn vào TP HCM và tụ tập một số đàn em trốn truy nã ở Hà Nội thành lập nhóm giang hồ "trà Bắc" đóng đô ở trên đường Cửu Long, phường 2, quận Tân Bình (gần khu vực sân bay Tân Sơn Nhất).
Đám đàn em của Hải “Bánh” toàn những tay máu lạnh như Trường “xoăn”, Hưng “chùa”... đứa nào cũng lận lưng “hàng nóng” và sẵn sàng nổ súng khi có lệnh của Hải “Bánh”. Cũng suốt nhiều năm, hầu hết những tên đầu gấu ở Hà Nội gây án bị truy nã lại trốn vào với Hải “Bánh” và những tên gây án ở TP HCM thì Hải “Bánh” điều ra Bắc để trốn tránh luật pháp. Nhưng cuối cùng thì Hải “Bánh” một lần nữa lại bị Công an Hà Nội tóm cổ vì tội gây rối trật tự và thụ án tại Trại giam Hà Nội