“Nhanh, tiện, an toàn”, dịch vụ gái gọi đang trở lại thời kỳ hoàng kim. Thoắt ẩn, thoắt hiện nên gái gọi rất khó quản lý. Song hành cùng gái gọi là những cuộc thanh toán đổ máu...
“Call girl” thời nay
Phong, một tay chơi, chuyên đánh thuốc tây từ nước ngoài về nói: “Cách đây một năm, dân chơi Hà thành muốn tìm “đào” loại 1 (gái đi khách có giá từ 100 USD trở lên) thì phải vào các “thiên đường tình ái” như B. Fortula, H.… và phải đốt thêm một ba lô tiền rượu và đồ uống thì nay đã thành chuyện quá đơn giản. Chỉ cần nhấc alô và hút nửa điếu thuốc là “hàng hiệu” đến tận nơi. Không thích vì bất cứ lý do gì anh có thể đổi “hàng” khác, chuyện nhỏ như con thỏ…”
Cần là có ngay mấy em này...
Sau khi các khách sạn cỡ vài sao có vũ trường, phòng karaoke hiện đại với đội ngũ “đào” hơn trăm cô túc trực lần lượt bị “đập” thì không khí ở các khách sạn khác cũng khá đìu hiu. Đã có thời, các khách sạn này được coi là “bất khả xâm phạm” nên khi các ông chủ của các thành trì này đi “bóc lịch” thì các khách sạn đàn em cũng co mình lại. Khách sạn H. có lúc có đến 150 “đào” đã "giảm biên chế" xuống còn 30; F. có 200 “đào” cũng chỉ dám túc trực trên 20 em để làm “chim mồi” giữ khách… Các “đào” thấy động cũng tìm cách chuồn êm. Đào Dung, trước ở khách sạn F. nói: “Mấy giờ rồi mà còn vào khách sạn làm? Chỉ có con nào ngu mới chui đầu vào rọ”. Và rất nhiều “đào” tỏ ra khôn ngoan, chấp nhận bỏ ánh đèn huyền ảo, những căn phòng sang trọng đầy rượu ngoại và những bộ váy đắt tiền ở khách sạn phồn hoa để về những căn phòng ẩm mốc của dịch vụ “call girl”…
Qua một “đại gia” bất động sản, tôi gặp lại được Hồng “múa”, trước đây là “đào” cưng của khách sạn H. bên bờ hồ Giảng Võ thơ mộng. Trong căn phòng ngập ngụa khói thuốc của quán “Cà phê hầm” trên đường Nguyễn Chí Thanh, rít một hơi dài, Hồng nói: “Hôm đầu đến dịch vụ C. trên đường La Thành, nhìn căn phòng toàn chăn màn đen ngòm, hôi hám em sợ đến phát nôn nhưng nghĩ đến sự an toàn đành tặc lưỡi. Được cái ở đây bọn em làm nhiều ăn nhiều, chứ không bị bóc lột như hồi còn ở khách sạn H. Nếu khéo đong cũng kiếm được hai ba chục triệu một tháng, khoẻ chán”.
Khác với lần gặp cách đây 1 năm, trên tay Hồng là chiếc điện thoại Nokia 1110i thay cho chiếc Vertu đắt tiền, chiếc xe SH ngót hai trăm triệu cũng được thay bằng chiếc Attila đời cũ. Tôi ngạc nhiên: "Sao dạo này em giản dị thế, trông không giống phong cách của Hồng "múa"". Cô cười nửa miệng: "Anh ơi, phải biến mình như tắc kè hoa chứ. Đi làm "dịch vụ" mà hoành tráng thì toi. Ở đây có điện thoại là lên đường, đi đâu và gặp ai mình còn không rõ thì sành điệu chỉ mua nguy hiểm vào người". Giọng khàn khàn vì rượu và thuốc, Hồng tiết lộ: "Không phải chỉ "đào" ở khách sạn H. phải dạt vòm, bạn em ở khách sạn khác cũng về "dịch vụ" hết rồi. Về bến mới bọn em không cần giấy tờ tuỳ thân, không cần khám bệnh định kỳ, không cần khai báo tạm vắng, tạm trú, không bị ép mua váy, mỹ phẩm… thoải mái hơn nhiều". Cô cho tôi biết "thủ phủ" của dịch vụ "call girl" là Đê La Thành, Giáp Nhất, Nguyễn Khang, Pháo Đài Láng… Chỉ riêng những nơi này vào thời điểm hiện tại tập trung vài trăm "dịch vụ" và cả ngàn "gái gọi".
Tôi ngỏ ý muốn tìm một em chân dài giải khuây, Hồng “múa” nói: “Anh cần hàng loại nào? 700k hay 2000k (bảy trăm ngàn hay hai triệu đồng), tiền nào của đó. Kể cả anh thích ba em, bốn em một lúc cũng được. Chỉ cần một cú a lô”. Hồng đọc cho tôi một số điện thoại: “Anh gọi con này, nó điều cho anh. Cứ bảo Hồng “múa” giới thiệu nhé”. Tối hôm sau, để tìm hiểu thực hư, tôi điện thoại cho số điện thoại Hồng đã cho. Tôi nói: “Anh đang buồn, cần ba em khoảng 2 tiếng đồng hồ, có không em? Ngay và luôn”. Đầu dây bên kia trả lời ngay, không chút đắn đo: “OK đi anh, chỗ chị Hồng khỏi lăn tăn. Giờ em chỉ còn hàng vừa vừa thôi, hàng đẹp phải sau 9g, bọn nó “sao” lắm anh ạ. Giá trọn gói cho ba em là ba chai”. Sau khi ngã giá, khoảng 15p sau, ba em chân dài đi trên con SH 150i đến cầu Trung Hòa, điểm tôi đã hẹn. Các cô ào xuống xe, xô vào tôi như đã quen lâu ngày. Một cô õng ẹo: “Đi thôi chồng. Đưa bọn em vào khách sạn nào hoành tráng tí nhé. Hôm nay thì anh... chết”. Cô bán nước trà vỉa hè mắt trợn tròn, mồm chữ O nhìn tôi như người ngoài hành tinh...
Còn nữa
M.Tuấn
“Call girl” thời nay
Phong, một tay chơi, chuyên đánh thuốc tây từ nước ngoài về nói: “Cách đây một năm, dân chơi Hà thành muốn tìm “đào” loại 1 (gái đi khách có giá từ 100 USD trở lên) thì phải vào các “thiên đường tình ái” như B. Fortula, H.… và phải đốt thêm một ba lô tiền rượu và đồ uống thì nay đã thành chuyện quá đơn giản. Chỉ cần nhấc alô và hút nửa điếu thuốc là “hàng hiệu” đến tận nơi. Không thích vì bất cứ lý do gì anh có thể đổi “hàng” khác, chuyện nhỏ như con thỏ…”
Cần là có ngay mấy em này...
Qua một “đại gia” bất động sản, tôi gặp lại được Hồng “múa”, trước đây là “đào” cưng của khách sạn H. bên bờ hồ Giảng Võ thơ mộng. Trong căn phòng ngập ngụa khói thuốc của quán “Cà phê hầm” trên đường Nguyễn Chí Thanh, rít một hơi dài, Hồng nói: “Hôm đầu đến dịch vụ C. trên đường La Thành, nhìn căn phòng toàn chăn màn đen ngòm, hôi hám em sợ đến phát nôn nhưng nghĩ đến sự an toàn đành tặc lưỡi. Được cái ở đây bọn em làm nhiều ăn nhiều, chứ không bị bóc lột như hồi còn ở khách sạn H. Nếu khéo đong cũng kiếm được hai ba chục triệu một tháng, khoẻ chán”.
Khác với lần gặp cách đây 1 năm, trên tay Hồng là chiếc điện thoại Nokia 1110i thay cho chiếc Vertu đắt tiền, chiếc xe SH ngót hai trăm triệu cũng được thay bằng chiếc Attila đời cũ. Tôi ngạc nhiên: "Sao dạo này em giản dị thế, trông không giống phong cách của Hồng "múa"". Cô cười nửa miệng: "Anh ơi, phải biến mình như tắc kè hoa chứ. Đi làm "dịch vụ" mà hoành tráng thì toi. Ở đây có điện thoại là lên đường, đi đâu và gặp ai mình còn không rõ thì sành điệu chỉ mua nguy hiểm vào người". Giọng khàn khàn vì rượu và thuốc, Hồng tiết lộ: "Không phải chỉ "đào" ở khách sạn H. phải dạt vòm, bạn em ở khách sạn khác cũng về "dịch vụ" hết rồi. Về bến mới bọn em không cần giấy tờ tuỳ thân, không cần khám bệnh định kỳ, không cần khai báo tạm vắng, tạm trú, không bị ép mua váy, mỹ phẩm… thoải mái hơn nhiều". Cô cho tôi biết "thủ phủ" của dịch vụ "call girl" là Đê La Thành, Giáp Nhất, Nguyễn Khang, Pháo Đài Láng… Chỉ riêng những nơi này vào thời điểm hiện tại tập trung vài trăm "dịch vụ" và cả ngàn "gái gọi".
Tôi ngỏ ý muốn tìm một em chân dài giải khuây, Hồng “múa” nói: “Anh cần hàng loại nào? 700k hay 2000k (bảy trăm ngàn hay hai triệu đồng), tiền nào của đó. Kể cả anh thích ba em, bốn em một lúc cũng được. Chỉ cần một cú a lô”. Hồng đọc cho tôi một số điện thoại: “Anh gọi con này, nó điều cho anh. Cứ bảo Hồng “múa” giới thiệu nhé”. Tối hôm sau, để tìm hiểu thực hư, tôi điện thoại cho số điện thoại Hồng đã cho. Tôi nói: “Anh đang buồn, cần ba em khoảng 2 tiếng đồng hồ, có không em? Ngay và luôn”. Đầu dây bên kia trả lời ngay, không chút đắn đo: “OK đi anh, chỗ chị Hồng khỏi lăn tăn. Giờ em chỉ còn hàng vừa vừa thôi, hàng đẹp phải sau 9g, bọn nó “sao” lắm anh ạ. Giá trọn gói cho ba em là ba chai”. Sau khi ngã giá, khoảng 15p sau, ba em chân dài đi trên con SH 150i đến cầu Trung Hòa, điểm tôi đã hẹn. Các cô ào xuống xe, xô vào tôi như đã quen lâu ngày. Một cô õng ẹo: “Đi thôi chồng. Đưa bọn em vào khách sạn nào hoành tráng tí nhé. Hôm nay thì anh... chết”. Cô bán nước trà vỉa hè mắt trợn tròn, mồm chữ O nhìn tôi như người ngoài hành tinh...
Còn nữa
M.Tuấn