Nói đến những người đồng tính nam làm mại dâm không là chuyện mới. Đó là những mảnh đời, những số phận éo le, cam chịu một đời khiếm khuyết về tâm sinh lý. Song lại có những kẻ ăn chơi đua đòi, thích "của lạ" từ người cùng giới. Thêm một lần nữa, cảnh báo về sự xuống cấp đạo đức của một số nam thanh niên kiếm tiền bằng mọi cách, dù phải làm những việc bệnh hoạn tận cùng xã hội.
Đâu là sự thực?
Đêm thứ nhất đóng vai là khách làng chơi, tôi đến đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, quận 1- đoạn đường có nhiều bóng "chim đêm" hành nghề mại dâm. Nơi gốc cây, một đôi nam thanh niên đang ngã giá nhỏ to, miệng nói mà mắt canh chừng coi có ai để ý đến mình và sợ công an đuổi. Gốc cây bên này một thanh niên đẹp trai mặc quần trắng chờ đợi khách.
Chờ khách trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Tiến lại gần một chàng trai, tôi chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã õng ẹo: "Đi chơi anh ơi, nè". Cái tiếng eo éo nghe rợn cả xương sống. Bình tĩnh, chúng tôi ngã giá tỉnh bơ: "Bao nhiêu?". "Cả thuê phòng một trăm rưỡi". "Sao đắt thế?". "Đắt gì anh ơi. Mở hàng đi anh. Cứ đi một lần cho biết, phê lắm. Trẻ khỏe có hết".
Anh ta chở tôi lòng vòng qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, rồi cầu Điện Biên Phủ, rẽ vào con hẻm tối tăm, ngoằn ngoèo, ẩm thấp. Dừng trước ngôi nhà lụp xụp chật chội, anh ta dẫn tôi vào. Một bà già ngồi nhặt mớ giẻ rách. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi xăm môi đỏ chót nhìn tôi dò la, khoát tay: "Lên lầu". Theo chân người thanh niên, tôi lên gác xép bằng gỗ và vào phòng. Căn phòng chỉ 5m2 đủ đặt chiếc nệm cũ. Mùi khai khai lẫn khí ố xông lên sặc sụa. Cánh cửa phòng vừa khép lại, người thanh niên kia đã cởi hết quần áo chỉ còn chiếc xà lỏn che thân, và anh ta bắt đầu "công việc".
"Khoan đã, sao em vội thế?", tôi ngăn bàn tay của anh ta lại. "Nhanh lên anh ơi kẻo nhà chủ lấy thêm tiền phòng". "Em tên gì?". "Tên T". "Nhà em ở Sài Gòn à?". "Vâng, em ở quận Bình Thạnh". "Em làm nghề này lâu chưa?". "Dạ 2 tháng". "Mỗi đêm em làm mấy ca?". "Hai ca". "Bao nhiêu tiền một ca như thế này?". "Một ca 150.000đ, trả cho chủ 20.000đ tiền phòng, 30.000đ cho má mì. Em được 100.000đ. Gia đình em cực khổ. Mẹ em cũng đi làm tạp vụ cho người nước ngoài chẳng được bao nhiêu tiền". "Sao em không kiếm việc khác làm?". "Đây chỉ là tạm thời thôi. Em làm để kiếm tiền học nghề khác". Sau một hồi nói chuyện, tôi vội vàng ra khỏi phòng thì bắt gặp người đàn ông lúc nãy đứng rình ngay góc chân cầu thang. Ông ta đang cười tôi, lẩm bẩm: "Thằng điên bỏ tiền mua cuộc vui mà không "ngả nón"”.
Đêm thứ hai, tôi lại đến "điểm hẹn". Dưới ánh đèn vàng nhạt, những chàng trai ép sát mình vào gốc cây để tránh mưa đang nặng hạt dần. Vừa thấy tôi, một thanh niên cao dong dỏng đã đến gạ: "Anh có nhu cầu tâm sự không?" và không quên nheo mắt chép miệng kiểu "hôn gió" như ra hiệu nếu có nhu cầu sẽ chiều. "Bao nhiêu tiền, có an toàn không?". "Em đâu có lấy tiền, chỉ cần tình thôi".
Tôi đi theo gã trai về phòng trọ trên đường Điện Biên Phủ. Con hẻm sâu hun hút có nhiều khúc ngoặt đến rùng rợn. Dừng trước ngôi nhà gỗ rìa sông (nhà làm trên sông, đóng cọc làm cột, sàn nhà làm bằng ván ép). Một thanh niên trạc 30 tuổi mở cửa nhìn tôi như thăm dò. Khóa xe cẩn thận, tôi theo gã trai lên gác xép. Như chỉ chờ cánh cửa đóng lại, gã trai đã sấn sổ ôm tôi sờ soạng. Reng reng… Chuông điện thoại tôi cài sẵn reo. Tôi giả vờ: "Alô. Được anh về ngay". Tôi nói với gã: "Xin lỗi em. Anh có việc gấp quá, lần sau chúng mình tâm sự. Cho anh xin số điện thoại của em". Tôi vội tháo thân...
Đêm thứ ba với vai trò một ký giả, tôi chủ động điện thoại cho một "gay" và hẹn gặp ở quán nước mía đầu đường Điện Biên Phủ. 30 phút sau, “má mì” tên Sen (má mì Sen cũng là dân đồng tính) xuất hiện. Sau khi tôi đặt vấn đề "tìm bạn", Sen bảo: "Chúng em hàng đẹp, là thanh niên chứ không phải giới tính. Anh thích hàng râu nhiều hay nhiều lông bụng?". "Bao nhiêu tiền?". "Cho em 120.000đ, cả tiền phòng". Ok- tôi đồng ý. Móc điện thoại trong túi quần, “má mì” Sen ra lệnh với ai đó: "Có khách sộp. Chuẩn bị rồi má đến đón nha". Không biết đầu dây bên kia nói gì, song nghe “má” Sen nạt: "Hổng được. Đi, người ta đang cần".
Sen đưa tôi và gã kia lên phòng tối. Rất khó xác định số nhà vì ánh điện mập mờ. Cũng như màn cũ, gã bắt đầu "công đoạn hành sự" và không quên xin thêm tiền bo. Cũng như hai lần trước, tôi viện lý do, rút tiền từ biệt "chuồn êm", nhưng không quên xin chụp kiểu hình làm "kỷ niệm".
Thật buồn lòng!
Dân "gay" ở TP HCM có 3 loại. Loại thứ nhất là những nam thanh niên lưỡng tính, tức là thích cả đàn bà, thích cả đàn ông mà ta thường gọi là "ái nam ái nữ". Với những người này, tâm sinh lý thường không ổn định. Họ sống khép nép, kín kẽ không muốn cho người khác biết về việc họ làm. Chỉ khi nào gặp "đối tượng" và đem lòng yêu thương mới bày tỏ nỗi lòng. Người có vợ con đàng hoàng nhưng lại thích quan hệ với người cùng giới.
Một nam thanh niên cao to đẹp trai trong ngành hàng không đã đem lòng yêu một "gay". Họ yêu nhau cuồng nhiệt. Đến khi chàng trai hàng không kia lấy vợ vì không thể tiếp tục cuộc tình ngược đời ấy, thì ngay lập tức người yêu của anh đã tự tử. Trong thư để lại dòng chữ "Cả đời em yêu thương và cống hiến cho anh. Em không thể đứng nhìn khi anh hạnh phúc. Vĩnh biệt".
Loại thứ hai là kiểu "thân con trai, kiếp con gái", tức là hình thể là đàn ông, tính cách là đàn bà. Đằng sau cái rậm râu sâu mắt, cơ bắp cuồn cuộn vạm vỡ kia là sự dịu dàng ẻo lả, tâm tính của một cô gái dỗi hờn và bao trăn trở đáng thương. Những người này sống kín đáo, khao khát được yêu người mình thích và không muốn cho ai biết thân phận thật của họ. Nhiều người không lập gia đình, nhiều người thành danh trên con đường sự nghiệp.
Loại thứ ba là những kẻ ăn chơi đua đòi giả danh "gay" để lừa những khách làng chơi thích của lạ. Những kẻ này “100% đực rựa” nhưng lại cố tình ẻo lả và tự xưng là "gay" để câu khách cùng giới. Nếu cắn câu, hắn đưa khách đến phòng trọ và "zui zẻ" mà "hổng cần tiền". Chúng đã bố trí sẵn dưới gầm giường một kẻ chuyên móc tiền. Trong khi mất cảnh giác, kẻ nằm dưới gầm giường thản nhiên móc bóp của khách. Xong cuộc, vị khách nọ mới tá hỏa tiền trong bóp không cánh mà bay, nhưng không biết kêu ai, đành chấp nhận ngậm bồ hòn khen ngọt. Với cách lừa mới này, những kẻ giả danh đã chiếm đoạt được nhiều tài sản, tiền bạc của khách làng chơi, còn những kẻ thích của lạ không thể báo công an, không thể hô hào được vì xấu hổ và những điều không giống ai.
Có thể nói, đoạn đường Nguyễn Bỉnh Khiêm là nơi tụ tập của giới "gay". Trước đây đường Lê Thánh Tôn chưa nối dài, chưa có đèn đường, nơi này nhộn nhịp như chợ. Từ ngày có đèn sáng và sự truy đuổi của công an, những bóng "chim đêm" cũng giảm bớt, mà theo họ là vào "động" (vào ổ chứa). Tuy vậy hằng đêm họ vẫn lén lút bắt khách và coi đó như một nghề.
Chúng ta cảm thông với những người khiếm khuyết về tâm sinh lý, nhưng cần lên án những kẻ ăn chơi đua đòi, để thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà làm những điều bệnh hoạn.
Theo Trần Minh Tuấn
Đâu là sự thực?
Đêm thứ nhất đóng vai là khách làng chơi, tôi đến đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, quận 1- đoạn đường có nhiều bóng "chim đêm" hành nghề mại dâm. Nơi gốc cây, một đôi nam thanh niên đang ngã giá nhỏ to, miệng nói mà mắt canh chừng coi có ai để ý đến mình và sợ công an đuổi. Gốc cây bên này một thanh niên đẹp trai mặc quần trắng chờ đợi khách.
Chờ khách trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Tiến lại gần một chàng trai, tôi chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã õng ẹo: "Đi chơi anh ơi, nè". Cái tiếng eo éo nghe rợn cả xương sống. Bình tĩnh, chúng tôi ngã giá tỉnh bơ: "Bao nhiêu?". "Cả thuê phòng một trăm rưỡi". "Sao đắt thế?". "Đắt gì anh ơi. Mở hàng đi anh. Cứ đi một lần cho biết, phê lắm. Trẻ khỏe có hết".
Anh ta chở tôi lòng vòng qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, rồi cầu Điện Biên Phủ, rẽ vào con hẻm tối tăm, ngoằn ngoèo, ẩm thấp. Dừng trước ngôi nhà lụp xụp chật chội, anh ta dẫn tôi vào. Một bà già ngồi nhặt mớ giẻ rách. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi xăm môi đỏ chót nhìn tôi dò la, khoát tay: "Lên lầu". Theo chân người thanh niên, tôi lên gác xép bằng gỗ và vào phòng. Căn phòng chỉ 5m2 đủ đặt chiếc nệm cũ. Mùi khai khai lẫn khí ố xông lên sặc sụa. Cánh cửa phòng vừa khép lại, người thanh niên kia đã cởi hết quần áo chỉ còn chiếc xà lỏn che thân, và anh ta bắt đầu "công việc".
"Khoan đã, sao em vội thế?", tôi ngăn bàn tay của anh ta lại. "Nhanh lên anh ơi kẻo nhà chủ lấy thêm tiền phòng". "Em tên gì?". "Tên T". "Nhà em ở Sài Gòn à?". "Vâng, em ở quận Bình Thạnh". "Em làm nghề này lâu chưa?". "Dạ 2 tháng". "Mỗi đêm em làm mấy ca?". "Hai ca". "Bao nhiêu tiền một ca như thế này?". "Một ca 150.000đ, trả cho chủ 20.000đ tiền phòng, 30.000đ cho má mì. Em được 100.000đ. Gia đình em cực khổ. Mẹ em cũng đi làm tạp vụ cho người nước ngoài chẳng được bao nhiêu tiền". "Sao em không kiếm việc khác làm?". "Đây chỉ là tạm thời thôi. Em làm để kiếm tiền học nghề khác". Sau một hồi nói chuyện, tôi vội vàng ra khỏi phòng thì bắt gặp người đàn ông lúc nãy đứng rình ngay góc chân cầu thang. Ông ta đang cười tôi, lẩm bẩm: "Thằng điên bỏ tiền mua cuộc vui mà không "ngả nón"”.
Đêm thứ hai, tôi lại đến "điểm hẹn". Dưới ánh đèn vàng nhạt, những chàng trai ép sát mình vào gốc cây để tránh mưa đang nặng hạt dần. Vừa thấy tôi, một thanh niên cao dong dỏng đã đến gạ: "Anh có nhu cầu tâm sự không?" và không quên nheo mắt chép miệng kiểu "hôn gió" như ra hiệu nếu có nhu cầu sẽ chiều. "Bao nhiêu tiền, có an toàn không?". "Em đâu có lấy tiền, chỉ cần tình thôi".
Tôi đi theo gã trai về phòng trọ trên đường Điện Biên Phủ. Con hẻm sâu hun hút có nhiều khúc ngoặt đến rùng rợn. Dừng trước ngôi nhà gỗ rìa sông (nhà làm trên sông, đóng cọc làm cột, sàn nhà làm bằng ván ép). Một thanh niên trạc 30 tuổi mở cửa nhìn tôi như thăm dò. Khóa xe cẩn thận, tôi theo gã trai lên gác xép. Như chỉ chờ cánh cửa đóng lại, gã trai đã sấn sổ ôm tôi sờ soạng. Reng reng… Chuông điện thoại tôi cài sẵn reo. Tôi giả vờ: "Alô. Được anh về ngay". Tôi nói với gã: "Xin lỗi em. Anh có việc gấp quá, lần sau chúng mình tâm sự. Cho anh xin số điện thoại của em". Tôi vội tháo thân...
Đêm thứ ba với vai trò một ký giả, tôi chủ động điện thoại cho một "gay" và hẹn gặp ở quán nước mía đầu đường Điện Biên Phủ. 30 phút sau, “má mì” tên Sen (má mì Sen cũng là dân đồng tính) xuất hiện. Sau khi tôi đặt vấn đề "tìm bạn", Sen bảo: "Chúng em hàng đẹp, là thanh niên chứ không phải giới tính. Anh thích hàng râu nhiều hay nhiều lông bụng?". "Bao nhiêu tiền?". "Cho em 120.000đ, cả tiền phòng". Ok- tôi đồng ý. Móc điện thoại trong túi quần, “má mì” Sen ra lệnh với ai đó: "Có khách sộp. Chuẩn bị rồi má đến đón nha". Không biết đầu dây bên kia nói gì, song nghe “má” Sen nạt: "Hổng được. Đi, người ta đang cần".
Sen đưa tôi và gã kia lên phòng tối. Rất khó xác định số nhà vì ánh điện mập mờ. Cũng như màn cũ, gã bắt đầu "công đoạn hành sự" và không quên xin thêm tiền bo. Cũng như hai lần trước, tôi viện lý do, rút tiền từ biệt "chuồn êm", nhưng không quên xin chụp kiểu hình làm "kỷ niệm".
Thật buồn lòng!
Dân "gay" ở TP HCM có 3 loại. Loại thứ nhất là những nam thanh niên lưỡng tính, tức là thích cả đàn bà, thích cả đàn ông mà ta thường gọi là "ái nam ái nữ". Với những người này, tâm sinh lý thường không ổn định. Họ sống khép nép, kín kẽ không muốn cho người khác biết về việc họ làm. Chỉ khi nào gặp "đối tượng" và đem lòng yêu thương mới bày tỏ nỗi lòng. Người có vợ con đàng hoàng nhưng lại thích quan hệ với người cùng giới.
Một nam thanh niên cao to đẹp trai trong ngành hàng không đã đem lòng yêu một "gay". Họ yêu nhau cuồng nhiệt. Đến khi chàng trai hàng không kia lấy vợ vì không thể tiếp tục cuộc tình ngược đời ấy, thì ngay lập tức người yêu của anh đã tự tử. Trong thư để lại dòng chữ "Cả đời em yêu thương và cống hiến cho anh. Em không thể đứng nhìn khi anh hạnh phúc. Vĩnh biệt".
Loại thứ hai là kiểu "thân con trai, kiếp con gái", tức là hình thể là đàn ông, tính cách là đàn bà. Đằng sau cái rậm râu sâu mắt, cơ bắp cuồn cuộn vạm vỡ kia là sự dịu dàng ẻo lả, tâm tính của một cô gái dỗi hờn và bao trăn trở đáng thương. Những người này sống kín đáo, khao khát được yêu người mình thích và không muốn cho ai biết thân phận thật của họ. Nhiều người không lập gia đình, nhiều người thành danh trên con đường sự nghiệp.
Loại thứ ba là những kẻ ăn chơi đua đòi giả danh "gay" để lừa những khách làng chơi thích của lạ. Những kẻ này “100% đực rựa” nhưng lại cố tình ẻo lả và tự xưng là "gay" để câu khách cùng giới. Nếu cắn câu, hắn đưa khách đến phòng trọ và "zui zẻ" mà "hổng cần tiền". Chúng đã bố trí sẵn dưới gầm giường một kẻ chuyên móc tiền. Trong khi mất cảnh giác, kẻ nằm dưới gầm giường thản nhiên móc bóp của khách. Xong cuộc, vị khách nọ mới tá hỏa tiền trong bóp không cánh mà bay, nhưng không biết kêu ai, đành chấp nhận ngậm bồ hòn khen ngọt. Với cách lừa mới này, những kẻ giả danh đã chiếm đoạt được nhiều tài sản, tiền bạc của khách làng chơi, còn những kẻ thích của lạ không thể báo công an, không thể hô hào được vì xấu hổ và những điều không giống ai.
Có thể nói, đoạn đường Nguyễn Bỉnh Khiêm là nơi tụ tập của giới "gay". Trước đây đường Lê Thánh Tôn chưa nối dài, chưa có đèn đường, nơi này nhộn nhịp như chợ. Từ ngày có đèn sáng và sự truy đuổi của công an, những bóng "chim đêm" cũng giảm bớt, mà theo họ là vào "động" (vào ổ chứa). Tuy vậy hằng đêm họ vẫn lén lút bắt khách và coi đó như một nghề.
Chúng ta cảm thông với những người khiếm khuyết về tâm sinh lý, nhưng cần lên án những kẻ ăn chơi đua đòi, để thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà làm những điều bệnh hoạn.
Theo Trần Minh Tuấn