“Nhiều ông khách vào mát xa trong cơn say còn ép em làm “chuyện đó”, thiếu nữ mù, sợ hãi, nhớ lại.
Buổi sáng, trên đường Lý Thường Kiệt, quận Tân Bình – TP. HCM người ta hay thấy một cô gái mù có nước da trắng trẻo, dễ nhìn, cầm gậy lò mò đi bán vé số. Cô gái tên N., quê ở Bình Dương. Dù đã nghỉ làm nghề mát xa gần một năm nay nhưng mỗi khi nhớ lại “đoạn trường” trong nghề N. vẫn còn rùng mình.
Xoa bóp “ngoài giáo trình”
“Vào phòng, ông đó nằm thịch lên giường. Em mù nên chẳng biết ông ta già hay trẻ. Xoa bóp một hồi em mới tá hỏa vì nhận ra ông ta hoàn toàn khỏa thân”, N. ngượng ngùng khi kể lại “tai nạn” đầu tiên khi làm nghề mát xa.
Học xong chương trình văn hóa ở trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu (quận 10- TPHCM), cũng như nhiều người khiếm thị khác, N. học thêm một khóa mát xa do những giảng viên chuyên nghiệp dạy để kiếm cái nghề mưu sinh.
Trong khi các bạn cùng khóa được tuyển vào các điểm mát xa xông hơi chuyên biệt của người khiếm thị ở TP.HCM thì N. lại lủi thủi về quê. Cảnh nhà thiếu trước hụt sau, mẹ làm nông nuôi bố bị mù giờ lại phải “gánh” thêm N, khiến cô càng tủi phận. Sống bám mẹ được vài tháng, N. quyết kiếm tiền bằng tay nghề mát xa đã được học.
N. nộp đơn xin việc hàng loạt chỗ nhưng chẳng điểm mát xa nào trong tỉnh Bình Dương chịu nhận một cô gái mù loà.
Một điểm mát xa của người khiếm thị (hình chỉ mang tính minh họa): Nguồn Internet
Buồn chán, N. bỏ nhà xuống ở nhờ người quen tại Bà Rịa – Vũng Tàu để tìm việc làm. Nhờ ngoại hình ưa nhìn cuối cùng N. cũng được một điểm mát xa ở TP. Vũng Tàu nhận vào làm với mức lương chưa tới 1 triệu đồng/tháng.
“Em tưởng người ta nhận em vì thương em. Em tưởng chỗ đó lành mạnh… Nào ngờ, ngay lần mát xa đầu tiên em đã phản đối và xin nghỉ việc vì tiếp phải một ông khách không mảnh vải che thân”.
Sau lần đó, N. chuyển sang một cơ sở mát xa khác cũng ở Vũng Tàu và được ông chủ mới làm công tác tư tưởng ngay từ đầu: “Bây giờ chẳng có chỗ nào mát xa “chay” đâu. Khách đi mát xa ngoài nhu cầu giải mỏi còn phải giải quyết “chuyện đó”. Em không phải “quan hệ” mà vẫn kiếm được tiền….”.
Đang lúc túng bấn, để kiếm tiền, N. chấp nhận thực hiện những động tác xoa bóp “ngoài giáo trình”. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.
“Nhiều ông khách vào phòng mát xa trong cơn say còn ép em làm “chuyện đó”. Có lần từ chối không được, em chạy xông ra khỏi phòng nhưng lại đâm đầu vào vách, ngất xỉu. Ông chủ hoảng quá nên đuổi việc em luôn”, N. kể.
Lên TP. HCM bán vé số đã hơn một năm nay nhưng N. chưa hết bàng hoàng: “Chị em nhân viên ở các điểm mát xa ở Vũng Tàu còn kể với em là nhiều người do “chiều khách” không xài bao nên đã dính HIV. May mà em thoát ra khỏi chỗ đó chứ đã mù rồi mà dính phải căn bệnh thế kỷ chắc đời em tắt ngúm luôn”.
Rượu vào “máu 35” ra
Khác với loại dịch vụ mát xa kiêm “mát gần” vừa kể trên, nhiều điểm mát xa chuyên biệt của người khiếm thị ở TP. HCM khá lành mạnh. Tuy nhiên, không ít thiếu nữ mù mát xa ở những cơ sở này vẫn đụng phải những gã rượu vào là “máu dê” trổ ra.
Tôi được một anh bạn dẫn đến một điểm mát xa của người khiếm thị trên đường Đinh Tiên Hoàng, quận 1, TP.HCM. Mua vé với giá 50 ngàn đồng/suất, tôi được dẫn vào một căn phòng có kê khoảng 5 chiếc giường, được ngăn bằng phông màng.
Ngoài nghề mát xa, người mù rất khó kiếm được việc làm thích hợp
Vừa nằm xuống, ngó qua giường bên cạnh, tôi giật mình khi thấy một người đàn ông vừa bước vào phòng không biết vô tình hay cố ý để lộ nguyên “vùng chiến lược”.
Trong tiếng nhạc dặt dìu, tôi tự hỏi tại sao ông khách kia lại không mặc nội y? Phải chăng mát xa như vậy “cảm giác mạnh” hơn? Chưa kịp tìm ra câu trả lời vừa ý thì nam nhân viên lễ tân dắt một cô gái với đôi mắt không có ánh nhìn tiến vào phòng và đến sát giường …
Sau những động tác ấn vuốt bài bản, cô bộc bạch khi tôi hỏi chuyện nghề: “Khách vào đây phần lớn đàng hoàng, nhưng lâu lâu có ông lâng lâng củng đòi nắm chân …Đụng ông nào say quá hóa bạo thì tụi em phải bỏ của chạy lấy người ”.
Sau cả tiếng đồng hồ trò chuyện với cô gái, tôi hiểu ra, đa phần những người khiếm thị chọn nghề mát xa bởi lẽ đây là công việc thích hợp giúp họ kiếm được tiền để sống tự lập…
Họ cần tiền nhưng cao hơn nữa họ cần sự sẻ chia, tôn trọng từ người khác. Mỗi suất mát xa ở đây nhân viên chỉ nhận được 17.000 đồng. Trung bình mỗi ngày một nhân viên nữ cũng chỉ phục vụ được 4 vị khách.
“Nhờ tiền bo của khách nên đời sống tụi em cũng dễ thở hơn”, nói vậy nhưng kết thúc suất mát xa, cô gái khiếm thị phục vụ tôi không hề mở lời xin tiền bo, hay nhắc khéo.
“Cả ngày mát xa cho người ta. Tối về có ai mát xa lại cho em không?”- tôi bông đùa. Cô gái lắc đầu không nói. Dường như đối với cô, giấc mơ tìm được một người đàn ông khỏe mạnh, chân tình cũng xa vời như giấc mơ thấy được ánh mặt trời.
(Còn nữa..)
Theo VNNBuổi sáng, trên đường Lý Thường Kiệt, quận Tân Bình – TP. HCM người ta hay thấy một cô gái mù có nước da trắng trẻo, dễ nhìn, cầm gậy lò mò đi bán vé số. Cô gái tên N., quê ở Bình Dương. Dù đã nghỉ làm nghề mát xa gần một năm nay nhưng mỗi khi nhớ lại “đoạn trường” trong nghề N. vẫn còn rùng mình.
Xoa bóp “ngoài giáo trình”
“Vào phòng, ông đó nằm thịch lên giường. Em mù nên chẳng biết ông ta già hay trẻ. Xoa bóp một hồi em mới tá hỏa vì nhận ra ông ta hoàn toàn khỏa thân”, N. ngượng ngùng khi kể lại “tai nạn” đầu tiên khi làm nghề mát xa.
Học xong chương trình văn hóa ở trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu (quận 10- TPHCM), cũng như nhiều người khiếm thị khác, N. học thêm một khóa mát xa do những giảng viên chuyên nghiệp dạy để kiếm cái nghề mưu sinh.
Trong khi các bạn cùng khóa được tuyển vào các điểm mát xa xông hơi chuyên biệt của người khiếm thị ở TP.HCM thì N. lại lủi thủi về quê. Cảnh nhà thiếu trước hụt sau, mẹ làm nông nuôi bố bị mù giờ lại phải “gánh” thêm N, khiến cô càng tủi phận. Sống bám mẹ được vài tháng, N. quyết kiếm tiền bằng tay nghề mát xa đã được học.
N. nộp đơn xin việc hàng loạt chỗ nhưng chẳng điểm mát xa nào trong tỉnh Bình Dương chịu nhận một cô gái mù loà.
Buồn chán, N. bỏ nhà xuống ở nhờ người quen tại Bà Rịa – Vũng Tàu để tìm việc làm. Nhờ ngoại hình ưa nhìn cuối cùng N. cũng được một điểm mát xa ở TP. Vũng Tàu nhận vào làm với mức lương chưa tới 1 triệu đồng/tháng.
“Em tưởng người ta nhận em vì thương em. Em tưởng chỗ đó lành mạnh… Nào ngờ, ngay lần mát xa đầu tiên em đã phản đối và xin nghỉ việc vì tiếp phải một ông khách không mảnh vải che thân”.
Sau lần đó, N. chuyển sang một cơ sở mát xa khác cũng ở Vũng Tàu và được ông chủ mới làm công tác tư tưởng ngay từ đầu: “Bây giờ chẳng có chỗ nào mát xa “chay” đâu. Khách đi mát xa ngoài nhu cầu giải mỏi còn phải giải quyết “chuyện đó”. Em không phải “quan hệ” mà vẫn kiếm được tiền….”.
Đang lúc túng bấn, để kiếm tiền, N. chấp nhận thực hiện những động tác xoa bóp “ngoài giáo trình”. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.
“Nhiều ông khách vào phòng mát xa trong cơn say còn ép em làm “chuyện đó”. Có lần từ chối không được, em chạy xông ra khỏi phòng nhưng lại đâm đầu vào vách, ngất xỉu. Ông chủ hoảng quá nên đuổi việc em luôn”, N. kể.
Lên TP. HCM bán vé số đã hơn một năm nay nhưng N. chưa hết bàng hoàng: “Chị em nhân viên ở các điểm mát xa ở Vũng Tàu còn kể với em là nhiều người do “chiều khách” không xài bao nên đã dính HIV. May mà em thoát ra khỏi chỗ đó chứ đã mù rồi mà dính phải căn bệnh thế kỷ chắc đời em tắt ngúm luôn”.
Rượu vào “máu 35” ra
Khác với loại dịch vụ mát xa kiêm “mát gần” vừa kể trên, nhiều điểm mát xa chuyên biệt của người khiếm thị ở TP. HCM khá lành mạnh. Tuy nhiên, không ít thiếu nữ mù mát xa ở những cơ sở này vẫn đụng phải những gã rượu vào là “máu dê” trổ ra.
Tôi được một anh bạn dẫn đến một điểm mát xa của người khiếm thị trên đường Đinh Tiên Hoàng, quận 1, TP.HCM. Mua vé với giá 50 ngàn đồng/suất, tôi được dẫn vào một căn phòng có kê khoảng 5 chiếc giường, được ngăn bằng phông màng.
Vừa nằm xuống, ngó qua giường bên cạnh, tôi giật mình khi thấy một người đàn ông vừa bước vào phòng không biết vô tình hay cố ý để lộ nguyên “vùng chiến lược”.
Trong tiếng nhạc dặt dìu, tôi tự hỏi tại sao ông khách kia lại không mặc nội y? Phải chăng mát xa như vậy “cảm giác mạnh” hơn? Chưa kịp tìm ra câu trả lời vừa ý thì nam nhân viên lễ tân dắt một cô gái với đôi mắt không có ánh nhìn tiến vào phòng và đến sát giường …
Sau những động tác ấn vuốt bài bản, cô bộc bạch khi tôi hỏi chuyện nghề: “Khách vào đây phần lớn đàng hoàng, nhưng lâu lâu có ông lâng lâng củng đòi nắm chân …Đụng ông nào say quá hóa bạo thì tụi em phải bỏ của chạy lấy người ”.
Sau cả tiếng đồng hồ trò chuyện với cô gái, tôi hiểu ra, đa phần những người khiếm thị chọn nghề mát xa bởi lẽ đây là công việc thích hợp giúp họ kiếm được tiền để sống tự lập…
Họ cần tiền nhưng cao hơn nữa họ cần sự sẻ chia, tôn trọng từ người khác. Mỗi suất mát xa ở đây nhân viên chỉ nhận được 17.000 đồng. Trung bình mỗi ngày một nhân viên nữ cũng chỉ phục vụ được 4 vị khách.
“Nhờ tiền bo của khách nên đời sống tụi em cũng dễ thở hơn”, nói vậy nhưng kết thúc suất mát xa, cô gái khiếm thị phục vụ tôi không hề mở lời xin tiền bo, hay nhắc khéo.
“Cả ngày mát xa cho người ta. Tối về có ai mát xa lại cho em không?”- tôi bông đùa. Cô gái lắc đầu không nói. Dường như đối với cô, giấc mơ tìm được một người đàn ông khỏe mạnh, chân tình cũng xa vời như giấc mơ thấy được ánh mặt trời.
(Còn nữa..)