Vụn vỡ nào cũng được xoa dịu bằng yêu thương…

Jolie

Member
Tháng ba Seoul nhẹ lòng. Chợt thèm nghe tiếng chuông chùa, thèm được trải lòng với gió, với trăng, để không còn đau, không còn buồn, không còn vướng bận...

Seoul những ngày gió lộng, xuân 2010


Tháng ba Seoul chông chênh mùa gió. Gió ở đâu về mà rối tóc em. Em thấy hơi đau ở ngực, không phải vì gió lùa tóc rối. Ừ có lẽ vì ta chia tay vào mùa xuân nên em mới thấy tim đau như thế. Mùa xuân, đất trời thay áo mới, lòng người chẳng lẽ cũng đổi thay?

Tháng ba Seoul giật mình thảng thốt. Vậy là đã đầu xuân và cuối đông. Kết thúc một mùa cũ và mở ra một mùa mới. Ai cũng bảo có kết thúc mới có bắt đầu. Không hiểu rằng sau một tình yêu, người ta có còn mở lòng thêm lần nữa?

Tháng ba Seoul nhẹ lòng. Chợt thèm nghe tiếng chuông chùa, thèm được trải lòng với gió, với trăng, để không còn đau, không còn buồn, không còn vướng bận. Khoác áo len, em tìm về với cõi thiền - thiền của đời và thiền của người. Chùa xa xứ một chiều gió lộng. Cái lạnh của đất trời hòa với cái lạnh của lòng người.
1270610266-yeu-thuong.jpg

Ai cũng bảo có kết thúc mới có bắt đầu...(Ảnh minh hoạ: vi.sualize)


Gửi nỗi buồn theo tiếng chuông chùa, ngân vang, Có người nói rằng: “Cuộc đời người trần vẫn còn bao điều thông chưa mạch, bạch chưa tường nên đôi khi còn nhiều trăn trở.” Bất chợt ngộ ra rằng: “Ta tĩnh tâm, ta thanh thản, mọi thứ sẽ an hòa như lẽ tự nhiên.” Ừ nhỉ, lẽ tự nhiên của trời đất, đông tàn thì xuân đến. Con tạo xoay vần. Đau rồi quên. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Có ai mang nỗi đau cả đời đâu anh nhỉ?

Tháng ba Seoul trầm buồn. Không biết từ bao giờ em hay có thói quen nhìn lên bầu trời. Nơi có những cánh chim lẻ loi. Mùa xuân mà hình như én cũng không thiết tha chao liệng. Em thấy chúng cô đơn, ngay cả khi chúng bay từng đàn. Em thấy ganh tỵ. Con bé tự cao tự đại trong em vậy mà cũng có lúc thấy ganh ghét một điều gì đó, dù rằng nó rất đỗi bình thường.

“Bình thường thôi mà sao không bình thường”- ngày xưa anh hay hát bài hát đó. Mỗi khi anh cầm micro là em nhăn mặt : “Bài hát gì mà kỳ!” Giờ thì em hiểu. Có những điều quá đỗi bình thường người ta không chú ý đến, một ngày kia chợt nhận ra rằng, điều đó quan trọng với mình biết bao nhiêu. Có muộn không anh khi giờ em mới hiểu ra điều tưởng chừng bình thường đó?
1270610266-yeu-thuong-3.jpg

Con bé tự cao tự đại trong em vậy mà cũng có lúc thấy ganh ghét một điều gì đó.. (Ảnh minh hoạ: vi.sualize)


Tháng ba Seoul thao thức. Em thấy hình như đêm dài ra và ngày thì ngắn lại. Bỗng nhiên em thấy yêu bóng đêm, nhất là những lúc ngồi bó gối bên hàng hiên ngắm sao. Bầu trời đêm Seoul không nhiều sao nhưng em đếm mỏi cả mắt, cả miệng mà vẫn không đếm hết. Có lần anh ví tình yêu như sao trời, có lúc sáng chói, có lúc lu mờ nhưng không bao giờ tắt. Em chỉ cười mà không đáp. Có lẽ anh quên rằng, ngôi sao cũng sẽ tắt. Đó là khi tình yêu chẳng còn…

Tháng ba Seoul ửng nắng bình minh. Ừ đúng rồi anh nhỉ! Vì ta chia tay vào mùa xuân, mùa của lộc non chồi mới, của mây trắng trời xanh, của những đổi thay không chỉ của đất trời. Cái gì cũng có thể đổi thay. Yêu thương vụn vỡ bởi hoài nghi nhưng rồi cũng sẽ được xoa dịu bằng yêu thương…

Một mùa xuân an lành anh nhé!


(Theo Vietnamnet)
 
Back
Top