[h=2]Con phố nhỏ nằm sâu giữa khu dân cư trong phường Định Công bề ngoài rất bình yên. Nhưng sự nhộn nhịp của những bóng hồng vào mỗi đêm đã biến con phố nhỏ trở thành, theo như cách gọi của anh bạn tôi, đó là… phố "xóc".[/h] Trong lúc hàn huyên chuyện trên giời dưới bể, anh bạn tôi "phê bình": "Tôi thấy báo chí các ông viết nhiều phóng sự hay, nhưng tôi chưa thấy nhà báo nào viết về "phố xóc". Hay các ông nhà báo chưa đến, chưa biết…?". Vì chưa nghe đến "phố xóc" bao giờ nên tôi cũng đành nhận lỗi với anh bạn và quyết định thực hiện một chuyến vi hành vào "phố xóc", hay còn gọi là "phố sung sướng".
"Cò sung sướng" cũng xí khách
Phố Định Công Hạ nối từ phố Định Công sang phố Định Công Thượng, nằm trên địa bàn phường Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội. Với chiều dài chưa đầy 1km, nhưng phố Định Công Hạ được nhắc đến là phố "xóc" có "tuổi". Không nhớ từ bao giờ những quán tẩm quất đèn mờ xuất hiện trên phố Định Công Hạ, nhưng chắc chắn rằng nơi đây nhộn nhịp khách đã từ rất lâu. Anh bạn tôi nói: "Đây là “phố xóc” có thâm niên rồi, mặt tiền cũ kỹ nhưng chất lượng đạt tới đỉnh cao do bề dày kinh nghiệm của những chủ kinh doanh". Cũng đúng, bởi vì so với những con phố san sát những quán tẩm quất đèn mờ trong nội thành Hà Nội như Tam Trinh, Nguyễn Xiển… thì có lẽ Định Công Hạ là con phố không hề thua kém về thâm niên.
Từ đường Giải Phóng, chúng tôi vượt cơn mưa tầm tã trong một đêm tháng 7, qua phố Định Công để vào phố Định Công Hạ. Hầu hết những tuyến phố chúng tôi vừa đi qua, những nhà dân, hàng quán… dường như đã tắt điện, nhưng phố Định Công Hạ vẫn sáng đèn. Ánh sáng mờ mờ xanh, đỏ, vàng… yếu ớt hắt ra từ những ngôi nhà lụp xụp. Những tấm biển bụi bặm, cũ kỹ "sừng sững" giữa trời mưa để dẫn khách.
Dù trời mưa nhưng các bóng hồng vẫn cố tìm nơi thuận lợi nhất để dễ “phô". Bên trong nhà, dưới ánh đèn lờ mờ là những bóng hồng mặc áo hai dây, nhưng chiếc quần soóc bò ngắn cũn cỡn; và những chiếc váy chỉ cách thắt lưng khoảng 10cm… khiến chẳng mấy người đàn ông đi qua ngó vào mà không bắt mắt. Có những quán thì thấy vắng bóng hồng trên bộ sa lông, mà thay vào đó là những người đàn ông ngồi nhấm nháp hạt dưa hoặc hướng dương. Chúng tôi hiểu đó hoặc là nhân viên “bảo kê”, hoặc là những vị khách đang đợi… đến lượt.
Đến gần mỗi quán, chúng tôi thấy những cánh tay với ra vẫy vẫy chào mời: "Thư giãn đi anh ơi!"; "Anh ơi vào đây vui vẻ tí nào!"; "Anh ơi giá rẻ, chất lượng nào!"; "Anh ơi, ở đây các em trẻ, xinh lắm!"... Anh bạn tôi "thuyết minh": "Hôm nay trời mưa nên "cò xóc" ngồi trong nhà với ra chào khách đấy. Bình thường trời tạnh ráo còn có cả đám "cò choai" lao ra chặn xe để xí khách. Cứ thấy xe đàn ông, thanh niên nào đi chậm là họ lao ra chặn đầu để tranh khách với các quán khác. Đám “cò” đó không chỉ có nhiệm vụ chào khách, mà còn làm nhiệm vụ "bảo kê" cho chủ quán và nhân viên. Việc “bảo kê” không chỉ phòng khi có khách chơi đến gây sự, mà đám "cò" còn có trách nhiệm cảnh giới, để phát tín hiệu khi có bóng dáng công an khu vực đi tuần tra.
Sau một hồi lượn lờ để nắm địa hình trên phố Định Công Hạ, chúng tôi quay lại điểm xuất phát và quyết định thâm nhập…
Những cô gái hành nghề kích dục bị bắt quả tang. Ảnh: TL
Nhập vai khách chơi
Vừa vòng xe vào phố Định Công Hạ, chúng tôi đã thấy những cánh tay vẫy vẫy trước cửa quán tẩm quất đèn mờ. Chúng tôi chọn quán có nhiều nhân viên ăn mặc "tươi mát" để dừng xe.
Phía sau tấm rèm của mỗi quán tẩm quất là 1 bộ ghế sa lông đã cũ (thậm chí là có thể vào loại bỏ đi). Vừa bước chân qua bức rèm cửa, lồ lộ trước mắt chúng tôi là dáng ẻo lả của các bóng hồng ngả ngốn trên bộ sa lông. Mỗi chiếc áo dây là một cặp "núi đôi" nửa hở. Có những chiếc áo ngắn đến mức không đủ để tới cạp quần soóc bò. Dường như là cố ý, những chiếc chiếc váy ngắn để lộ những nội y đủ màu cứ săm soi vào mắt chúng tôi.
Thể hiện là người có kinh nghiệm đi "xóc", anh bạn tôi thuyết minh: "Lúc rảnh rỗi thì đây là nơi để các "em" khoe hàng cho khách qua đường. Khi bận, các em phải vào "phòng" mà đông khách thì ngồi đây mà đợi". Vừa ngồi xuống ghế, chúng tôi đã bị các em "bao vây" với những lời chào "mời" khó từ chối: "Anh có vào với em không?"; "Anh ơi, "đi"(?!) em nhé?"; "Chọn em không cưng?"…
Như sợ tôi "vội vàng", anh bạn tôi mặc cả: "Giá cả ở đây thế nào? Mỗi "ca" là bao nhiêu thời gian? Bọn em ngồi xuống để bạn anh xem ưng ai thì mới "vào" được chứ"?
Giọng dứt khoát của một người phụ nữ trạc 40 tuổi (có lẽ là chủ quán): "Mỗi ca 120 nghìn đồng, 20 phút, đủ sướng thì thôi".
Tôi dám khẳng định rằng, với đa số khách "chơi" thì hình ảnh những nhân viên "bắt mắt" trong quán tẩm quất đèn mờ thì khó mà biết lựa chọn ai. Hơn nữa, trong lúc bị "bao vây" bởi sự quyến rũ gợi cảm của sắc đẹp, ít ai có thể đủ bình tĩnh mà lựa chọn bởi ham muốn đàn ông. Còn với tôi, đến đây với sự tò mò, không phải đi tìm một cảm giác "sung sướng" ở "phố xóc", mà là để hiểu về hoạt động ở "phố xóc". Bởi vậy, tôi có đủ thời gian để quan sát sự quyến rũ xung quanh. Sau khi đã "ăn ý", tôi và anh bạn cũng chọn một nhân viên mà tôi cảm thấy "ưng" để "tâm sự"..
Trong quán tẩm quất đèn mờ được chia làm 4-5 phòng. Mỗi nhân viên được phân công phục vụ khách trong một phòng cố định. Gọi là "phố sung sướng" nhưng thực ra để được "sung sướng" thì khách chơi phải "chui" vào một cái "ổ" hôi hám và nhếch nhác.
Anh ơi "vào" đi!
Lúc đó là 22h40, thấy chúng tôi là 2 "khách chơi" đến nhưng không vội vàng mà "thích" ngồi tán chuyện, các nhân viên tỏ ra vồn vã như để tranh thủ: "Các anh ơi, vào đi". Trong quán có 4 nhân viên đều ăn mặc mát mẻ, và ai cũng tỏ ra rất "chiều" khách, nhưng chúng tôi chỉ có 2 người. Bởi vậy sự lựa chọn là phải có "tuyển" và có "loại". Anh bạn tôi dắt tay một nhân viên có cặp mi cong như cánh diều, như hiểu ý, bóng hồng này mỉm cười chiến thắng rồi lặng lẽ đứng dậy dắt tay anh bạn bước vào sau tấm ri đô nhem nhuốc.
Bóng anh bạn vừa khuất sau tấm ri đô thì một chiếc xe máy phi tới. Hai gã ngả nghiêng dựng xe, mặt phừng phừng bước vào. Không nói một lời, một gã giơ tay vẫy vẫy, một bóng hồng đứng bật dậy đưa khách vào "phòng". Gã kia thì lên tiếng, tỏ ra như "khách quen": "Loan đâu em?". "Loan đang có khách anh ạ" - Một trong 2 nhân viên trả lời. Gã đàn ông có vẻ như rất dễ tính: "Vậy thì em đi". Nói rồi gã lẳng lặng bước đi... Tôi hiểu đây là những vị khách "quen" của quán tẩm quất này.
Cuối cùng chỉ còn tôi và một cô mặc soóc bò ngắn cũn cỡn. Cô ta không vồn vã như lúc đầu mà tỏ ra rất thiếu tự tin vì sợ khách chê:
- Anh có vào với em không?
Buông xong câu hỏi, nhân viên này cúi gằm mặt chăm chú vào bộ móng tay sơn đen nhánh rồi vuốt ve một cách vô cảm. Tôi liền gỡ rối:
- Bây giờ anh không "vào" với em thì biết "vào" với ai? Thế em tên gì nhỉ?
Nụ cười nhạt làm nét mặt cô nhanh chóng thay đổi, khiến tôi nhận ra cô như đang mừng thầm vì… mình đã có khách.
- Em tên Thu. Anh vào với em nhé? - Câu nói vừa tỏ vẻ hài lòng, vừa khách sáo. Cô đứng dậy, thả dáng một cách sành điệu qua chiếc ghế tôi đang ngồi. Tôi biết cô đang cố "đánh võng" trước mặt tôi vài vòng để quảng bá "thương hiệu" vòng 3 cho thêm quyến rũ…
Vẻ mặt rầu rĩ, bóng hồng thiếu tự tin hỏi khách: "Anh có vào với em không?". Ảnh: Nguyễn Khuê
"Chui" vào "ổ sung sướng"
Gọi là phòng, nhưng thực chất chỉ là một ngăn nhỏ sơ sài với vài thứ đồ nghề của nhân viên. Sau cái ri đô nhem nhuốc là một lối đi đủ rộng để 2 người tránh nhau. Một gian nhà cấp 4 chừng 30m2, được chia làm 4-5 ô với những bức tường ngăn cách bằng gỗ dán fooc, cánh cửa của mỗi "phòng" đó là một tấm ri đô mỏng manh thoảng lên đủ thứ mùi hôi hám. Một chiếc giường rộng chưa đầy 1m như chiếc giường bệnh nhân phủ chiếc ga trắng đã chuyển màu cháo lòng. Phía cuối giường là bộ "đồ nghề" gồm 1 hộp khăn ướt và 1 chồng khăn khô. Dưới gầm giường là 2 chiếc sọt đựng 2 loại khăn đã qua sử dụng. Thêm một chiếc quạt treo tường, một chiếc ghế cho nhân viên ngồi để "hành sự" dưới ánh sáng yếu ớt của bóng đèn quả nhót, khiến gian phòng càng trở nên chật chội. Có thể gọi đây là những cái "ổ sung sướng" đúng hơn là "phòng".
Nhìn lượng khăn đã qua sử dụng vứt trong sọt cũng đủ để xác định lượng khách đã "chui" vào cái "ổ sung sướng" này đến hàng chục lượt. Theo nhân viên ở đây thì mỗi người được phân công "làm việc" trong 1 cái "ổ" cố định. Tôi gọi đây là cái "ổ", bởi trên chiếc giường mà nhân viên tên Thu phụ trách, chiếc ga không những đã chuyển màu cháo lòng, mà còn lốm đốm và loang lổ những vết ố vàng. Tôi không dám đặt người lên chiếc giường hoen ố mà chỉ ngồi ghé.
[h=5]Trong suốt "ca" nói chuyện, Thu cho biết, gọi là tẩm quất nhưng thực chất khách đến đây là để được các nhân viên phục vụ cho "sung sướng".[/h]Tẩm quất là... quất luôn
Thấy tôi có vẻ e ngại với chiếc giường, nhưng Thu vẫn cố nài:
- Anh nằm đi, chứ ngồi thì em không "làm" được.
Tôi hỏi Thu:
- Nhưng có 20 phút thì làm sao bọn em làm xong được một bài tẩm quất?
Thu như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi:
- Anh chưa vào đây bao giờ à? Ở đây tẩm quất là "quất" luôn chứ bọn em có ai biết đấm bóp gì đâu anh? - Nói rồi Thu với tay mở hộp khăn ướt. Tôi vội đánh lạc hướng:
- Anh đi làm suốt ngày nên hơi căng thẳng. Em ngồi đây "tâm sự" với anh cũng được, không cần phải làm gì đâu.
Tôi biết Thu đang "đi" vào "vấn đề chính", nhưng vẫn cố tỏ ra chưa hiểu:
- Ở đây "quất" thế nào hả em? Có đủ "bộ" không?
- Anh yên tâm, em sẽ làm cho anh biết "sướng" thì thôi.
Tôi tỏ ra nghi ngờ:
- Có 20 phút làm sao đã "đủ" được?
Thu vẫn không muốn lảng tránh:
- Ở đây em không "chiều" anh đến Z được đâu, chỉ áp Z thôi. Nếu anh muốn đến Z thì gặp nhau ở chỗ khác. Lát nữa anh lấy số ĐT nhé, lúc nào anh rảnh thì gọi cho em chứ ở đây em chỉ được "xóc" thôi.
- Thế mỗi lần em "đi" là bao nhiêu ?
- Em chỉ "đi nhanh" được thôi, vì còn phải về quán "làm". Anh cho bao nhiêu thì tùy (thông thường là 200.000 đồng đến 500.000đồng - PV)
Ảnh: PV
Nhân viên chủ yếu là… "máy bay bà già"
Trong suốt "ca" nói chuyện, Thu cho biết, gọi là tẩm quất nhưng thực chất khách đến đây là để được các nhân viên phục vụ cho "sung sướng". Mỗi "ca" tiếp khách của nhân viên được chủ quán thu của khách 120.000đồng, trong đó tỉ lệ ăn chia giữa chủ quán và nhân viên là 50/50, và tiền được chia theo từng ngày.
Với những "chia sẻ" mang đầy sự thông cảm của tôi về công việc kiếm tiền của nhân viên tẩm quất, mát xa, Thu cũng không ngần ngại chia sẻ về "hành trình" đưa cô đến quán tẩm quất… Sinh ra ở một huyện vùng sâu của tỉnh Yên Bái, gần bước sang tuổi 30 nhưng son phấn và bộ đồ mát mẻ đã làm Thu trẻ hơn đến 3-4 tuổi. Học hết lớp 9 thì nghỉ, năm 19 tuổi Thu theo một người cô xuống Hà Nội. Sau thời gian làm nhân viên quán café, Thu quen và yêu một anh sinh viên. Tình yêu đầu đời khá đẹp, nhưng Thu đã bị anh chàng sinh viên phản bội vì chê cô "không có học". Quá uất ức và hận với tình yêu, lại thấy tủi cho thân phận mình, Thu sinh ra chán nản và nghỉ việc ở quán café rồi dành thời gian cho những cuộc vui với rượu. Thu kể:
- Có lần em ra quán vịt ngồi một mình, uống gần hết chai rượu vodka rồi ngủ luôn tại quán…
Rồi một lần khác Thu đi uống rượu ốc một mình ở cổng chợ Phùng Khoang, xong cô lang thang ra đường Nguyễn Trãi. Đang đứng bơ vơ ở cổng một trường ĐH thì có người đàn ông tưởng cô đứng đón khách nên rủ đi "vui vẻ". Đang buồn chán, lại thêm tí men trong người nên, Thu đã chặc lưỡi để mang niềm vui đến cho gã đàn ông lạ trong đêm hôm đó. Sau lần đầu đi "vui vẻ" , Thu tỉnh lại vẫn chưa hiểu mình vừa làm chuyện gì. Từ đó trong cô hoang mang về chuyện bệnh tật, nhưng rồi những suy nghĩ dại dột sau các trận rượu nửa tỉnh, nửa say đã khiến cô trở thành một gái bán hoa chuyên nghiệp.
Thấy tôi là người "dễ" thông cảm và chia sẻ, Thu không hề ngần ngại cho biết:
- Đàn ông luôn thích chọn gái trẻ nên như tuổi em bây giờ bị liệt vào danh sách "hết đát" rồi, chẳng mấy ai muốn "đi" nữa nên phải vào những chỗ như thế này thôi.
"Cò sung sướng" cũng xí khách
Phố Định Công Hạ nối từ phố Định Công sang phố Định Công Thượng, nằm trên địa bàn phường Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội. Với chiều dài chưa đầy 1km, nhưng phố Định Công Hạ được nhắc đến là phố "xóc" có "tuổi". Không nhớ từ bao giờ những quán tẩm quất đèn mờ xuất hiện trên phố Định Công Hạ, nhưng chắc chắn rằng nơi đây nhộn nhịp khách đã từ rất lâu. Anh bạn tôi nói: "Đây là “phố xóc” có thâm niên rồi, mặt tiền cũ kỹ nhưng chất lượng đạt tới đỉnh cao do bề dày kinh nghiệm của những chủ kinh doanh". Cũng đúng, bởi vì so với những con phố san sát những quán tẩm quất đèn mờ trong nội thành Hà Nội như Tam Trinh, Nguyễn Xiển… thì có lẽ Định Công Hạ là con phố không hề thua kém về thâm niên.
Từ đường Giải Phóng, chúng tôi vượt cơn mưa tầm tã trong một đêm tháng 7, qua phố Định Công để vào phố Định Công Hạ. Hầu hết những tuyến phố chúng tôi vừa đi qua, những nhà dân, hàng quán… dường như đã tắt điện, nhưng phố Định Công Hạ vẫn sáng đèn. Ánh sáng mờ mờ xanh, đỏ, vàng… yếu ớt hắt ra từ những ngôi nhà lụp xụp. Những tấm biển bụi bặm, cũ kỹ "sừng sững" giữa trời mưa để dẫn khách.
Dù trời mưa nhưng các bóng hồng vẫn cố tìm nơi thuận lợi nhất để dễ “phô". Bên trong nhà, dưới ánh đèn lờ mờ là những bóng hồng mặc áo hai dây, nhưng chiếc quần soóc bò ngắn cũn cỡn; và những chiếc váy chỉ cách thắt lưng khoảng 10cm… khiến chẳng mấy người đàn ông đi qua ngó vào mà không bắt mắt. Có những quán thì thấy vắng bóng hồng trên bộ sa lông, mà thay vào đó là những người đàn ông ngồi nhấm nháp hạt dưa hoặc hướng dương. Chúng tôi hiểu đó hoặc là nhân viên “bảo kê”, hoặc là những vị khách đang đợi… đến lượt.
Đến gần mỗi quán, chúng tôi thấy những cánh tay với ra vẫy vẫy chào mời: "Thư giãn đi anh ơi!"; "Anh ơi vào đây vui vẻ tí nào!"; "Anh ơi giá rẻ, chất lượng nào!"; "Anh ơi, ở đây các em trẻ, xinh lắm!"... Anh bạn tôi "thuyết minh": "Hôm nay trời mưa nên "cò xóc" ngồi trong nhà với ra chào khách đấy. Bình thường trời tạnh ráo còn có cả đám "cò choai" lao ra chặn xe để xí khách. Cứ thấy xe đàn ông, thanh niên nào đi chậm là họ lao ra chặn đầu để tranh khách với các quán khác. Đám “cò” đó không chỉ có nhiệm vụ chào khách, mà còn làm nhiệm vụ "bảo kê" cho chủ quán và nhân viên. Việc “bảo kê” không chỉ phòng khi có khách chơi đến gây sự, mà đám "cò" còn có trách nhiệm cảnh giới, để phát tín hiệu khi có bóng dáng công an khu vực đi tuần tra.
Sau một hồi lượn lờ để nắm địa hình trên phố Định Công Hạ, chúng tôi quay lại điểm xuất phát và quyết định thâm nhập…
Những cô gái hành nghề kích dục bị bắt quả tang. Ảnh: TL
Nhập vai khách chơi
Vừa vòng xe vào phố Định Công Hạ, chúng tôi đã thấy những cánh tay vẫy vẫy trước cửa quán tẩm quất đèn mờ. Chúng tôi chọn quán có nhiều nhân viên ăn mặc "tươi mát" để dừng xe.
Phía sau tấm rèm của mỗi quán tẩm quất là 1 bộ ghế sa lông đã cũ (thậm chí là có thể vào loại bỏ đi). Vừa bước chân qua bức rèm cửa, lồ lộ trước mắt chúng tôi là dáng ẻo lả của các bóng hồng ngả ngốn trên bộ sa lông. Mỗi chiếc áo dây là một cặp "núi đôi" nửa hở. Có những chiếc áo ngắn đến mức không đủ để tới cạp quần soóc bò. Dường như là cố ý, những chiếc chiếc váy ngắn để lộ những nội y đủ màu cứ săm soi vào mắt chúng tôi.
Thể hiện là người có kinh nghiệm đi "xóc", anh bạn tôi thuyết minh: "Lúc rảnh rỗi thì đây là nơi để các "em" khoe hàng cho khách qua đường. Khi bận, các em phải vào "phòng" mà đông khách thì ngồi đây mà đợi". Vừa ngồi xuống ghế, chúng tôi đã bị các em "bao vây" với những lời chào "mời" khó từ chối: "Anh có vào với em không?"; "Anh ơi, "đi"(?!) em nhé?"; "Chọn em không cưng?"…
Như sợ tôi "vội vàng", anh bạn tôi mặc cả: "Giá cả ở đây thế nào? Mỗi "ca" là bao nhiêu thời gian? Bọn em ngồi xuống để bạn anh xem ưng ai thì mới "vào" được chứ"?
Giọng dứt khoát của một người phụ nữ trạc 40 tuổi (có lẽ là chủ quán): "Mỗi ca 120 nghìn đồng, 20 phút, đủ sướng thì thôi".
Tôi dám khẳng định rằng, với đa số khách "chơi" thì hình ảnh những nhân viên "bắt mắt" trong quán tẩm quất đèn mờ thì khó mà biết lựa chọn ai. Hơn nữa, trong lúc bị "bao vây" bởi sự quyến rũ gợi cảm của sắc đẹp, ít ai có thể đủ bình tĩnh mà lựa chọn bởi ham muốn đàn ông. Còn với tôi, đến đây với sự tò mò, không phải đi tìm một cảm giác "sung sướng" ở "phố xóc", mà là để hiểu về hoạt động ở "phố xóc". Bởi vậy, tôi có đủ thời gian để quan sát sự quyến rũ xung quanh. Sau khi đã "ăn ý", tôi và anh bạn cũng chọn một nhân viên mà tôi cảm thấy "ưng" để "tâm sự"..
Trong quán tẩm quất đèn mờ được chia làm 4-5 phòng. Mỗi nhân viên được phân công phục vụ khách trong một phòng cố định. Gọi là "phố sung sướng" nhưng thực ra để được "sung sướng" thì khách chơi phải "chui" vào một cái "ổ" hôi hám và nhếch nhác.
Anh ơi "vào" đi!
Lúc đó là 22h40, thấy chúng tôi là 2 "khách chơi" đến nhưng không vội vàng mà "thích" ngồi tán chuyện, các nhân viên tỏ ra vồn vã như để tranh thủ: "Các anh ơi, vào đi". Trong quán có 4 nhân viên đều ăn mặc mát mẻ, và ai cũng tỏ ra rất "chiều" khách, nhưng chúng tôi chỉ có 2 người. Bởi vậy sự lựa chọn là phải có "tuyển" và có "loại". Anh bạn tôi dắt tay một nhân viên có cặp mi cong như cánh diều, như hiểu ý, bóng hồng này mỉm cười chiến thắng rồi lặng lẽ đứng dậy dắt tay anh bạn bước vào sau tấm ri đô nhem nhuốc.
Bóng anh bạn vừa khuất sau tấm ri đô thì một chiếc xe máy phi tới. Hai gã ngả nghiêng dựng xe, mặt phừng phừng bước vào. Không nói một lời, một gã giơ tay vẫy vẫy, một bóng hồng đứng bật dậy đưa khách vào "phòng". Gã kia thì lên tiếng, tỏ ra như "khách quen": "Loan đâu em?". "Loan đang có khách anh ạ" - Một trong 2 nhân viên trả lời. Gã đàn ông có vẻ như rất dễ tính: "Vậy thì em đi". Nói rồi gã lẳng lặng bước đi... Tôi hiểu đây là những vị khách "quen" của quán tẩm quất này.
Cuối cùng chỉ còn tôi và một cô mặc soóc bò ngắn cũn cỡn. Cô ta không vồn vã như lúc đầu mà tỏ ra rất thiếu tự tin vì sợ khách chê:
- Anh có vào với em không?
Buông xong câu hỏi, nhân viên này cúi gằm mặt chăm chú vào bộ móng tay sơn đen nhánh rồi vuốt ve một cách vô cảm. Tôi liền gỡ rối:
- Bây giờ anh không "vào" với em thì biết "vào" với ai? Thế em tên gì nhỉ?
Nụ cười nhạt làm nét mặt cô nhanh chóng thay đổi, khiến tôi nhận ra cô như đang mừng thầm vì… mình đã có khách.
- Em tên Thu. Anh vào với em nhé? - Câu nói vừa tỏ vẻ hài lòng, vừa khách sáo. Cô đứng dậy, thả dáng một cách sành điệu qua chiếc ghế tôi đang ngồi. Tôi biết cô đang cố "đánh võng" trước mặt tôi vài vòng để quảng bá "thương hiệu" vòng 3 cho thêm quyến rũ…
Vẻ mặt rầu rĩ, bóng hồng thiếu tự tin hỏi khách: "Anh có vào với em không?". Ảnh: Nguyễn Khuê
"Chui" vào "ổ sung sướng"
Gọi là phòng, nhưng thực chất chỉ là một ngăn nhỏ sơ sài với vài thứ đồ nghề của nhân viên. Sau cái ri đô nhem nhuốc là một lối đi đủ rộng để 2 người tránh nhau. Một gian nhà cấp 4 chừng 30m2, được chia làm 4-5 ô với những bức tường ngăn cách bằng gỗ dán fooc, cánh cửa của mỗi "phòng" đó là một tấm ri đô mỏng manh thoảng lên đủ thứ mùi hôi hám. Một chiếc giường rộng chưa đầy 1m như chiếc giường bệnh nhân phủ chiếc ga trắng đã chuyển màu cháo lòng. Phía cuối giường là bộ "đồ nghề" gồm 1 hộp khăn ướt và 1 chồng khăn khô. Dưới gầm giường là 2 chiếc sọt đựng 2 loại khăn đã qua sử dụng. Thêm một chiếc quạt treo tường, một chiếc ghế cho nhân viên ngồi để "hành sự" dưới ánh sáng yếu ớt của bóng đèn quả nhót, khiến gian phòng càng trở nên chật chội. Có thể gọi đây là những cái "ổ sung sướng" đúng hơn là "phòng".
Nhìn lượng khăn đã qua sử dụng vứt trong sọt cũng đủ để xác định lượng khách đã "chui" vào cái "ổ sung sướng" này đến hàng chục lượt. Theo nhân viên ở đây thì mỗi người được phân công "làm việc" trong 1 cái "ổ" cố định. Tôi gọi đây là cái "ổ", bởi trên chiếc giường mà nhân viên tên Thu phụ trách, chiếc ga không những đã chuyển màu cháo lòng, mà còn lốm đốm và loang lổ những vết ố vàng. Tôi không dám đặt người lên chiếc giường hoen ố mà chỉ ngồi ghé.
[h=5]Trong suốt "ca" nói chuyện, Thu cho biết, gọi là tẩm quất nhưng thực chất khách đến đây là để được các nhân viên phục vụ cho "sung sướng".[/h]Tẩm quất là... quất luôn
Thấy tôi có vẻ e ngại với chiếc giường, nhưng Thu vẫn cố nài:
- Anh nằm đi, chứ ngồi thì em không "làm" được.
Tôi hỏi Thu:
- Nhưng có 20 phút thì làm sao bọn em làm xong được một bài tẩm quất?
Thu như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi:
- Anh chưa vào đây bao giờ à? Ở đây tẩm quất là "quất" luôn chứ bọn em có ai biết đấm bóp gì đâu anh? - Nói rồi Thu với tay mở hộp khăn ướt. Tôi vội đánh lạc hướng:
- Anh đi làm suốt ngày nên hơi căng thẳng. Em ngồi đây "tâm sự" với anh cũng được, không cần phải làm gì đâu.
Tôi biết Thu đang "đi" vào "vấn đề chính", nhưng vẫn cố tỏ ra chưa hiểu:
- Ở đây "quất" thế nào hả em? Có đủ "bộ" không?
- Anh yên tâm, em sẽ làm cho anh biết "sướng" thì thôi.
Tôi tỏ ra nghi ngờ:
- Có 20 phút làm sao đã "đủ" được?
Thu vẫn không muốn lảng tránh:
- Ở đây em không "chiều" anh đến Z được đâu, chỉ áp Z thôi. Nếu anh muốn đến Z thì gặp nhau ở chỗ khác. Lát nữa anh lấy số ĐT nhé, lúc nào anh rảnh thì gọi cho em chứ ở đây em chỉ được "xóc" thôi.
- Thế mỗi lần em "đi" là bao nhiêu ?
- Em chỉ "đi nhanh" được thôi, vì còn phải về quán "làm". Anh cho bao nhiêu thì tùy (thông thường là 200.000 đồng đến 500.000đồng - PV)
Ảnh: PV
Nhân viên chủ yếu là… "máy bay bà già"
Trong suốt "ca" nói chuyện, Thu cho biết, gọi là tẩm quất nhưng thực chất khách đến đây là để được các nhân viên phục vụ cho "sung sướng". Mỗi "ca" tiếp khách của nhân viên được chủ quán thu của khách 120.000đồng, trong đó tỉ lệ ăn chia giữa chủ quán và nhân viên là 50/50, và tiền được chia theo từng ngày.
Với những "chia sẻ" mang đầy sự thông cảm của tôi về công việc kiếm tiền của nhân viên tẩm quất, mát xa, Thu cũng không ngần ngại chia sẻ về "hành trình" đưa cô đến quán tẩm quất… Sinh ra ở một huyện vùng sâu của tỉnh Yên Bái, gần bước sang tuổi 30 nhưng son phấn và bộ đồ mát mẻ đã làm Thu trẻ hơn đến 3-4 tuổi. Học hết lớp 9 thì nghỉ, năm 19 tuổi Thu theo một người cô xuống Hà Nội. Sau thời gian làm nhân viên quán café, Thu quen và yêu một anh sinh viên. Tình yêu đầu đời khá đẹp, nhưng Thu đã bị anh chàng sinh viên phản bội vì chê cô "không có học". Quá uất ức và hận với tình yêu, lại thấy tủi cho thân phận mình, Thu sinh ra chán nản và nghỉ việc ở quán café rồi dành thời gian cho những cuộc vui với rượu. Thu kể:
- Có lần em ra quán vịt ngồi một mình, uống gần hết chai rượu vodka rồi ngủ luôn tại quán…
Rồi một lần khác Thu đi uống rượu ốc một mình ở cổng chợ Phùng Khoang, xong cô lang thang ra đường Nguyễn Trãi. Đang đứng bơ vơ ở cổng một trường ĐH thì có người đàn ông tưởng cô đứng đón khách nên rủ đi "vui vẻ". Đang buồn chán, lại thêm tí men trong người nên, Thu đã chặc lưỡi để mang niềm vui đến cho gã đàn ông lạ trong đêm hôm đó. Sau lần đầu đi "vui vẻ" , Thu tỉnh lại vẫn chưa hiểu mình vừa làm chuyện gì. Từ đó trong cô hoang mang về chuyện bệnh tật, nhưng rồi những suy nghĩ dại dột sau các trận rượu nửa tỉnh, nửa say đã khiến cô trở thành một gái bán hoa chuyên nghiệp.
Thấy tôi là người "dễ" thông cảm và chia sẻ, Thu không hề ngần ngại cho biết:
- Đàn ông luôn thích chọn gái trẻ nên như tuổi em bây giờ bị liệt vào danh sách "hết đát" rồi, chẳng mấy ai muốn "đi" nữa nên phải vào những chỗ như thế này thôi.