[h=2]Trong sự ồn ã của mảnh đất Sài thành, hoạt động bán thân nuôi miệng của những cô gái có tên gọi chung là “ca ve” cũng trở nên muôn hình vạn trạng. Sau những ngày theo chân các ả, nhóm phóng viên chúng tôi đều lắc đầu thừa nhận: Trác táng, ghê người và không lối thoát.[/h] Sau hai năm xa cách, tôi có dịp quay lại Sài Gòn, mảnh đất mà tôi đã từng gắn bó suốt 20 năm. Để thực hiện cho loạt bài phóng sự tại một thành phố “đêm cũng như ngày” này, tôi liền liên lạc với một số đồng nghiệp và lên đường.
Oanh và Yến trong một lần “tăng ca”.
Nhậu tới bến
Vào một đêm khuya thượng tuần tháng 6, lúc đang ngồi nhâm nhi tại một quán nhậu về đêm trên đường Nguyễn Văn Nghi, quận Gò Vấp,TP.HCM chúng tôi đã gặp được những đối tượng mình cần khai thác. Ban đầu đang ngồi nhậu tại khu vực trên, kế bàn chúng tôi, tôi thấy có bốn cô gái còn rất trẻ cũng đang ngồi nhậu. Trên bàn họ có những món mồi đơn giản. Đó là một nồi lẩu loại nhỏ, một đĩa rau muống xào và chai rượu chuối hột.
Tuy chỉ có vậy, nhưng họ nhậu khí thế lắm. Có khi còn nhanh hơn cả bên bàn nam chúng tôi. Bất chợt anh bạn đi cùng nháy mắt và giơ chiếc ly lên cao, ngay lập tức cả bốn cô gái đều hưởng ứng theo và họ uống cạn ly rượu trên bàn mình. Qua nhã ý của cô gái mặc áo lưới màu trắng sữa, quần jean “ngố” mang giày cao gót, chúng tôi sang ngồi và nhậu chung. Khi tiếp cận, quả đúng họ còn rất trẻ, tất cả chỉ mười tám đôi mươi. Tuy nhiên, những bộ trang phục mà họ khoác trên người thật dễ gây “sốc” với người đối diện. Có cô khoác chiếc áo dày bên ngoài nhưng không cài nút khiến những đường nét cơ thể cứ lồ lộ qua chiếc áo hai dây mỏng manh và rất trễ bên trong.
“Góp gió thành bão”, xung quanh chiếc bàn này giờ đây trở nên xôm tụ lắm. Họ bắt đầu cho biết tên tuổi, quê quán của nhau (trong đó có người chưa chắc nói thật) và những màn nâng ly hạ xuống tiếp tục diễn ra với cường độ mỗi lúc một cao hơn. Tuy biết tên tuổi vậy thôi chứ nghề nghiệp thì họ chẳng nói mà chúng tôi cũng không có ý định hỏi vì đã phần nào nhận ra theo “kinh nghiệm đi đêm” và nhất là qua cách nói chuyện cùng những từ đệm của họ.
Đang ngồi nhậu, chốc chốc các cô lại nhìn nhanh ra đường, nơi có những toán thanh niên thỉnh thoảng chạy xe chậm chậm qua. Bất chợt một chiếc wave “xoáy nòng” kéo ga từ một khoảng xa rồi nhấc bổng bánh trước và chạy được một đoạn. Trên xe là một đôi thanh niên nam nữ cũng còn rất trẻ nhưng người nam thì ăn mặc khá bợm trợn còn cô gái thì… mát mẻ. Đến khúc tập trung nhiều bàn nhậu họ nẹt pô rồi đánh võng mấy lần liên tiếp trông như một trò xiếc. Bên trong bàn chúng tôi, bất chợt cô gái tên Yến cất giọng: “Con Phượng chắc mới vừa đánh quả lớn. Tối nay, thế nào nó với thằng kia cũng đi chơi tới bến”.
Đi khách thâu đêm
Thấy tôi còn đang phân vân về chuyện “đánh quả lớn” thì cô gái ngồi gần tên Lan lên tiếng: “Con nhỏ vừa mới đi khách về, chắc tụi nó cuỗn tiền hay điện thoại của khách đó mà. Đi thì đi chứ tụi em không làm vậy đâu”. Nói đến đây tự nhiên Lan khựng giọng lại. Có lẽ cô nghĩ mình bị hớ nhưng ngay từ đầu tôi phần nào nhận ra “nghề nghiệp” của họ nên bình thoảng cướp lời cô: “Giờ này mà tụi em còn đi khách à?” Lan cũng tự nhiên đáp: “Tụi em đứa nào cũng có chỗ làm chứ không như mấy con nhỏ kia, đụng ai cũng đi. Khi nào gặp khách yêu cầu hay trả tiền mới đi, nhưng hôm nay ế độ mới ra đây nhậu rượu đế”.
Trong khi chúng tôi vừa trò chuyện với nhau thì bỗng một chiếc xe máy trờ tới, thắng gấp ngay trước bàn. Gã thanh niên có vẻ như một tay ma cô bước xuống xe, hất giọng về phía hai cô gái phía cuối bàn: “Oanh, Phương có khách”. Hai cô gái nán lại một tý, uống cạn ly rượu trên bàn rồi ra xe. Cả ba cùng lao vút về phía cuối đường. Một lần nữa Lan lại giải thích cho tôi: “Tụi nó đi hát với mấy thằng cha ở quán karaoke dưới này. Mấy chả xỉn xỉn là gọi gái đến”.
Cũng qua tâm sự của họ, chúng tôi được biết những cô gái này xuất thân từ các tỉnh miền Tây. Lan ở Bến Tre. Yến thì ở Tiền Giang… Và hiện tại cả bốn cô đều làm tiếp viên cho một nhà hàng có khoảng gác tay gác đùi trên đường Nguyễn Kiệm (Q. Bình Thạnh). Tuy làm tiếp viên nhưng đã từ lâu họ kiêm luôn chuyện tới Z nếu khách nào có nhu cầu. Mà cũng chẳng cần có nhu cầu, khi đã vào quán, nhận thấy “con mồi” nào chơi đẹp là các cô tìm cách chèo lái, ra giá rồi hẹn “trao đổi” ở một khách sạn trong khu vực gần đấy. Khi “đối tác” đã ok, tan “sở”, các cô đón xe ôm, khi thì taxi đến nơi giao kèo.
Tuy số tiền làm ra của những cô gái này khá cao, trung bình một đêm cả triệu đồng nhưng sau đó tất cả cũng như những thứ rác rưởi mà các cô đổ sông đổ ra biển. Đó là những cuộc mua sắm quần áo, điện thoại, những cuộc ăn chơi nửa đêm về sáng mà hầu như ngày nào cũng diễn ra. Rồi nào làm tóc, gội đầu, làm móng tay, móng chân… hôm nào cảm thấy mệt mỏi, cả đám kéo nhau đi mát-xa. Đó chỉ là một khoản nhỏ, số tiền còn lại các cô dùng để làm bạn với làn khói trắng. Với những người độc thân là vậy còn những cô có bạn tình thì tốn kém gấp bội. Bạn tình của họ hầu hết là những thanh niên lưng dài, suốt ngày chỉ với vai trò đưa đón “vợ” đi… phục vụ người khác, thời gian rảnh thì tụ tập ăn nhậu.
Đêm đã về khuya nhưng trông chừng các cô cũng chưa muốn về nhà. Chúng tôi liền nhã ý mời đi nhậu quán khác thì Lan lưỡng lự rồi thỏ thẻ với giọng ngọt lịm: Đợi tụi kia “tăng ca” mang “kẹo” về rồi đi tiếp nghe anh”.
Cắn “kẹo” như ăn cơm
Khoảng hơn một tiếng sau, hai cô gái tên Oanh và Phương được gã thanh niên đưa trở lại quán nhậu. Một trong hai lớn giọng: “Xuống Bắc Hải (khu cà phê, bar nổi đình nổi đám, tập trung giới trẻ ở quận 10 - PV) chơi tụi bây”. Cả nhóm gửi xe lại bãi xe của quán nhậu và vẫy một chiếc taxi rồi ra lệnh cho tài xế phóng đi.
Trong tiếng nhạc như đinh tai nhức óc của cà phê – bar L tại khu Bắc Hải, Oanh móc túi trao cho mỗi người một viên thuốc nhỏ màu nâu cỡ đầu ngón tay, bất ngờ Phương lên tiếng: “Hôm nay con Yến “cắn” nguyên con hay một nửa”. Cô gái tên Yến chưa kịp trả lời thì Oanh nói: “Nó “lên đô” lâu rồi mày ơi. Giờ này mà “cắn” nửa con thì phê sao được, về nhà ngủ với trai còn sướng hơn”. Dứt lời, cả bọ phá lên cười khả ố. “Kẹo”, theo tìm hiểu của chúng tôi đó chính là những viên ma túy tổng hợp.
Theo tiết lộ của những cô gái này, hầu như ngày nào các cô cũng dùng đến “kẹo”, khi thì trong bar, vũ trường, lúc thì ở karaoke, thậm chí ngồi cà phê có nhạc kích động, các cô cũng hứng thú với cái thứ giết người được chế tạo tinh vi dưới dạng viên nén mà giới nghiện gọi là “kẹo” này. Oanh cho biết thêm: “Hầu hết những đứa như tụi em đều “cắn kẹo”. Chỉ có nó mới làm mình quên đi nỗi ê chề, nhục nhã, quên đi thân phận và mệt mỏi. Tuy nhiên, theo chúng tôi thì đó cũng chỉ là lời biện hộ cho thói ăn chơi, bất cần của các cô mà thôi. Và cũng theo tìm hiểu của chúng tôi phần lớn những cô gái “ăn sương” trên mảnh đất Sài thành đều dính vào ma túy.
Thời gian trước, khi dạng ma túy tổng hợp được sản xuất dưới dạng viên nén chưa xuất hiện vào giới dân chơi Sài thành thì các cô chủ yếu là “lên mây” bằng heroin. Chính vì thế nhiều cô sau thời gian dài dùng “kẹo” dẫn đến nghiện nặng và sử dụng tới hình thức chích thẳng vào mạch máu mới đủ độ “phê” và cũng “phù hợp túi tiền”. Tất cả những hành vi trên dẫn đến một hệ quả vô cùng tệ hại đó chính là lây truyền HIV cho nhau. Theo tìm hiểu của chúng tôi thì con số phần trăm bị nhiễm HIV trong giới “bán thân nuôi miệng” là đáng giật mình.
Khi tiếng nhạc tại cà phê – bar L dịu dần thì cũng là lúc những thân thể xung quanh tôi rũ rượi và rã rời. Ngoài đường, những người lao công đang cần mẫn cho công việc, những chuyến xe chở hàng về các chợ ồ ạt phóng đi cho kịp phiên buổi sáng, chỉ còn lại những thân hình như những bóng ma đứng vất vưởng trên hè phố chờ chiếc taxi đến đưa về nhà
Oanh và Yến trong một lần “tăng ca”.
Nhậu tới bến
Vào một đêm khuya thượng tuần tháng 6, lúc đang ngồi nhâm nhi tại một quán nhậu về đêm trên đường Nguyễn Văn Nghi, quận Gò Vấp,TP.HCM chúng tôi đã gặp được những đối tượng mình cần khai thác. Ban đầu đang ngồi nhậu tại khu vực trên, kế bàn chúng tôi, tôi thấy có bốn cô gái còn rất trẻ cũng đang ngồi nhậu. Trên bàn họ có những món mồi đơn giản. Đó là một nồi lẩu loại nhỏ, một đĩa rau muống xào và chai rượu chuối hột.
Tuy chỉ có vậy, nhưng họ nhậu khí thế lắm. Có khi còn nhanh hơn cả bên bàn nam chúng tôi. Bất chợt anh bạn đi cùng nháy mắt và giơ chiếc ly lên cao, ngay lập tức cả bốn cô gái đều hưởng ứng theo và họ uống cạn ly rượu trên bàn mình. Qua nhã ý của cô gái mặc áo lưới màu trắng sữa, quần jean “ngố” mang giày cao gót, chúng tôi sang ngồi và nhậu chung. Khi tiếp cận, quả đúng họ còn rất trẻ, tất cả chỉ mười tám đôi mươi. Tuy nhiên, những bộ trang phục mà họ khoác trên người thật dễ gây “sốc” với người đối diện. Có cô khoác chiếc áo dày bên ngoài nhưng không cài nút khiến những đường nét cơ thể cứ lồ lộ qua chiếc áo hai dây mỏng manh và rất trễ bên trong.
“Góp gió thành bão”, xung quanh chiếc bàn này giờ đây trở nên xôm tụ lắm. Họ bắt đầu cho biết tên tuổi, quê quán của nhau (trong đó có người chưa chắc nói thật) và những màn nâng ly hạ xuống tiếp tục diễn ra với cường độ mỗi lúc một cao hơn. Tuy biết tên tuổi vậy thôi chứ nghề nghiệp thì họ chẳng nói mà chúng tôi cũng không có ý định hỏi vì đã phần nào nhận ra theo “kinh nghiệm đi đêm” và nhất là qua cách nói chuyện cùng những từ đệm của họ.
Đang ngồi nhậu, chốc chốc các cô lại nhìn nhanh ra đường, nơi có những toán thanh niên thỉnh thoảng chạy xe chậm chậm qua. Bất chợt một chiếc wave “xoáy nòng” kéo ga từ một khoảng xa rồi nhấc bổng bánh trước và chạy được một đoạn. Trên xe là một đôi thanh niên nam nữ cũng còn rất trẻ nhưng người nam thì ăn mặc khá bợm trợn còn cô gái thì… mát mẻ. Đến khúc tập trung nhiều bàn nhậu họ nẹt pô rồi đánh võng mấy lần liên tiếp trông như một trò xiếc. Bên trong bàn chúng tôi, bất chợt cô gái tên Yến cất giọng: “Con Phượng chắc mới vừa đánh quả lớn. Tối nay, thế nào nó với thằng kia cũng đi chơi tới bến”.
Đi khách thâu đêm
Thấy tôi còn đang phân vân về chuyện “đánh quả lớn” thì cô gái ngồi gần tên Lan lên tiếng: “Con nhỏ vừa mới đi khách về, chắc tụi nó cuỗn tiền hay điện thoại của khách đó mà. Đi thì đi chứ tụi em không làm vậy đâu”. Nói đến đây tự nhiên Lan khựng giọng lại. Có lẽ cô nghĩ mình bị hớ nhưng ngay từ đầu tôi phần nào nhận ra “nghề nghiệp” của họ nên bình thoảng cướp lời cô: “Giờ này mà tụi em còn đi khách à?” Lan cũng tự nhiên đáp: “Tụi em đứa nào cũng có chỗ làm chứ không như mấy con nhỏ kia, đụng ai cũng đi. Khi nào gặp khách yêu cầu hay trả tiền mới đi, nhưng hôm nay ế độ mới ra đây nhậu rượu đế”.
Trong khi chúng tôi vừa trò chuyện với nhau thì bỗng một chiếc xe máy trờ tới, thắng gấp ngay trước bàn. Gã thanh niên có vẻ như một tay ma cô bước xuống xe, hất giọng về phía hai cô gái phía cuối bàn: “Oanh, Phương có khách”. Hai cô gái nán lại một tý, uống cạn ly rượu trên bàn rồi ra xe. Cả ba cùng lao vút về phía cuối đường. Một lần nữa Lan lại giải thích cho tôi: “Tụi nó đi hát với mấy thằng cha ở quán karaoke dưới này. Mấy chả xỉn xỉn là gọi gái đến”.
Cũng qua tâm sự của họ, chúng tôi được biết những cô gái này xuất thân từ các tỉnh miền Tây. Lan ở Bến Tre. Yến thì ở Tiền Giang… Và hiện tại cả bốn cô đều làm tiếp viên cho một nhà hàng có khoảng gác tay gác đùi trên đường Nguyễn Kiệm (Q. Bình Thạnh). Tuy làm tiếp viên nhưng đã từ lâu họ kiêm luôn chuyện tới Z nếu khách nào có nhu cầu. Mà cũng chẳng cần có nhu cầu, khi đã vào quán, nhận thấy “con mồi” nào chơi đẹp là các cô tìm cách chèo lái, ra giá rồi hẹn “trao đổi” ở một khách sạn trong khu vực gần đấy. Khi “đối tác” đã ok, tan “sở”, các cô đón xe ôm, khi thì taxi đến nơi giao kèo.
Tuy số tiền làm ra của những cô gái này khá cao, trung bình một đêm cả triệu đồng nhưng sau đó tất cả cũng như những thứ rác rưởi mà các cô đổ sông đổ ra biển. Đó là những cuộc mua sắm quần áo, điện thoại, những cuộc ăn chơi nửa đêm về sáng mà hầu như ngày nào cũng diễn ra. Rồi nào làm tóc, gội đầu, làm móng tay, móng chân… hôm nào cảm thấy mệt mỏi, cả đám kéo nhau đi mát-xa. Đó chỉ là một khoản nhỏ, số tiền còn lại các cô dùng để làm bạn với làn khói trắng. Với những người độc thân là vậy còn những cô có bạn tình thì tốn kém gấp bội. Bạn tình của họ hầu hết là những thanh niên lưng dài, suốt ngày chỉ với vai trò đưa đón “vợ” đi… phục vụ người khác, thời gian rảnh thì tụ tập ăn nhậu.
Đêm đã về khuya nhưng trông chừng các cô cũng chưa muốn về nhà. Chúng tôi liền nhã ý mời đi nhậu quán khác thì Lan lưỡng lự rồi thỏ thẻ với giọng ngọt lịm: Đợi tụi kia “tăng ca” mang “kẹo” về rồi đi tiếp nghe anh”.
Cắn “kẹo” như ăn cơm
Khoảng hơn một tiếng sau, hai cô gái tên Oanh và Phương được gã thanh niên đưa trở lại quán nhậu. Một trong hai lớn giọng: “Xuống Bắc Hải (khu cà phê, bar nổi đình nổi đám, tập trung giới trẻ ở quận 10 - PV) chơi tụi bây”. Cả nhóm gửi xe lại bãi xe của quán nhậu và vẫy một chiếc taxi rồi ra lệnh cho tài xế phóng đi.
Trong tiếng nhạc như đinh tai nhức óc của cà phê – bar L tại khu Bắc Hải, Oanh móc túi trao cho mỗi người một viên thuốc nhỏ màu nâu cỡ đầu ngón tay, bất ngờ Phương lên tiếng: “Hôm nay con Yến “cắn” nguyên con hay một nửa”. Cô gái tên Yến chưa kịp trả lời thì Oanh nói: “Nó “lên đô” lâu rồi mày ơi. Giờ này mà “cắn” nửa con thì phê sao được, về nhà ngủ với trai còn sướng hơn”. Dứt lời, cả bọ phá lên cười khả ố. “Kẹo”, theo tìm hiểu của chúng tôi đó chính là những viên ma túy tổng hợp.
Theo tiết lộ của những cô gái này, hầu như ngày nào các cô cũng dùng đến “kẹo”, khi thì trong bar, vũ trường, lúc thì ở karaoke, thậm chí ngồi cà phê có nhạc kích động, các cô cũng hứng thú với cái thứ giết người được chế tạo tinh vi dưới dạng viên nén mà giới nghiện gọi là “kẹo” này. Oanh cho biết thêm: “Hầu hết những đứa như tụi em đều “cắn kẹo”. Chỉ có nó mới làm mình quên đi nỗi ê chề, nhục nhã, quên đi thân phận và mệt mỏi. Tuy nhiên, theo chúng tôi thì đó cũng chỉ là lời biện hộ cho thói ăn chơi, bất cần của các cô mà thôi. Và cũng theo tìm hiểu của chúng tôi phần lớn những cô gái “ăn sương” trên mảnh đất Sài thành đều dính vào ma túy.
Thời gian trước, khi dạng ma túy tổng hợp được sản xuất dưới dạng viên nén chưa xuất hiện vào giới dân chơi Sài thành thì các cô chủ yếu là “lên mây” bằng heroin. Chính vì thế nhiều cô sau thời gian dài dùng “kẹo” dẫn đến nghiện nặng và sử dụng tới hình thức chích thẳng vào mạch máu mới đủ độ “phê” và cũng “phù hợp túi tiền”. Tất cả những hành vi trên dẫn đến một hệ quả vô cùng tệ hại đó chính là lây truyền HIV cho nhau. Theo tìm hiểu của chúng tôi thì con số phần trăm bị nhiễm HIV trong giới “bán thân nuôi miệng” là đáng giật mình.
Khi tiếng nhạc tại cà phê – bar L dịu dần thì cũng là lúc những thân thể xung quanh tôi rũ rượi và rã rời. Ngoài đường, những người lao công đang cần mẫn cho công việc, những chuyến xe chở hàng về các chợ ồ ạt phóng đi cho kịp phiên buổi sáng, chỉ còn lại những thân hình như những bóng ma đứng vất vưởng trên hè phố chờ chiếc taxi đến đưa về nhà