Ám ảnh về trinh tiết của vợ suốt... 30 năm

tuyet_loan08

Junior Member
Một cái Tết lại sắp đến, đánh dấu thêm một năm nữa tôi dùng "đồ thừa" mà không rõ nguồn gốc hay sao?
Không lúc nào thôi nghi ngờ về trinh tiết của vợ

Vợ tôi là một cô giáo dạy mầm non, xinh đẹp và hiền lành. Còn tôi là một kỹ sư xây dựng, phải lòng cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Tìm đủ mọi cách tiếp cận trồng cây si, tôi đã được cô ấy yêu và cưới nhau sau nửa năm.

Cô ấy là người yêu đầu tiên của tôi và cũng là người đàn bà lần đầu tiên tôi gần gũi. Vợ tôi cũng nói rằng tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.

Thế nhưng…

Khi hôn tôi, cô ấy tỏ ra rất sành sỏi, ướt át. Mới chỉ vuốt ve nhẹ nhàng, cô ấy đã “nhũn” người, rất đam mê và khêu gợi. Tôi biết chắc rằng một người con gái yêu lần đầu không dễ dàng bị”kích thích” như thế. Trong đêm tân hôn, vợ tôi cũng không còn dấu hiệu của sự trinh tiết.

20102108568-a1.jpg

Đáp lại sự nghi ngờ của tôi là sự âm thầm chịu đựng của vợ và tiếng khóc hàng đêm

Lọ mọ tìm hiểu, tôi biết rằng trước khi yêu tôi, vợ tôi cũng từng có một người theo đuổi. Anh chàng ấy đẹp trai, con nhà giàu, làm ăn buôn bán giỏi. Tôi đinh ninh rằng vợ mình đã bị anh ta lợi dụng.

Vợ tôi một mực khẳng định không còn yêu anh ta nữa. Nhưng vô tình, một lần tôi bắt gặp cô ấy và anh chàng đẹp trai đi trên đường. Vợ tôi nở nụ cười đẹp xinh như vẫn thường nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc.

Giây phút đó khiến tôi đau đớn và không ngừng nghi ngờ cô ấy. Tôi bắt đầu uống rượu, chơi bời và đánh chửi vợ. Tôi tra hỏi, cố gắng “cạy” miệng vợ mình nhưng bất lực. Tất cả mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu tôi: “Liệu hai người đi đâu chơi, làm những gì. Hắn có đụng chạm vào vợ tôi không? Vợ tôi quan hệ với hắn thì có thích bằng tôi không”.

Nhưng câu trả lời tôi nhận được chỉ là sự im lặng. Mặc cho tôi đánh chửi, la hét, vợ tôi chỉ quỳ mọp dưới chân giường, âm thầm khóc. Tôi chỉ mong cô ấy mắng tôi, quát vào mặt tôi, mách với bố mẹ. Nhưng không… Tất cả đều là những giọt nước mắt lăn trên gò má và những tiếng hic…hic hàng đêm.

Chắc chắn rằng, phải có lỗi với tôi nên cô ấy mới âm thầm và chịu đựng như vậy. Cô ấy càng yên lặng, tôi càng muốn phát điên. Sự ghen tuông mỗi lúc một trỗi dậy mạnh mẽ và lâm vào ngõ cụt. Suốt 30 năm chung sống, không lúc nào tôi thôi nghi ngờ vì sự trinh tiết của vợ.

Nhưng cô ấy luôn là người vợ tuyệt vời

Ngoài chuyện về trinh tiết, cô ấy thực sự là người vợ tuyệt vời. Chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo, nội trợ đảm đang, quán xuyến công to việc lớn trong cả dòng họ. Chỉ tính riêng một năm có 14 cái giỗ, cô ấy đều lo chu toàn là cũng đủ làm bao người thán phục. Cả dòng họ ai cũng khen vợ tôi là người biết ăn biết ở, khéo léo. Có phúc mới lấy được cô ấy.

Tôi bị tai nạn sau một lần hậu nhẹt thâu đêm. Cả một năm, vợ tôi phải phục vụ tất cả mọi chuyện. Từ ăn uống, vệ sinh, đổ bô, vợ tôi đều làm không hề một lời than vãn, kêu ca, không một lần mỏi mệt.

Vì stress bởi nghĩ rằng mình đã trở thành người bỏ đi, tôi đánh mắng, quạt nạt vợ, lại lôi chuyện cũ ra nói. Cô ấy chỉ cắn răng chịu đựng mọi sự cáu giận của tôi và một mực đáp rằng: “Anh hãy cố gắng nghỉ ngơi và giữ gìn sức khỏe. Khi anh trở lại như ngày xưa, anh muốn hành hạ em thế nào cũng được”.

Nghe câu đó, tôi đã ứa nước mắt và nhận thấy cuối cùng bên cạnh mình, chỉ có mỗi vợ mà thôi. Đã bao lần tôi tự nhủ, khi nào khỏe trở lại, phải làm tất cả mọi thứ để bù đắp cho cô ấy, để một lần vợ được hạnh phúc.

Liệu đó có phải là con gái của tôi không?

Nhưng dường như ông trời không thuận cho chúng tôi hòa hợp. Cô ấy yếu người, dạ con yếu, nên có thai đến 4 lần đều bị hỏng. Gần 5 năm sau ngày cưới, cô ấy mới sinh được một đứa con gái. Bác sỹ khuyên vợ tôi không nên sinh nữa.

Vì cảm thấy có lỗi với gia đình nhà chồng, với tôi – một cháu đích tôn trưởng tộc, cô ấy một mực xin ly hôn để tôi tìm người khác sinh con nối dõi. Nhưng vì quá yêu cô ấy, tôi không đành. Cũng vì thế, lúc nào cũng thêm dày vò vợ mình trong đau khổ.

Mỗi lần nhìn đứa con gái, tôi lại tự hỏi: “Không biết đó có phải là con của mình không?”. Chẳng hiểu sao, con gái mà vợ tôi xinh ra lại chẳng có lấy một nét nào giống tôi. Điều đó lại làm dấy lên cơn ghen của một người chồng đau khổ, ám ảnh vì trinh tiết của vợ.

Khi con gái đi học lớp một, vợ tôi định bỏ vào Nam chung sống. Tôi đoán biết đó là sự chạy trốn của vợ nên đã dùng con gái để lôi kéo vợ ở lại. Và những trận đòn, những sự hành hạ vẫn không vì thế mà giảm đi.

Cô ấy chỉ bảo: “Anh muốn làm gì em cũng xin chịu, nhưng anh đừng để con biết. Điều đó sẽ làm hỏng đi hình ảnh người bố của anh với con”.

Tôi chẳng chăm bẵm, bế bồng gì con gái mình, nhưng lạ cái, con bé quấn bố lắm. Giờ đây, con gái của tôi đã sắp lập gia đình. Nó vẫn kính yêu và tôn thờ người cha đáng kính này mà không biết tất cả mọi chuyện trong gia đình.

Vợ tôi đã về hưu, vẫn tiếp tục vun vén cho gia đình, vẫn tiếp tục âm thầm chịu đựng mọi sự hờn ghen một cách vô điều kiện. Điều này làm tôi càng điên tiết.

Không biết bao lần, tôi đòi vợ dẫn tới chỗ “hắn”, để ba mặt một lời, hỏi rõ xem: “Mày có làm gì vợ tao không?”. Vợ tôi một mực chối từ và xin: “Anh làm gì em cũng được, nhưng đừng làm nhục em trước mặt người khác”.


20102108568-a2.jpg

Tôi có nên đến gặp người yêu cũ của vợ hay đưa con đi xét nghiệm ADN?

Nghe vậy tôi càng ghen tuông cực độ. Sao mà vợ tôi lại cứ bảo vệ hắn như thế,

Liệu tôi có nên tự tìm đến gặp người yêu cũ của vợ? Liệu tôi có nên mang con gái đi xét nghiệm AND để xác định xem có đúng là con gái mình hay không?

Cô ấy đã nói rằng, nếu tôi nhất định làm như vậy, cô ấy sẽ bỏ đi không một lời từ biệt.

Nhưng… chả nhẽ tôi cứ để yên như thế?

Một cái Tết lại sắp đến, đánh dấu thêm một năm nữa tôi dùng “đồ thừa” mà không rõ nguồn gốc hay sao?


Một người đàn ông đau khổ (Hà Nội)



(Theo XinhXinh)
 
Back
Top