tuyet_loan08
Junior Member
“Tôi, từ một thanh niên luôn toả sáng, đến nơi đâu cũng là tâm điểm cho các chị em, phụ nữ xuýt xoa, bọn con trai kính nể thì giờ hầu như chỉ có các bà nội trợ là ngưỡng mộ và mấy người chồng của họ ghen tị về mức độ mẫu mực...”.
Thế là tôi đã sống sót cùng cuộc hôn nhân của mình sang năm thứ hai. Tờ hôn thú đã giúp tôi, ban cho tôi nhiều thứ, nâng tôi lên tầm cao mới, hơn là chỉ có chuyện đơn điệu kiểu như gắn kết hai người thành một tổ ấm, được pháp luật công nhận.
Tôi, từ một thanh niên luôn toả sáng, đến nơi đâu cũng là tâm điểm cho các chị em, phụ nữ xuýt xoa, bọn con trai kính nể thì giờ hầu như chỉ có các bà nội trợ là ngưỡng mộ và mấy người chồng của họ ghen tị về mức độ mẫu mực.
Đến bữa, tôi hé răng góp ý món này đừng nên quá lửa, món kia nên tiết kiệm muối, thì thể nào cũng gặp ánh mắt chớp chớp của vợ, sau đó là lời giải thích đượm vẻ tình cảm chưa từng có "em thích có con trai". Tôi nhủ thầm (nào có dám thốt nên lời): "Chờ gia đình mình có người nối dõi thì để anh vào viện chữa thận luôn thể".
Tôi dám rưng rưng có ý kiến thêm thì thể nào nàng cũng mừng rỡ như cái hồi tôi bảo: "Lấy anh nhé!". Nàng gật đầu lia lịa: "Kể từ giờ phút này em chính thức bàn giao cái bếp cho anh". Tôi xém xỉu, nàng phẩy tay cười nói tíu tít: "Không việc gì mà phải ngất. Vụ này, xong!". Tôi cuống quýt xin lỗi dù biết mình chẳng nói gì sai. Cuối cùng nàng cũng... cao thượng tha cho, với điều kiện từ sau phải biết điều hơn. Tôi sẽ ngoan mà.
Của đáng tội, tôi bắt đầu béo lên, có da có thịt trông thấy sau khi vợ tôi cũng ngoan và chịu khó tiếp thu ý kiến, lên mạng tải một lô xích xông sách dạy nấu ăn về, học chế biến. Kể ra nàng cũng không bảo thủ lắm, tôi trấn an mình.
Rồi sau này tôi lờ mờ nhận ra câu hỏi của ông nội nàng ngày trước là có chủ ý: "Giờ lương đứa nào cao hơn?". Cứ nghĩ đến đó là ruột tôi lại thắt lại. Một lần tôi chìa cái ví rách ra, cái ví nàng tặng mà có thời tôi nâng niu như vật báu. Giờ nó không có nghĩa vụ gì ngoài đựng giấy tờ tuỳ thân, trong đó còn hơn một trăm nghìn. Tôi có ý xin nàng thêm, vậy mà nàng nhìn thấy tờ màu xanh xanh ấy thì mắt sáng lên định thò tay cuỗm nốt. Cũng từ đó tôi biết sống hơn, không dám chìa ví ra xin nữa. Chao ôi, thần giữ của nhà tôi.
Thẻ ATM của tôi nàng giữ rịt, chỉ cho ít tiền tiêu vặt, thế mà thi thoảng về vẫn lục ví tôi kiểm tra. Có lần nàng thất thanh gọi giật lại: "Sao thiếu mười nghìn thế này?". Tôi trố mắt ngạc nhiên xen lẫn với kinh hãi: "Sao em biết?". Nàng lạnh lùng: "Đừng trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!". Tôi đành thú thật: "Anh đi làm muộn, phải nộp phạt, em biết nội quy phòng rồi còn gì". Nàng rít lên: "Sao lại đi muộn?". Giá lúc ấy có thêm cây chổi thì hẳn nhiên nàng rất giống nhân vật phản diện trong các câu truyện cổ tích. Từ đó tôi gương mẫu nhất phòng!
Hôm hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ, bỗng nàng khịt khịt mũi, rồi quát: "Mấy ngày rồi anh không tắm?". Tôi lí nhí: "Bảy". "Tởm!". Tôi thanh minh: "Thằng Chiến nhà anh còn tởm hơn, một tháng mới tắm một lần kìa". Tức khắc lời nguỵ biện ấy biến thành việc tôi phải ngủ trên ghế ở buồng ngoài. Vợ đã thành công trong việc biến tôi thành một người chăm chỉ tắm, các vàng tôi cũng chẳng dám quên.
Lại cả giặt, lần muốn lấy lòng vợ nên tôi đã "thanh toán" hết đám quần áo bẩn... của tôi. Khi về nàng nhíu mày hỏi, tôi vênh mặt: "Giặt hết rồi, ngoan không?". Lòng thầm nghĩ cảnh nàng sẽ ôm chặt, thơm chụt một cái thật đáng yêu, nhưng không, nàng gằn giọng: "Thế còn của em?" Tôi ngơ ngác: "Biết cái nào bẩn mà giặt". "Sao không hỏi em". Tôi ú ớ, thế là nàng giận, không nói không rằng. Cũng từ đó tôi ngoan thêm chút nữa.
Hết giờ tôi lại tất ta, lao xe nhanh về nhà. Anh trưởng phòng kinh ngạc, thằng đàn em ngày trước hết giờ lại "đi họp" đế chế với game online của anh giờ lại hối hả như bận con mọn thế này ư? Tôi thường phải nói dối chứ nào dám kể là về đi chợ giúp vợ, khéo anh ấy ngất mất. Thú thực, anh ấy to béo thế mà phải khênh vào nhà thì mệt lắm.
Sáng sáng nàng gọi tôi dậy từ năm giờ tập thể dục. Tôi không còn những buổi ngủ nướng, giáp giờ làm mới vùng dậy, thi thoảng được buổi dậy sớm lại la cà quán xá, cà phê. Sức khoẻ tôi nâng lên đáng kể.
Buổi tối, nàng thiết quân luật, ra cả giờ giới nghiêm khiến tôi muốn bù khú thêm với bạn cũng khó. Tôi trở thành người đàn ông chỉn chu và đáng nể trong mắt các bà vợ của hội bạn nhậu.
Ngày sinh nhật tôi, nàng dịu dàng, đáng yêu hết sức hỏi tôi thích quà gì? Tôi há hốc mồm, nuốt nước bọt đánh ực và rồi cũng nuốt luôn giấc mơ con con ấy vào trong lòng. "Tôi muốn tự do". Tôi mà nói ước mơ nhỏ bé ấy ra thì hoặc là tôi bị đá đít ra khỏi nhà, hoặc nàng sẽ cuốn gói khỏi đây. Tốt nhất không nên như thế. Tôi đảng viên ngời ngời thế này đang đêm lại lang thang phiêu bạt, hoặc để vợ mặt hoa da phấn, yếu liễu đào tơ nhường kia lại thút thít ôm quần áo đi giữa đêm đông thì tàn tệ quá. Tôi đã ngoan nay lại càng biết điều hơn. Nhờ thế gia đình tôi luôn được tiếng là nề nếp hòa thuận, trên kính dưới nhường.
Đó là toàn bộ tâm sự của một người đàn ông đau khổ. Vậy nên tôi khuyên những bạn trai nào còn yêu tự do, yêu hoà bình, yêu cuộc sống phóng khoáng thì tốt nhất đừng "vơ lấy tội" vội, cứ ở nhà trọ cho nó khỏe, sống cuộc sống hoang dại cho nó thú.
Như tôi, vì có vợ nên đã bị tiết kiệm kha khá tiền, đủ để kiếm nơi nhốt tôi kỹ lưỡng hơn, trú ẩn an toàn hơn. Mang tên cả hai vợ chồng! Ơn giời, tôi đã có chỗ chui ra chui vào của riêng mình, cảm ơn bà vợ khó tính!
(Theo XinhXinh)
Thế là tôi đã sống sót cùng cuộc hôn nhân của mình sang năm thứ hai. Tờ hôn thú đã giúp tôi, ban cho tôi nhiều thứ, nâng tôi lên tầm cao mới, hơn là chỉ có chuyện đơn điệu kiểu như gắn kết hai người thành một tổ ấm, được pháp luật công nhận.
Tôi, từ một thanh niên luôn toả sáng, đến nơi đâu cũng là tâm điểm cho các chị em, phụ nữ xuýt xoa, bọn con trai kính nể thì giờ hầu như chỉ có các bà nội trợ là ngưỡng mộ và mấy người chồng của họ ghen tị về mức độ mẫu mực.
Đến bữa, tôi hé răng góp ý món này đừng nên quá lửa, món kia nên tiết kiệm muối, thì thể nào cũng gặp ánh mắt chớp chớp của vợ, sau đó là lời giải thích đượm vẻ tình cảm chưa từng có "em thích có con trai". Tôi nhủ thầm (nào có dám thốt nên lời): "Chờ gia đình mình có người nối dõi thì để anh vào viện chữa thận luôn thể".
Tôi dám rưng rưng có ý kiến thêm thì thể nào nàng cũng mừng rỡ như cái hồi tôi bảo: "Lấy anh nhé!". Nàng gật đầu lia lịa: "Kể từ giờ phút này em chính thức bàn giao cái bếp cho anh". Tôi xém xỉu, nàng phẩy tay cười nói tíu tít: "Không việc gì mà phải ngất. Vụ này, xong!". Tôi cuống quýt xin lỗi dù biết mình chẳng nói gì sai. Cuối cùng nàng cũng... cao thượng tha cho, với điều kiện từ sau phải biết điều hơn. Tôi sẽ ngoan mà.
Của đáng tội, tôi bắt đầu béo lên, có da có thịt trông thấy sau khi vợ tôi cũng ngoan và chịu khó tiếp thu ý kiến, lên mạng tải một lô xích xông sách dạy nấu ăn về, học chế biến. Kể ra nàng cũng không bảo thủ lắm, tôi trấn an mình.
Rồi sau này tôi lờ mờ nhận ra câu hỏi của ông nội nàng ngày trước là có chủ ý: "Giờ lương đứa nào cao hơn?". Cứ nghĩ đến đó là ruột tôi lại thắt lại. Một lần tôi chìa cái ví rách ra, cái ví nàng tặng mà có thời tôi nâng niu như vật báu. Giờ nó không có nghĩa vụ gì ngoài đựng giấy tờ tuỳ thân, trong đó còn hơn một trăm nghìn. Tôi có ý xin nàng thêm, vậy mà nàng nhìn thấy tờ màu xanh xanh ấy thì mắt sáng lên định thò tay cuỗm nốt. Cũng từ đó tôi biết sống hơn, không dám chìa ví ra xin nữa. Chao ôi, thần giữ của nhà tôi.
Thẻ ATM của tôi nàng giữ rịt, chỉ cho ít tiền tiêu vặt, thế mà thi thoảng về vẫn lục ví tôi kiểm tra. Có lần nàng thất thanh gọi giật lại: "Sao thiếu mười nghìn thế này?". Tôi trố mắt ngạc nhiên xen lẫn với kinh hãi: "Sao em biết?". Nàng lạnh lùng: "Đừng trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!". Tôi đành thú thật: "Anh đi làm muộn, phải nộp phạt, em biết nội quy phòng rồi còn gì". Nàng rít lên: "Sao lại đi muộn?". Giá lúc ấy có thêm cây chổi thì hẳn nhiên nàng rất giống nhân vật phản diện trong các câu truyện cổ tích. Từ đó tôi gương mẫu nhất phòng!
Hôm hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ, bỗng nàng khịt khịt mũi, rồi quát: "Mấy ngày rồi anh không tắm?". Tôi lí nhí: "Bảy". "Tởm!". Tôi thanh minh: "Thằng Chiến nhà anh còn tởm hơn, một tháng mới tắm một lần kìa". Tức khắc lời nguỵ biện ấy biến thành việc tôi phải ngủ trên ghế ở buồng ngoài. Vợ đã thành công trong việc biến tôi thành một người chăm chỉ tắm, các vàng tôi cũng chẳng dám quên.
Lại cả giặt, lần muốn lấy lòng vợ nên tôi đã "thanh toán" hết đám quần áo bẩn... của tôi. Khi về nàng nhíu mày hỏi, tôi vênh mặt: "Giặt hết rồi, ngoan không?". Lòng thầm nghĩ cảnh nàng sẽ ôm chặt, thơm chụt một cái thật đáng yêu, nhưng không, nàng gằn giọng: "Thế còn của em?" Tôi ngơ ngác: "Biết cái nào bẩn mà giặt". "Sao không hỏi em". Tôi ú ớ, thế là nàng giận, không nói không rằng. Cũng từ đó tôi ngoan thêm chút nữa.
Hết giờ tôi lại tất ta, lao xe nhanh về nhà. Anh trưởng phòng kinh ngạc, thằng đàn em ngày trước hết giờ lại "đi họp" đế chế với game online của anh giờ lại hối hả như bận con mọn thế này ư? Tôi thường phải nói dối chứ nào dám kể là về đi chợ giúp vợ, khéo anh ấy ngất mất. Thú thực, anh ấy to béo thế mà phải khênh vào nhà thì mệt lắm.
Sáng sáng nàng gọi tôi dậy từ năm giờ tập thể dục. Tôi không còn những buổi ngủ nướng, giáp giờ làm mới vùng dậy, thi thoảng được buổi dậy sớm lại la cà quán xá, cà phê. Sức khoẻ tôi nâng lên đáng kể.
Buổi tối, nàng thiết quân luật, ra cả giờ giới nghiêm khiến tôi muốn bù khú thêm với bạn cũng khó. Tôi trở thành người đàn ông chỉn chu và đáng nể trong mắt các bà vợ của hội bạn nhậu.
Ngày sinh nhật tôi, nàng dịu dàng, đáng yêu hết sức hỏi tôi thích quà gì? Tôi há hốc mồm, nuốt nước bọt đánh ực và rồi cũng nuốt luôn giấc mơ con con ấy vào trong lòng. "Tôi muốn tự do". Tôi mà nói ước mơ nhỏ bé ấy ra thì hoặc là tôi bị đá đít ra khỏi nhà, hoặc nàng sẽ cuốn gói khỏi đây. Tốt nhất không nên như thế. Tôi đảng viên ngời ngời thế này đang đêm lại lang thang phiêu bạt, hoặc để vợ mặt hoa da phấn, yếu liễu đào tơ nhường kia lại thút thít ôm quần áo đi giữa đêm đông thì tàn tệ quá. Tôi đã ngoan nay lại càng biết điều hơn. Nhờ thế gia đình tôi luôn được tiếng là nề nếp hòa thuận, trên kính dưới nhường.
Đó là toàn bộ tâm sự của một người đàn ông đau khổ. Vậy nên tôi khuyên những bạn trai nào còn yêu tự do, yêu hoà bình, yêu cuộc sống phóng khoáng thì tốt nhất đừng "vơ lấy tội" vội, cứ ở nhà trọ cho nó khỏe, sống cuộc sống hoang dại cho nó thú.
Như tôi, vì có vợ nên đã bị tiết kiệm kha khá tiền, đủ để kiếm nơi nhốt tôi kỹ lưỡng hơn, trú ẩn an toàn hơn. Mang tên cả hai vợ chồng! Ơn giời, tôi đã có chỗ chui ra chui vào của riêng mình, cảm ơn bà vợ khó tính!
(Theo XinhXinh)