tuyet_loan08
Junior Member
Phải nói, vợ tôi là người đã liên tục làm cho tôi rơi vào trạng thái "ngạc nhiên chưa?".
Đang trên đường đi dự đám cưới một người bạn, tự nhiên cô ấy gọi giật giọng: “Anh ơi, ngừng lại...”. Tưởng chuyện gì quan trọng, hóa ra cô ấy gấp gáp bước vào một shop quần áo, nói vọng lại: “Có cái áo này hợp với em”. Tôi phải đứng chờ, sốt ruột vì sợ trễ giờ.
Một lúc sau, vợ tôi bước ra với cái áo mua mất vài trăm ngàn mà cô ấy vui như được tặng: “Phải mua ngay, lần sau quay lại không còn, hoặc không nhớ địa chỉ”. Mà nào phải vợ tôi ít áo mặc, chỉ đơn giản là cô ấy thích thì phải mua thôi!
Nhiều lần như vậy, tôi đâm tò mò, dòm ngó thử cái tủ quần áo của vợ tôi. Chao ôi! Số lượng áo quần chắc cũng gần bằng một shop thời trang. Vậy mà số lượng ấy vẫn liên tục phát triển. Ngạc nhiên hơn là nhiều lúc cần đi đâu, vợ tôi cứ đứng trước tủ quần áo, thẫn thờ, chép miệng: “Không có gì để mặc...”. Tôi thật không hiểu nổi!
Có lần, thấy vợ tôi mang về cả túi quần áo, giọng hớn hở: “May quá, vớ được mớ đồ sida rẻ quá trời”. Tôi buột miệng: “Mặc làm sao hết. Em có quá nhiều rồi! Anh thấy cái nào cũng vậy, có khác gì đâu...”. Có thế thôi mà cô ấy giận đến mức “no rồi, không ăn cơm”.
Trong cơn ngậm ngùi, vợ tôi suy ra tôi là kẻ keo kiệt, sợ tốn tiền, cưới nhau chưa có con cái mà đã nói vậy, sau này có con, thì còn tính toán chi ly kiểu gì nữa? Thật oan cho tôi! Tôi nào có tiếc tiền cho vợ! Chỉ mong cô vợ trẻ của tôi biết làm đẹp nhưng cũng đừng lãng phí kiểu “đụng đâu, mua đó, mua rồi không mặc”.
Đâu chỉ áo quần, đến giày dép, giỏ xách... vợ tôi cũng “chịu khó” sưu tầm không mệt mỏi. Khoảng chục năm nữa, nhà tôi chắc thành nhà kho. Điều duy nhất an ủi cho tôi là tôi không hề đơn độc, vì tôi đã được chứng kiến cảnh nhiều ông chồng khác cũng kiên nhẫn giữ xe, chờ vợ mua quần áo hoặc te te theo vợ vào các siêu thị thời trang, để làm phu khuân vác cho nàng...
(Theo XinhXinh)
Đang trên đường đi dự đám cưới một người bạn, tự nhiên cô ấy gọi giật giọng: “Anh ơi, ngừng lại...”. Tưởng chuyện gì quan trọng, hóa ra cô ấy gấp gáp bước vào một shop quần áo, nói vọng lại: “Có cái áo này hợp với em”. Tôi phải đứng chờ, sốt ruột vì sợ trễ giờ.
Một lúc sau, vợ tôi bước ra với cái áo mua mất vài trăm ngàn mà cô ấy vui như được tặng: “Phải mua ngay, lần sau quay lại không còn, hoặc không nhớ địa chỉ”. Mà nào phải vợ tôi ít áo mặc, chỉ đơn giản là cô ấy thích thì phải mua thôi!
Nhiều lần như vậy, tôi đâm tò mò, dòm ngó thử cái tủ quần áo của vợ tôi. Chao ôi! Số lượng áo quần chắc cũng gần bằng một shop thời trang. Vậy mà số lượng ấy vẫn liên tục phát triển. Ngạc nhiên hơn là nhiều lúc cần đi đâu, vợ tôi cứ đứng trước tủ quần áo, thẫn thờ, chép miệng: “Không có gì để mặc...”. Tôi thật không hiểu nổi!
Có lần, thấy vợ tôi mang về cả túi quần áo, giọng hớn hở: “May quá, vớ được mớ đồ sida rẻ quá trời”. Tôi buột miệng: “Mặc làm sao hết. Em có quá nhiều rồi! Anh thấy cái nào cũng vậy, có khác gì đâu...”. Có thế thôi mà cô ấy giận đến mức “no rồi, không ăn cơm”.
Trong cơn ngậm ngùi, vợ tôi suy ra tôi là kẻ keo kiệt, sợ tốn tiền, cưới nhau chưa có con cái mà đã nói vậy, sau này có con, thì còn tính toán chi ly kiểu gì nữa? Thật oan cho tôi! Tôi nào có tiếc tiền cho vợ! Chỉ mong cô vợ trẻ của tôi biết làm đẹp nhưng cũng đừng lãng phí kiểu “đụng đâu, mua đó, mua rồi không mặc”.
Đâu chỉ áo quần, đến giày dép, giỏ xách... vợ tôi cũng “chịu khó” sưu tầm không mệt mỏi. Khoảng chục năm nữa, nhà tôi chắc thành nhà kho. Điều duy nhất an ủi cho tôi là tôi không hề đơn độc, vì tôi đã được chứng kiến cảnh nhiều ông chồng khác cũng kiên nhẫn giữ xe, chờ vợ mua quần áo hoặc te te theo vợ vào các siêu thị thời trang, để làm phu khuân vác cho nàng...
(Theo XinhXinh)