tuyet_loan08
Junior Member
“Điệp khúc” quen thuộc này từ các ông chồng, nhiều bà vợ đã nghe hằng ngày đến thuộc làu. Chuyện “kẹt” mỗi chiều của đàn ông được lý giải bởi một ông chồng, một nhà tâm lý nam và một bà vợ...
Tôi là người rất có trách nhiệm. Từ khi bà xã sinh cu Bi, tôi toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Mỗi khi tan sở bạn bè í ới nhá máy tụ họp, tôi cũng nôn nao lắm. Nhưng chăm con nít cực trần thân, hai người còn lo không xuể huống chi bỏ mặc một mình bà xã. Riết rồi bạn bè “bo xì” mình hồi nào không hay. Bù lại, mỗi chiều đi làm về cu Bi chạy lủn tủn ra đón cha, hôn lia lịa rồi ngọng nghịu: “Thương cha nhất nhà”, sung sướng không còn gì bằng. Mỗi tối tôi chơi với con. Bà xã vừa xếp quần áo vừa xem tivi... Bức tranh gia đình hạnh phúc thật hoàn hảo.
Nhưng trong lòng tôi có gì đó không ổn. Đành rằng tin tức thời sự đã có tivi, báo đài... nhưng tôi cảm thấy con người mình lạc hậu như từ thế kỷ trước còn sót lại. Có lẽ là thiếu hơi... “chiến hữu” và những câu chuyện “nghị trường lai rai” bên bàn nhậu luôn thú vị hơn bất cứ mục điểm tin tức nào của báo đài. Cu Bi đã lớn, mỗi tối không còn phải dạy con rèn chữ, làm toán... nên tôi thất nghiệp! Những hôm tôi đi làm về sớm, cu Bi đi học thêm chưa về, bà xã thì dán mắt vào tivi. Đi ra đi vào không biết làm gì, tôi thấy mình như Robinson trên hoang đảo, mà còn tệ hơn Robinson, ông kia còn có Thứ Sáu làm bạn, còn tôi ế nhệ bạn từ đời nào... Rồi thời cuộc đã đẩy đưa tôi “trở lại thiên đường” như vậy đó!
Tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ, mỗi lần ba má cãi nhau tôi rất mong có bạn của ba đến chơi. Vì bạn đến, ngay lập tức ba tôi trở nên vui vẻ, cục tức xẹp xuống như bóng xì hơi. Rôm rả cụng ly với bạn một hồi, ông hầu như quên mất đã cãi nhau với vợ.
Người ta hay nói phụ nữ nhiều chuyện. Theo tôi cũng hơi oan cho các chị. Đàn ông bây giờ nhiều chuyện hơn phụ nữ nhiều. Sáng vào công ty đã xúm quanh bàn cà phê tán gẫu, buổi trưa cũng cà phê, chiều lại rủ nhau làm vài lon để... nói tiếp. Chuyện ở đâu không biết, nói từ sáng đến tối không hết. Vắng bạn vài ba ngày đã thở dài sườn sượt còn hơn thất tình. Thỉnh thoảng được đi công tác xa càng thú vị. Chỉ có cánh đàn ông với nhau tha hồ bù khú. Bà xã tôi hay đùa: “Mỗi lần anh đi công tác lại vui như... hưởng tuần trăng mật mới về”.
Đàn ông lai rai nhiều khi không đơn thuần là uống cho say mà chỉ là nhu cầu tán gẫu với bạn, giải tỏa bớt áp lực công việc. Vui cũng tìm bạn, buồn cũng tìm bạn, không vui không buồn cũng tìm bạn để... coi bạn có gì vui không! Đó là cách giải tỏa stress hiệu quả nhất. Thiếu bạn, thiếu hơi quán xá náo nhiệt anh nào cũng ủ rũ như... mèo bị cắt tai.
Trong hôn nhân, càng về sau vợ chồng càng ít có chuyện để nói. Không lẽ ngày nào cũng mắm muối tương cà lên giá, con hôm nay mấy điểm, nội ngoại có ai đau ốm... Gia đình tôi thuộc hàng yên ấm tôi còn ngán. Anh bạn tôi kể có lần anh về khuya thấy bà xã đầu bù tóc rối, ngồi lắc lư trên võng ru đứa nhỏ, bắc cái bàn bên cạnh dạy đứa lớn học bài. Lương tâm cắn rứt, anh thề từ nay sẽ về sớm phụ vợ. Nhưng chỉ được vài hôm đã thấy anh lò dò đi tìm “chiến hữu” than: “Ở nhà thêm bữa nữa chắc tớ chết”. Đành mang tiếng xấu là chỉ biết sung sướng một mình, bỏ mặc vợ chèo chống chuyện nhà. Trong bàn nhậu có lần anh em đã đem chuyện này ra bàn, bàn tới bàn lui một hồi thì ra được cái gút: dường như đàn ông không được lập trình để... chịu đựng và hi sinh như phụ nữ. Âu cũng là do... Trời định, biết làm sao được!
Có hôm bà xã tôi rủ rê: “Chiều nay anh về sớm em làm lươn um, gỏi gà lá chanh...”. Chương trình nghe rất hấp dẫn. Tôi ngoan ngoãn phụ vợ nhặt rau, dọn bàn. Nghe bạn nhá máy, tôi lại nhấp nhổm không yên. Cái xác ngồi nhà nhưng hồn đã... bay tới quán lẩu cá kèo, đậu luôn ở đó. Thành ra ngồi nhà ăn uống với vợ con mà thấy như mình đang diễn kịch, bên ngoài cười cười nói nói mà bên trong ruột héo queo, teo nhách teo nhơ...
Bởi vậy, dù đã cố đấu tranh tư tưởng đủ kiểu, cuối cùng phần thắng bao giờ cũng thuộc về... phe ta. Phải lên đường thôi, làm vài ve mỗi chiều rồi mới về nhà... yên nghỉ được. Vợ réo cứ réo, “tự kiểm” cứ làm đều đều nộp vợ, thậm chí còn bị mang ra hội đồng gia đình nhà mình lẫn nhà vợ “đấu tố”, cạo lên cạo xuống mấy lần... nhưng anh nào anh nấy vẫn trơ trơ. Cứ đến hẹn là “kẹt”! Bởi đã gọi là nghiện mà, thuốc nào chữa cho được!
(Theo XinhXinh)
Tôi là người rất có trách nhiệm. Từ khi bà xã sinh cu Bi, tôi toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Mỗi khi tan sở bạn bè í ới nhá máy tụ họp, tôi cũng nôn nao lắm. Nhưng chăm con nít cực trần thân, hai người còn lo không xuể huống chi bỏ mặc một mình bà xã. Riết rồi bạn bè “bo xì” mình hồi nào không hay. Bù lại, mỗi chiều đi làm về cu Bi chạy lủn tủn ra đón cha, hôn lia lịa rồi ngọng nghịu: “Thương cha nhất nhà”, sung sướng không còn gì bằng. Mỗi tối tôi chơi với con. Bà xã vừa xếp quần áo vừa xem tivi... Bức tranh gia đình hạnh phúc thật hoàn hảo.
Nhưng trong lòng tôi có gì đó không ổn. Đành rằng tin tức thời sự đã có tivi, báo đài... nhưng tôi cảm thấy con người mình lạc hậu như từ thế kỷ trước còn sót lại. Có lẽ là thiếu hơi... “chiến hữu” và những câu chuyện “nghị trường lai rai” bên bàn nhậu luôn thú vị hơn bất cứ mục điểm tin tức nào của báo đài. Cu Bi đã lớn, mỗi tối không còn phải dạy con rèn chữ, làm toán... nên tôi thất nghiệp! Những hôm tôi đi làm về sớm, cu Bi đi học thêm chưa về, bà xã thì dán mắt vào tivi. Đi ra đi vào không biết làm gì, tôi thấy mình như Robinson trên hoang đảo, mà còn tệ hơn Robinson, ông kia còn có Thứ Sáu làm bạn, còn tôi ế nhệ bạn từ đời nào... Rồi thời cuộc đã đẩy đưa tôi “trở lại thiên đường” như vậy đó!
Tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ, mỗi lần ba má cãi nhau tôi rất mong có bạn của ba đến chơi. Vì bạn đến, ngay lập tức ba tôi trở nên vui vẻ, cục tức xẹp xuống như bóng xì hơi. Rôm rả cụng ly với bạn một hồi, ông hầu như quên mất đã cãi nhau với vợ.
Người ta hay nói phụ nữ nhiều chuyện. Theo tôi cũng hơi oan cho các chị. Đàn ông bây giờ nhiều chuyện hơn phụ nữ nhiều. Sáng vào công ty đã xúm quanh bàn cà phê tán gẫu, buổi trưa cũng cà phê, chiều lại rủ nhau làm vài lon để... nói tiếp. Chuyện ở đâu không biết, nói từ sáng đến tối không hết. Vắng bạn vài ba ngày đã thở dài sườn sượt còn hơn thất tình. Thỉnh thoảng được đi công tác xa càng thú vị. Chỉ có cánh đàn ông với nhau tha hồ bù khú. Bà xã tôi hay đùa: “Mỗi lần anh đi công tác lại vui như... hưởng tuần trăng mật mới về”.
Đàn ông lai rai nhiều khi không đơn thuần là uống cho say mà chỉ là nhu cầu tán gẫu với bạn, giải tỏa bớt áp lực công việc. Vui cũng tìm bạn, buồn cũng tìm bạn, không vui không buồn cũng tìm bạn để... coi bạn có gì vui không! Đó là cách giải tỏa stress hiệu quả nhất. Thiếu bạn, thiếu hơi quán xá náo nhiệt anh nào cũng ủ rũ như... mèo bị cắt tai.
Trong hôn nhân, càng về sau vợ chồng càng ít có chuyện để nói. Không lẽ ngày nào cũng mắm muối tương cà lên giá, con hôm nay mấy điểm, nội ngoại có ai đau ốm... Gia đình tôi thuộc hàng yên ấm tôi còn ngán. Anh bạn tôi kể có lần anh về khuya thấy bà xã đầu bù tóc rối, ngồi lắc lư trên võng ru đứa nhỏ, bắc cái bàn bên cạnh dạy đứa lớn học bài. Lương tâm cắn rứt, anh thề từ nay sẽ về sớm phụ vợ. Nhưng chỉ được vài hôm đã thấy anh lò dò đi tìm “chiến hữu” than: “Ở nhà thêm bữa nữa chắc tớ chết”. Đành mang tiếng xấu là chỉ biết sung sướng một mình, bỏ mặc vợ chèo chống chuyện nhà. Trong bàn nhậu có lần anh em đã đem chuyện này ra bàn, bàn tới bàn lui một hồi thì ra được cái gút: dường như đàn ông không được lập trình để... chịu đựng và hi sinh như phụ nữ. Âu cũng là do... Trời định, biết làm sao được!
Có hôm bà xã tôi rủ rê: “Chiều nay anh về sớm em làm lươn um, gỏi gà lá chanh...”. Chương trình nghe rất hấp dẫn. Tôi ngoan ngoãn phụ vợ nhặt rau, dọn bàn. Nghe bạn nhá máy, tôi lại nhấp nhổm không yên. Cái xác ngồi nhà nhưng hồn đã... bay tới quán lẩu cá kèo, đậu luôn ở đó. Thành ra ngồi nhà ăn uống với vợ con mà thấy như mình đang diễn kịch, bên ngoài cười cười nói nói mà bên trong ruột héo queo, teo nhách teo nhơ...
Bởi vậy, dù đã cố đấu tranh tư tưởng đủ kiểu, cuối cùng phần thắng bao giờ cũng thuộc về... phe ta. Phải lên đường thôi, làm vài ve mỗi chiều rồi mới về nhà... yên nghỉ được. Vợ réo cứ réo, “tự kiểm” cứ làm đều đều nộp vợ, thậm chí còn bị mang ra hội đồng gia đình nhà mình lẫn nhà vợ “đấu tố”, cạo lên cạo xuống mấy lần... nhưng anh nào anh nấy vẫn trơ trơ. Cứ đến hẹn là “kẹt”! Bởi đã gọi là nghiện mà, thuốc nào chữa cho được!
(Theo XinhXinh)