tuyet_loan08
Junior Member
Chẳng nói nhiều, anh ta đưa cho tôi một phong bì dày toàn ảnh. Khi mở ra xem, tôi như chết điếng người vì nhận ra cô gái ăn mặc hở hang, nhảy nhót điên cuồng kia là vợ mình.
Tôi sinh ra ở một miền quê vùng biển nghèo khó. Cuộc sống bám biển bấp bênh của cha mẹ đã khiến cho tôi sớm nuôi một ước mơ: phải học thật giỏi để thoát nghèo. Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày sinh viên cực khổ, hai chị em tôi nửa buổi đi học, nửa buổi còn lại đi làm đủ mọi việc để có thể có thêm thu nhập, giúp đỡ cha mẹ. Khi tôi học năm thứ ba thì chị tôi đi làm, lương khá cao, nên có thể nuôi tôi ăn học. Tôi không phải vất vả đi làm thêm nữa, mà có thể chuyên tâm vào việc học của mình.
Tôi kể rõ về nguồn gốc nghèo khó của mình đến vậy chỉ để muốn nói rằng tôi hoàn toàn xa lạ với những thú vui thâu đêm suốt sáng của những thanh niên thủ đô bằng độ tuổi của mình. Khi nghe những chuyện như thế, tôi chỉ nghĩ họ thuộc về một thế giới khác. Mà tôi nghĩ rằng, tôi và họ sẽ không bao giờ có một mối quan hệ nào. Chứ chưa nói gì đến chuyện người vợ mà tôi hết mực thương yêu và tự hào lại thuộc về thế giới đó.
Tôi quen Diệu Linh, vợ tôi cách đây ba năm. Khi đó, tôi mới đi làm được hai năm, làm kĩ sư điện trong một tập đoàn lớn của nhà nước. Tôi vốn khô cứng, công việc lại bận, suốt ngày đi công tác nên 27 tuổi mà tôi vẫn chưa có ai để dẫn về giới thiệu với gia đình. Chị gái tôi đã lấy chồng, sang định cư ở bên Mỹ, nên bố mẹ tôi cũng giục tôi ghê lắm.
Tôi gặp Linh ở buổi sinh nhật một người bạn cùng lớp đại học. Thú thực, ban đầu khi nhìn thấy Linh, tôi đã bị ấn tượng ngay với vẻ đẹp cuốn hút của em. Nhưng tôi không dám nghĩ rằng mình sẽ có ý định với Linh, bởi em xinh đẹp, lại là gái Hà Nội, tôi một người con trai vùng biển thô kệch, làm sao lọt được vào mắt em.
Thế nhưng, không hiểu tại sao Linh lại chủ động bắt chuyện với tôi. Giữa đêm sinh nhật ồn ã tiếng nhạc, nói cười, tôi và Linh ngồi nói chuyện ở một góc. Khi nói chuyện với em, tôi nhận ra, em không chỉ có gương mặt, ngoại hình đẹp mà còn có tâm hồn sâu sắc, nhạy cảm. Chúng tôi cho nhau số điện thoại và thường xuyên liên lạc.
Sau sáu tháng quen biết, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Linh đồng ý trong sự hạnh phúc đến ngỡ ngàng của tôi. Khi lần đầu được ôm em trong vòng tay, mà tôi vẫn ngỡ là mình mơ. Linh nói, chính sự chất phác, không màu mè gì của tôi đã khiến em để ý và yêu lúc nào không hay. Khi tôi yêu Linh, cũng có đôi khi tôi nghe được những tin không hay lắm về em, rằng chỉ vài năm trước khi gặp tôi, em cũng có quá khứ yêu đương hoành tráng. Nhưng tôi bỏ qua hết, bởi tôi không tin người yêu dịu dàng của mình lại là người như thế.
Tôi thực sự cảm thấy Linh là một nửa của mình. Yêu nhau được gần một năm thì tôi đặt vấn đề cưới xin. Không hiểu sao, khi ấy, tôi nhận thấy một cảm xúc rất lạ của Linh. Em xin tôi thời gian để suy nghĩ. Lúc ấy tôi đã rất buồn, nghĩ rằng, chắc là em chẳng có ý định gắn bó với mình. Nhưng không, em nhận lời lấy tôi, khuôn mặt vẫn chưa hết ưu tư. Đám cưới của chúng tôi diễn ra ấm cúng, đơn giản. Sau đám cưới, gia đình nhà Linh cho chúng tôi một mảnh đất nhỏ ở ngoại thành. Năm năm đi làm, tôi cũng tích cóp được một ít, chị gái tôi cũng gửi cho chút tiền nên chúng tôi đủ xây dựng một tổ ấm hạnh phúc của mình.
Cho đến ngày hôm nay, chúng tôi đã có cậu con trai hơn 1 tuổi xinh xắn, Linh vẫn là người vợ hiền đảm đang. Mọi việc trong nhà đến việc họ hàng em đều lo lắng chu toàn. Với bố mẹ tôi, em cũng kính trọng, quan tâm chứ không tỏ vẻ khinh thường như mấy nàng dâu thủ đô khác mà mẹ tôi hay kể. Tôi đã sống những tháng ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình, ở bên em và con.
Mọi việc sẽ cứ là một màu hồng, nếu không có một hôm, trước cổng cơ quan, có một người đàn ông lạ mặt nói cần gặp tôi nói chuyện. Anh ta nói là người yêu cũ của Linh và có nhiều chuyện muốn nói với tôi. Chúng tôi vào một quán cà phê. Chẳng nói nhiều, anh ta chỉ đưa cho tôi một phong bì dày toàn ảnh là ảnh. Khi mở những bức ảnh ra xem, tôi như chết điếng người vì nhận ra, cô gái ăn mặc hở hang, nhảy nhót điên cuồng kia là vợ mình. Không những thế, vợ tôi và anh chàng xa lạ kia còn ôm hôn nhau trong những bữa tiệc liên hoan. Tôi không đủ can đảm và bình tĩnh để xem hết tập ảnh. Nỗi tức giận bừng bừng lên trong người.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào sau khi uống không biết bao nhiêu là rượu vào cái dạ dày trống không của mình. Nhưng càng uống, tôi lại càng thấy mình tỉnh táo, và nỗi đau đớn, ê chề cứ dồn lên trong trí óc tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như một đứa trẻ lên ba bị bạn giành mất đồ chơi.
Tôi chợt nhớ ra Hạnh Liên, cô bạn gái thân của vợ và bấm máy gọi. Nghe tôi hỏi, Hạnh Liên biết không giấu được nên ấp a ấp úng. Cô nói những gì tôi trông thấy là đúng, nhưng yêu tôi Linh đã thay đổi rất nhiều, và hiện tại cô ấy chỉ biết có mình tôi. Nhưng tôi còn sao nghe được những lời giải thích ấy, tôi chỉ nghe thấy rằng, cô bạn gái thân nhất của vợ mình, xác nhận những gì mình trông thấy là đúng.
Tôi lảo đảo về nhà, lảm nhảm như một kẻ điên. Diệu Linh hoảng hốt vì chưa khi nào thấy tôi trong bộ dạng như vậy. Em chạy ra đỡ tôi vào nhà. Nhưng khi em động vào người tôi như bị một luồng điện giật, hất ngược em ra và nhìn em với con mắt đầy căm hận. Tôi nhận thấy sự run rẩy và kinh ngạc trong mắt vợ mình. Tôi đưa tập ảnh cho Linh và gào lên: “Cô xem đi, và đừng lừa dối tôi nữa”.
Linh như một thân cây bị đốn ngã, gục xuống chân tôi. Em lặng lẽ khóc. Nhưng những giọt nước mắt của em không khiến tôi động lòng. Sau khi tôi phát hiện ra bí mật khủng khiếp của vợ mình, tôi thuê phòng bên ngoài khách sạn, nhất quyết không về nhà. Linh nhắn tin cho tôi nói, cô sẽ là người ra đi, và xin tôi hãy về nhà. Nhưng tôi không trả lời.
Hạnh Liên chủ động đến gặp tôi, và kể cho tôi nghe hết về quá khứ của Linh.
Vào năm thứ nhất của đại học, Linh gặp một cú sốc lớn, đó là cô phát hiện ra bố mình có người đàn bà khác. Từ cô gái ngoan ngoãn, Linh thay đổi, em tụ tập với những đám bạn ham chơi đến vũ trường, quán bar. Mặc cho mẹ khóc lóc, bố van xin, nhưng Linh bị tổn thương quá nhiều sau sự việc đó, em trở nên bất cần. Dường như tất cả những gì Linh làm là để trả thù bố mình. Ở đó, Linh quen và yêu Vũ, người đàn ông đã đưa tôi tập ảnh.
Cha mẹ Linh biết chuyện, tìm mọi cách để gỡ con gái mình ra khỏi Vũ. Nhưng chỉ đến một đêm, đi tìm Linh ở vũ trường, mẹ Linh bị tai nạn giao thông gẫy chân và rạn xương bả vai, em mới choàng tỉnh. Ai cũng mừng vì cuối cùng em cũng trở về là mình. Chỉ có Vũ là hậm hực vì không sao lôi em đến quán bar như trước nữa, tìm mọi cách để phá bĩnh cuộc sống của Linh, nhất là khi biết em yêu tôi.
Thời gian dài sau đó cho đến ngày gặp tôi, Linh sống một cuộc sống khép kín như một nữ tu. Chỉ đến khi gặp tôi, Linh mới rung động trở lại. Bị ám ảnh về quá khứ của mình, đã bao lần em định nói sự thật với tôi, nhưng em lại sợ tôi không tha thứ. Và cho đến khi tôi cầu hôn, em đã suy nghĩ suốt một ngày trời. Cuối cùng, em xin mọi người giữ kín cho em chuyện quá khứ, em muốn làm người vợ hiền, đảm đang để bù lại những gì đã qua. Hạnh Liên nói tất cả những gì Linh làm chỉ là vì em quá yêu tôi mà thôi. Còn Vũ, hắn ta đã chọn đúng thời điểm gia đình tôi đang hạnh phúc mà chen vào.
Mọi chuyện giờ đây là do tôi quyết định. Tôi không còn say nữa, đang là chính mình, mà sao lòng rối bời. Tôi không tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu Linh và con. Nhưng một nửa trong tôi lại hậm hực lên cơn hờn ghen, khi nghĩ đến quá khứ của vợ mình. Tôi phải làm gì vào lúc này?
(Theo XinhXinh)
Tôi sinh ra ở một miền quê vùng biển nghèo khó. Cuộc sống bám biển bấp bênh của cha mẹ đã khiến cho tôi sớm nuôi một ước mơ: phải học thật giỏi để thoát nghèo. Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày sinh viên cực khổ, hai chị em tôi nửa buổi đi học, nửa buổi còn lại đi làm đủ mọi việc để có thể có thêm thu nhập, giúp đỡ cha mẹ. Khi tôi học năm thứ ba thì chị tôi đi làm, lương khá cao, nên có thể nuôi tôi ăn học. Tôi không phải vất vả đi làm thêm nữa, mà có thể chuyên tâm vào việc học của mình.
Tôi kể rõ về nguồn gốc nghèo khó của mình đến vậy chỉ để muốn nói rằng tôi hoàn toàn xa lạ với những thú vui thâu đêm suốt sáng của những thanh niên thủ đô bằng độ tuổi của mình. Khi nghe những chuyện như thế, tôi chỉ nghĩ họ thuộc về một thế giới khác. Mà tôi nghĩ rằng, tôi và họ sẽ không bao giờ có một mối quan hệ nào. Chứ chưa nói gì đến chuyện người vợ mà tôi hết mực thương yêu và tự hào lại thuộc về thế giới đó.
Tôi quen Diệu Linh, vợ tôi cách đây ba năm. Khi đó, tôi mới đi làm được hai năm, làm kĩ sư điện trong một tập đoàn lớn của nhà nước. Tôi vốn khô cứng, công việc lại bận, suốt ngày đi công tác nên 27 tuổi mà tôi vẫn chưa có ai để dẫn về giới thiệu với gia đình. Chị gái tôi đã lấy chồng, sang định cư ở bên Mỹ, nên bố mẹ tôi cũng giục tôi ghê lắm.
Tôi gặp Linh ở buổi sinh nhật một người bạn cùng lớp đại học. Thú thực, ban đầu khi nhìn thấy Linh, tôi đã bị ấn tượng ngay với vẻ đẹp cuốn hút của em. Nhưng tôi không dám nghĩ rằng mình sẽ có ý định với Linh, bởi em xinh đẹp, lại là gái Hà Nội, tôi một người con trai vùng biển thô kệch, làm sao lọt được vào mắt em.
Thế nhưng, không hiểu tại sao Linh lại chủ động bắt chuyện với tôi. Giữa đêm sinh nhật ồn ã tiếng nhạc, nói cười, tôi và Linh ngồi nói chuyện ở một góc. Khi nói chuyện với em, tôi nhận ra, em không chỉ có gương mặt, ngoại hình đẹp mà còn có tâm hồn sâu sắc, nhạy cảm. Chúng tôi cho nhau số điện thoại và thường xuyên liên lạc.
Sau sáu tháng quen biết, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Linh đồng ý trong sự hạnh phúc đến ngỡ ngàng của tôi. Khi lần đầu được ôm em trong vòng tay, mà tôi vẫn ngỡ là mình mơ. Linh nói, chính sự chất phác, không màu mè gì của tôi đã khiến em để ý và yêu lúc nào không hay. Khi tôi yêu Linh, cũng có đôi khi tôi nghe được những tin không hay lắm về em, rằng chỉ vài năm trước khi gặp tôi, em cũng có quá khứ yêu đương hoành tráng. Nhưng tôi bỏ qua hết, bởi tôi không tin người yêu dịu dàng của mình lại là người như thế.
Tôi thực sự cảm thấy Linh là một nửa của mình. Yêu nhau được gần một năm thì tôi đặt vấn đề cưới xin. Không hiểu sao, khi ấy, tôi nhận thấy một cảm xúc rất lạ của Linh. Em xin tôi thời gian để suy nghĩ. Lúc ấy tôi đã rất buồn, nghĩ rằng, chắc là em chẳng có ý định gắn bó với mình. Nhưng không, em nhận lời lấy tôi, khuôn mặt vẫn chưa hết ưu tư. Đám cưới của chúng tôi diễn ra ấm cúng, đơn giản. Sau đám cưới, gia đình nhà Linh cho chúng tôi một mảnh đất nhỏ ở ngoại thành. Năm năm đi làm, tôi cũng tích cóp được một ít, chị gái tôi cũng gửi cho chút tiền nên chúng tôi đủ xây dựng một tổ ấm hạnh phúc của mình.
Cho đến ngày hôm nay, chúng tôi đã có cậu con trai hơn 1 tuổi xinh xắn, Linh vẫn là người vợ hiền đảm đang. Mọi việc trong nhà đến việc họ hàng em đều lo lắng chu toàn. Với bố mẹ tôi, em cũng kính trọng, quan tâm chứ không tỏ vẻ khinh thường như mấy nàng dâu thủ đô khác mà mẹ tôi hay kể. Tôi đã sống những tháng ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình, ở bên em và con.
Mọi việc sẽ cứ là một màu hồng, nếu không có một hôm, trước cổng cơ quan, có một người đàn ông lạ mặt nói cần gặp tôi nói chuyện. Anh ta nói là người yêu cũ của Linh và có nhiều chuyện muốn nói với tôi. Chúng tôi vào một quán cà phê. Chẳng nói nhiều, anh ta chỉ đưa cho tôi một phong bì dày toàn ảnh là ảnh. Khi mở những bức ảnh ra xem, tôi như chết điếng người vì nhận ra, cô gái ăn mặc hở hang, nhảy nhót điên cuồng kia là vợ mình. Không những thế, vợ tôi và anh chàng xa lạ kia còn ôm hôn nhau trong những bữa tiệc liên hoan. Tôi không đủ can đảm và bình tĩnh để xem hết tập ảnh. Nỗi tức giận bừng bừng lên trong người.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào sau khi uống không biết bao nhiêu là rượu vào cái dạ dày trống không của mình. Nhưng càng uống, tôi lại càng thấy mình tỉnh táo, và nỗi đau đớn, ê chề cứ dồn lên trong trí óc tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như một đứa trẻ lên ba bị bạn giành mất đồ chơi.
Tôi chợt nhớ ra Hạnh Liên, cô bạn gái thân của vợ và bấm máy gọi. Nghe tôi hỏi, Hạnh Liên biết không giấu được nên ấp a ấp úng. Cô nói những gì tôi trông thấy là đúng, nhưng yêu tôi Linh đã thay đổi rất nhiều, và hiện tại cô ấy chỉ biết có mình tôi. Nhưng tôi còn sao nghe được những lời giải thích ấy, tôi chỉ nghe thấy rằng, cô bạn gái thân nhất của vợ mình, xác nhận những gì mình trông thấy là đúng.
Tôi lảo đảo về nhà, lảm nhảm như một kẻ điên. Diệu Linh hoảng hốt vì chưa khi nào thấy tôi trong bộ dạng như vậy. Em chạy ra đỡ tôi vào nhà. Nhưng khi em động vào người tôi như bị một luồng điện giật, hất ngược em ra và nhìn em với con mắt đầy căm hận. Tôi nhận thấy sự run rẩy và kinh ngạc trong mắt vợ mình. Tôi đưa tập ảnh cho Linh và gào lên: “Cô xem đi, và đừng lừa dối tôi nữa”.
Linh như một thân cây bị đốn ngã, gục xuống chân tôi. Em lặng lẽ khóc. Nhưng những giọt nước mắt của em không khiến tôi động lòng. Sau khi tôi phát hiện ra bí mật khủng khiếp của vợ mình, tôi thuê phòng bên ngoài khách sạn, nhất quyết không về nhà. Linh nhắn tin cho tôi nói, cô sẽ là người ra đi, và xin tôi hãy về nhà. Nhưng tôi không trả lời.
Hạnh Liên chủ động đến gặp tôi, và kể cho tôi nghe hết về quá khứ của Linh.
Vào năm thứ nhất của đại học, Linh gặp một cú sốc lớn, đó là cô phát hiện ra bố mình có người đàn bà khác. Từ cô gái ngoan ngoãn, Linh thay đổi, em tụ tập với những đám bạn ham chơi đến vũ trường, quán bar. Mặc cho mẹ khóc lóc, bố van xin, nhưng Linh bị tổn thương quá nhiều sau sự việc đó, em trở nên bất cần. Dường như tất cả những gì Linh làm là để trả thù bố mình. Ở đó, Linh quen và yêu Vũ, người đàn ông đã đưa tôi tập ảnh.
Cha mẹ Linh biết chuyện, tìm mọi cách để gỡ con gái mình ra khỏi Vũ. Nhưng chỉ đến một đêm, đi tìm Linh ở vũ trường, mẹ Linh bị tai nạn giao thông gẫy chân và rạn xương bả vai, em mới choàng tỉnh. Ai cũng mừng vì cuối cùng em cũng trở về là mình. Chỉ có Vũ là hậm hực vì không sao lôi em đến quán bar như trước nữa, tìm mọi cách để phá bĩnh cuộc sống của Linh, nhất là khi biết em yêu tôi.
Thời gian dài sau đó cho đến ngày gặp tôi, Linh sống một cuộc sống khép kín như một nữ tu. Chỉ đến khi gặp tôi, Linh mới rung động trở lại. Bị ám ảnh về quá khứ của mình, đã bao lần em định nói sự thật với tôi, nhưng em lại sợ tôi không tha thứ. Và cho đến khi tôi cầu hôn, em đã suy nghĩ suốt một ngày trời. Cuối cùng, em xin mọi người giữ kín cho em chuyện quá khứ, em muốn làm người vợ hiền, đảm đang để bù lại những gì đã qua. Hạnh Liên nói tất cả những gì Linh làm chỉ là vì em quá yêu tôi mà thôi. Còn Vũ, hắn ta đã chọn đúng thời điểm gia đình tôi đang hạnh phúc mà chen vào.
Mọi chuyện giờ đây là do tôi quyết định. Tôi không còn say nữa, đang là chính mình, mà sao lòng rối bời. Tôi không tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu Linh và con. Nhưng một nửa trong tôi lại hậm hực lên cơn hờn ghen, khi nghĩ đến quá khứ của vợ mình. Tôi phải làm gì vào lúc này?
(Theo XinhXinh)