"Chồng tôi chưa bao giờ to tiếng với hai mẹ con tôi. Nhưng mỗi lúc anh im lặng, tôi lại thấy sợ, tôi sợ anh lại nghĩ về người đàn bà đó..."
Bởi hơn ai hết, tôi biết anh chấp nhận làm chồng tôi cũng vì... bất đắc dĩ...
"Dị mộng" vì "giành giật" tình yêu
Tôi lấy được một người chồng thông minh, đẹp trai và biết kiếm ra tiền. Có thể nói, cuộc sống của tôi như thế đã là viên mãn, hạnh phúc. Thế nhưng, không ai biết rằng, tôi vẫn phải một thân một mình, vẫn phải chịu cảnh... "chồng chung".
Chồng tôi ít nói, hầu như một ngày, anh chỉ nói với tôi vài câu xã giao cần thiết, còn lại, anh tránh giáp mặt tôi. Khi thì anh ở lỳ tại cơ quan, khi thì lại đóng cửa ngồi hàng giờ trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh, tôi không được phép vào. Đó là quy định duy nhất anh bắt tôi phải tuân theo, nếu muốn tiếp tục chung sống với anh. Tôi quá yêu chồng tôi, vì yêu nên tôi đã không từ một thủ đoạn nào để cướp anh khỏi tay người đàn bà ấy.
Nhưng giờ đây, tôi lại phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Sống với tôi nhưng anh luôn nghĩ về người khác. Anh chưa một lần to tiếng với tôi, trách móc hay căn vặn tôi chuyện "đặt bẫy" anh để có một đám cưới như ý muốn. Anh cứ đi về như chiếc bóng, hiện diện trong căn nhà với tư cách là một người chồng, người cha, làm tròn bổn phận của mình, nhưng chỉ có thế, không bày tỏ tình cảm, lúc nào cũng hời hợt, mệt mỏi.
Tôi đã có thứ mình muốn, nhưng nó không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi biết chồng mình còn nhiều bí mật giấu vợ, đằng sau cánh cửa phòng làm việc kia, chắc chắn còn bao nhiêu thứ mà tôi không thể biết. Nhưng tôi cũng đành bất lực, vì chìa khóa phòng, chỉ có chồng tôi được phép giữ, và anh ấy rất kiên quyết trong việc thực hiện quy định này. Anh bảo: "Còn thứ duy nhất thuộc về anh, anh phải được quyền giữ. Nếu em thấy không chịu đựng được điều đó thì chúng ta chia tay". Tôi nghe, và tôi chỉ biết im lặng.
Tôi đã dàn cảnh ngoại tình để cướp anh từ người phụ nữ ấy (ảnh minh họa) Thiếu anh ấy, chắc tôi không thể sống nổi. Hơn nữa, con tôi cần có bố. Tôi đành phớt lờ mọi chuyện. Cứ mỗi lần anh ấy vào phòng làm việc là tôi lại mang con về nhà mẹ, đi mua sắm hay làm bât cứ việc gì, miễn là không ở nhà. Nhưng ý nghĩ chồng mình thuộc về một người đàn bà khác cứ dày vò tôi.
Giá như chồng tôi đi ngoại tình ở bên ngoài, lén lút cũng được chứ đừng công khai thuộc về người khác ngay trong nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ hơn. Đằng này, ngày ngày được ở cạnh chồng, đêm đêm được ôm ấp chồng mà lại biết rõ chồng mình không thuộc về mình, tôi thật sự không chịu đựng nổi.
Chồng tôi chưa bao giờ tỉnh táo khi gần gũi, thân mật với tôi. Lúc nào anh ấy cũng ở trong tình trạng say khướt, không biết gì. Những lúc ấy, anh rất nồng nhiệt. Tôi tưởng chồng mình quá chén khi đi với bạn bè nên mới thế, nhưng tình trạng ấy cứ diễn ra liên tục khi chúng tôi gần gũi nên tôi không thể không suy nghĩ. Tôi có hỏi chồng, nhưng anh ấy chỉ nói: "Anh có công việc, hơi quá chén".
Đó là những hôm anh ấy say, còn bình thường, một là chồng tôi ngủ sớm, hai là ngủ thật muộn và cố tình không cho tôi đụng vào người. Tôi ấm ức, anh bảo: "Anh cũng mệt mỏi lắm. Em phải cho anh thở với, không lại tan cửa nát nhà bây giờ". Hình như, chồng tôi không cần tôi. Anh ấy chỉ sống với tôi như một nghĩa vụ bắt buộc.
Những lúc tôi không chịu đựng nổi, to tiếng hoặc đòi hỏi, chồng tôi chỉ nhẹ nhàng: "Chính em bắt anh phải sống với em trong khi em biết rõ là anh không muốn. Anh đã làm đúng theo những gì em yêu cầu, em còn chưa hài lòng sao?". Tôi lặng người.
Từ khi lấy anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc (ảnh minh họa) Ngày ấy, dù biết là anh yêu đắm say người đàn bà khác, nhưng tôi vẫn làm đủ mọi cách để có được anh. Tôi đã tìm mọi cách tiếp cận anh, chuốc cho anh say và dàn cảnh ngoại tình trước mắt người phụ nữ ấy. Sau khi chứng kiến cảnh tượng không mong muốn, chị ta đã bỏ đi không một lời từ biệt. Còn tôi, nghiễm nhiên trở thành cô dâu vì cái thai trong bụng tôi bắt buộc anh phải tiến hành một đám cưới gấp rút.
"Ly dị hay chịu đựng?"
Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi biết chồng mình chỉ là một cái xác, còn phần hồn đã thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng tôi cũng không thể chịu nổi nếu phải xa anh ấy.
Xét cho cùng, tôi cũng vì yêu anh quá mà giành giật, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra mình thật sai lầm. Sống chung dưới một mái nhà mà tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy, chưa bao giờ nhận được một lời yêu thương từ anh ấy.
Chồng tôi cũng nói: "Anh làm tất cả là vì con". Anh ấy không để ý gì đến tôi, không cần quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi cáu gắt, to tiếng, anh bỏ đi; tôi ân cần, chu đáo, anh lảng tránh. Sau cánh cửa phòng làm việc, anh sống với thế giới của anh.
Lúc nào anh cũng giam mình trong phòng (Ảnh minh họa) Tôi không có ý định sẽ khám xét phòng làm việc của chồng, bởi tôi đoán được cái gì sẽ chờ đợi tôi ở đó. Nhưng từng ngày, sống trong sự lạnh nhạt của chồng, sức chịu đựng của tôi cứ giảm dần.
Chồng tôi ít khi đi đâu cùng tôi. Anh ấy sống khép kín và chỉ quan tâm đến con. Ngay đến bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc: "Chồng con làm gì mà bận dữ vậy? Lúc nào cũng thấy con về đây một mình? Hay là vợ chồng có chuyện gì rồi?", để làm bố mẹ an lòng, tôi luôn phủ nhận tất cả, nói tốt cho chồng tôi. Nhưng trong thâm tâm, tôi buồn vô hạn. Tôi lúc nào cũng phải gồng mình lên để chống đỡ hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà tôi đã mất bao công sức mới giành giật được.
Bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, lấy được một người chồng thành đạt, nhưng cũng lắm người tò mò: "Sao tao thấy chồng mày ít đi với mày thế? Vợ chồng không có chuyện gì chứ?". Những lúc ấy, tôi chỉ cười trừ. Ngoài việc dạy con học, chăm con, chồng tôi để mặc tôi lo mọi thứ, anh ấy chẳng thiết tha gì đến việc nhà cả.
Nghe đâu, người yêu cũ của chồng tôi hiện đã lấy chồng và có một cuộc sống khá bất hạnh. Chồng tôi chắc cũng biết điều ấy, anh vắng nhà nhiều hơn và không thường xuyên về ăn cơm. Những hôm say quá, chồng tôi lao vào tôi đầy thô bạo, anh không cần biết đến cảm xúc của tôi, nhiều lúc, anh nói trong vô thức: "Ngân ơi! Anh có lỗi với em". Tôi điếng người, bởi Ngân chính là tên của người phụ nữ ấy.
Vợ chồng tôi chưa bao giờ hạnh phúc (ảnh minh họa) Từ lúc lấy anh đến giờ, ngoài hạnh phúc được làm mẹ, tôi chưa được hưởng hạnh phúc làm vợ. Anh không nặng lời với tôi, nhưng xa cách đến đáng sợ, không một lời nói ngọt ngào, không một chút biểu lộ cảm xúc. Trừ những lúc anh say rượu, chúng tôi mới làm "chuyện ấy", còn lại, chưa bao giờ tôi chủ động mà anh đáp ứng, anh luôn từ chối thẳng thừng bằng một thái độ lạnh nhạt hết sức.
Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí chửi bới chồng thậm tệ, tôi cũng đã làm, nhưng đều không ăn thua. Chồng tôi vẫn trơ lỳ như đá, anh nói khá bình thản: "Nếu em không chịu được, chúng ta ra tòa ly dị, con anh nuôi". Nhưng tôi không chịu nổi, tôi vẫn lần lữa, và chọn cách sống chịu đựng, im lặng để được ở bên anh ấy.
Cuộc sống gia đình tôi ngày nào cũng nặng nề. Tôi cứ lấn cấn giữa chuyện chấm dứt hay tiếp tục. Con trai tôi mới học lớp 1 và rất quấn bố, tôi sợ ly dị sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé. Mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được nếu thiếu anh. Đến lúc này, tôi mới biết mình đã sai khi quyết giành giật anh từ tay người phụ nữ ấy, nhưng sao quyết định ly dị vẫn là một điều quá khó khăn đối với tôi. Có phải tôi đang mù quáng quá không?
"Chồng tôi chưa bao giờ to tiếng với hai mẹ con tôi. Nhưng mỗi lúc anh im lặng, tôi lại thấy sợ, tôi sợ anh lại nghĩ về người đàn bà đó..."
Bởi hơn ai hết, tôi biết anh chấp nhận làm chồng tôi cũng vì... bất đắc dĩ...
"Dị mộng" vì "giành giật" tình yêu
Tôi lấy được một người chồng thông minh, đẹp trai và biết kiếm ra tiền. Có thể nói, cuộc sống của tôi như thế đã là viên mãn, hạnh phúc. Thế nhưng, không ai biết rằng, tôi vẫn phải một thân một mình, vẫn phải chịu cảnh... "chồng chung".
Chồng tôi ít nói, hầu như một ngày, anh chỉ nói với tôi vài câu xã giao cần thiết, còn lại, anh tránh giáp mặt tôi. Khi thì anh ở lỳ tại cơ quan, khi thì lại đóng cửa ngồi hàng giờ trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh, tôi không được phép vào. Đó là quy định duy nhất anh bắt tôi phải tuân theo, nếu muốn tiếp tục chung sống với anh. Tôi quá yêu chồng tôi, vì yêu nên tôi đã không từ một thủ đoạn nào để cướp anh khỏi tay người đàn bà ấy.
Nhưng giờ đây, tôi lại phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Sống với tôi nhưng anh luôn nghĩ về người khác. Anh chưa một lần to tiếng với tôi, trách móc hay căn vặn tôi chuyện "đặt bẫy" anh để có một đám cưới như ý muốn. Anh cứ đi về như chiếc bóng, hiện diện trong căn nhà với tư cách là một người chồng, người cha, làm tròn bổn phận của mình, nhưng chỉ có thế, không bày tỏ tình cảm, lúc nào cũng hời hợt, mệt mỏi.
Tôi đã có thứ mình muốn, nhưng nó không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi biết chồng mình còn nhiều bí mật giấu vợ, đằng sau cánh cửa phòng làm việc kia, chắc chắn còn bao nhiêu thứ mà tôi không thể biết. Nhưng tôi cũng đành bất lực, vì chìa khóa phòng, chỉ có chồng tôi được phép giữ, và anh ấy rất kiên quyết trong việc thực hiện quy định này. Anh bảo: "Còn thứ duy nhất thuộc về anh, anh phải được quyền giữ. Nếu em thấy không chịu đựng được điều đó thì chúng ta chia tay". Tôi nghe, và tôi chỉ biết im lặng.
Tôi đã dàn cảnh ngoại tình để cướp anh từ người phụ nữ ấy (ảnh minh họa) Thiếu anh ấy, chắc tôi không thể sống nổi. Hơn nữa, con tôi cần có bố. Tôi đành phớt lờ mọi chuyện. Cứ mỗi lần anh ấy vào phòng làm việc là tôi lại mang con về nhà mẹ, đi mua sắm hay làm bât cứ việc gì, miễn là không ở nhà. Nhưng ý nghĩ chồng mình thuộc về một người đàn bà khác cứ dày vò tôi.
Giá như chồng tôi đi ngoại tình ở bên ngoài, lén lút cũng được chứ đừng công khai thuộc về người khác ngay trong nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ hơn. Đằng này, ngày ngày được ở cạnh chồng, đêm đêm được ôm ấp chồng mà lại biết rõ chồng mình không thuộc về mình, tôi thật sự không chịu đựng nổi.
Chồng tôi chưa bao giờ tỉnh táo khi gần gũi, thân mật với tôi. Lúc nào anh ấy cũng ở trong tình trạng say khướt, không biết gì. Những lúc ấy, anh rất nồng nhiệt. Tôi tưởng chồng mình quá chén khi đi với bạn bè nên mới thế, nhưng tình trạng ấy cứ diễn ra liên tục khi chúng tôi gần gũi nên tôi không thể không suy nghĩ. Tôi có hỏi chồng, nhưng anh ấy chỉ nói: "Anh có công việc, hơi quá chén".
Đó là những hôm anh ấy say, còn bình thường, một là chồng tôi ngủ sớm, hai là ngủ thật muộn và cố tình không cho tôi đụng vào người. Tôi ấm ức, anh bảo: "Anh cũng mệt mỏi lắm. Em phải cho anh thở với, không lại tan cửa nát nhà bây giờ". Hình như, chồng tôi không cần tôi. Anh ấy chỉ sống với tôi như một nghĩa vụ bắt buộc.
Những lúc tôi không chịu đựng nổi, to tiếng hoặc đòi hỏi, chồng tôi chỉ nhẹ nhàng: "Chính em bắt anh phải sống với em trong khi em biết rõ là anh không muốn. Anh đã làm đúng theo những gì em yêu cầu, em còn chưa hài lòng sao?". Tôi lặng người.
Từ khi lấy anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc (ảnh minh họa) Ngày ấy, dù biết là anh yêu đắm say người đàn bà khác, nhưng tôi vẫn làm đủ mọi cách để có được anh. Tôi đã tìm mọi cách tiếp cận anh, chuốc cho anh say và dàn cảnh ngoại tình trước mắt người phụ nữ ấy. Sau khi chứng kiến cảnh tượng không mong muốn, chị ta đã bỏ đi không một lời từ biệt. Còn tôi, nghiễm nhiên trở thành cô dâu vì cái thai trong bụng tôi bắt buộc anh phải tiến hành một đám cưới gấp rút.
"Ly dị hay chịu đựng?"
Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi biết chồng mình chỉ là một cái xác, còn phần hồn đã thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng tôi cũng không thể chịu nổi nếu phải xa anh ấy.
Xét cho cùng, tôi cũng vì yêu anh quá mà giành giật, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra mình thật sai lầm. Sống chung dưới một mái nhà mà tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy, chưa bao giờ nhận được một lời yêu thương từ anh ấy.
Chồng tôi cũng nói: "Anh làm tất cả là vì con". Anh ấy không để ý gì đến tôi, không cần quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi cáu gắt, to tiếng, anh bỏ đi; tôi ân cần, chu đáo, anh lảng tránh. Sau cánh cửa phòng làm việc, anh sống với thế giới của anh.
Lúc nào anh cũng giam mình trong phòng (Ảnh minh họa) Tôi không có ý định sẽ khám xét phòng làm việc của chồng, bởi tôi đoán được cái gì sẽ chờ đợi tôi ở đó. Nhưng từng ngày, sống trong sự lạnh nhạt của chồng, sức chịu đựng của tôi cứ giảm dần.
Chồng tôi ít khi đi đâu cùng tôi. Anh ấy sống khép kín và chỉ quan tâm đến con. Ngay đến bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc: "Chồng con làm gì mà bận dữ vậy? Lúc nào cũng thấy con về đây một mình? Hay là vợ chồng có chuyện gì rồi?", để làm bố mẹ an lòng, tôi luôn phủ nhận tất cả, nói tốt cho chồng tôi. Nhưng trong thâm tâm, tôi buồn vô hạn. Tôi lúc nào cũng phải gồng mình lên để chống đỡ hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà tôi đã mất bao công sức mới giành giật được.
Bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, lấy được một người chồng thành đạt, nhưng cũng lắm người tò mò: "Sao tao thấy chồng mày ít đi với mày thế? Vợ chồng không có chuyện gì chứ?". Những lúc ấy, tôi chỉ cười trừ. Ngoài việc dạy con học, chăm con, chồng tôi để mặc tôi lo mọi thứ, anh ấy chẳng thiết tha gì đến việc nhà cả.
Nghe đâu, người yêu cũ của chồng tôi hiện đã lấy chồng và có một cuộc sống khá bất hạnh. Chồng tôi chắc cũng biết điều ấy, anh vắng nhà nhiều hơn và không thường xuyên về ăn cơm. Những hôm say quá, chồng tôi lao vào tôi đầy thô bạo, anh không cần biết đến cảm xúc của tôi, nhiều lúc, anh nói trong vô thức: "Ngân ơi! Anh có lỗi với em". Tôi điếng người, bởi Ngân chính là tên của người phụ nữ ấy.
Vợ chồng tôi chưa bao giờ hạnh phúc (ảnh minh họa) Từ lúc lấy anh đến giờ, ngoài hạnh phúc được làm mẹ, tôi chưa được hưởng hạnh phúc làm vợ. Anh không nặng lời với tôi, nhưng xa cách đến đáng sợ, không một lời nói ngọt ngào, không một chút biểu lộ cảm xúc. Trừ những lúc anh say rượu, chúng tôi mới làm "chuyện ấy", còn lại, chưa bao giờ tôi chủ động mà anh đáp ứng, anh luôn từ chối thẳng thừng bằng một thái độ lạnh nhạt hết sức.
Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí chửi bới chồng thậm tệ, tôi cũng đã làm, nhưng đều không ăn thua. Chồng tôi vẫn trơ lỳ như đá, anh nói khá bình thản: "Nếu em không chịu được, chúng ta ra tòa ly dị, con anh nuôi". Nhưng tôi không chịu nổi, tôi vẫn lần lữa, và chọn cách sống chịu đựng, im lặng để được ở bên anh ấy.
Cuộc sống gia đình tôi ngày nào cũng nặng nề. Tôi cứ lấn cấn giữa chuyện chấm dứt hay tiếp tục. Con trai tôi mới học lớp 1 và rất quấn bố, tôi sợ ly dị sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé. Mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được nếu thiếu anh. Đến lúc này, tôi mới biết mình đã sai khi quyết giành giật anh từ tay người phụ nữ ấy, nhưng sao quyết định ly dị vẫn là một điều quá khó khăn đối với tôi. Có phải tôi đang mù quáng quá không?
Theo Eva
Bởi hơn ai hết, tôi biết anh chấp nhận làm chồng tôi cũng vì... bất đắc dĩ...
"Dị mộng" vì "giành giật" tình yêu
Tôi lấy được một người chồng thông minh, đẹp trai và biết kiếm ra tiền. Có thể nói, cuộc sống của tôi như thế đã là viên mãn, hạnh phúc. Thế nhưng, không ai biết rằng, tôi vẫn phải một thân một mình, vẫn phải chịu cảnh... "chồng chung".
Chồng tôi ít nói, hầu như một ngày, anh chỉ nói với tôi vài câu xã giao cần thiết, còn lại, anh tránh giáp mặt tôi. Khi thì anh ở lỳ tại cơ quan, khi thì lại đóng cửa ngồi hàng giờ trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh, tôi không được phép vào. Đó là quy định duy nhất anh bắt tôi phải tuân theo, nếu muốn tiếp tục chung sống với anh. Tôi quá yêu chồng tôi, vì yêu nên tôi đã không từ một thủ đoạn nào để cướp anh khỏi tay người đàn bà ấy.
Nhưng giờ đây, tôi lại phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Sống với tôi nhưng anh luôn nghĩ về người khác. Anh chưa một lần to tiếng với tôi, trách móc hay căn vặn tôi chuyện "đặt bẫy" anh để có một đám cưới như ý muốn. Anh cứ đi về như chiếc bóng, hiện diện trong căn nhà với tư cách là một người chồng, người cha, làm tròn bổn phận của mình, nhưng chỉ có thế, không bày tỏ tình cảm, lúc nào cũng hời hợt, mệt mỏi.
Tôi đã có thứ mình muốn, nhưng nó không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi biết chồng mình còn nhiều bí mật giấu vợ, đằng sau cánh cửa phòng làm việc kia, chắc chắn còn bao nhiêu thứ mà tôi không thể biết. Nhưng tôi cũng đành bất lực, vì chìa khóa phòng, chỉ có chồng tôi được phép giữ, và anh ấy rất kiên quyết trong việc thực hiện quy định này. Anh bảo: "Còn thứ duy nhất thuộc về anh, anh phải được quyền giữ. Nếu em thấy không chịu đựng được điều đó thì chúng ta chia tay". Tôi nghe, và tôi chỉ biết im lặng.
Tôi đã dàn cảnh ngoại tình để cướp anh từ người phụ nữ ấy (ảnh minh họa)
Giá như chồng tôi đi ngoại tình ở bên ngoài, lén lút cũng được chứ đừng công khai thuộc về người khác ngay trong nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ hơn. Đằng này, ngày ngày được ở cạnh chồng, đêm đêm được ôm ấp chồng mà lại biết rõ chồng mình không thuộc về mình, tôi thật sự không chịu đựng nổi.
Chồng tôi chưa bao giờ tỉnh táo khi gần gũi, thân mật với tôi. Lúc nào anh ấy cũng ở trong tình trạng say khướt, không biết gì. Những lúc ấy, anh rất nồng nhiệt. Tôi tưởng chồng mình quá chén khi đi với bạn bè nên mới thế, nhưng tình trạng ấy cứ diễn ra liên tục khi chúng tôi gần gũi nên tôi không thể không suy nghĩ. Tôi có hỏi chồng, nhưng anh ấy chỉ nói: "Anh có công việc, hơi quá chén".
Đó là những hôm anh ấy say, còn bình thường, một là chồng tôi ngủ sớm, hai là ngủ thật muộn và cố tình không cho tôi đụng vào người. Tôi ấm ức, anh bảo: "Anh cũng mệt mỏi lắm. Em phải cho anh thở với, không lại tan cửa nát nhà bây giờ". Hình như, chồng tôi không cần tôi. Anh ấy chỉ sống với tôi như một nghĩa vụ bắt buộc.
Những lúc tôi không chịu đựng nổi, to tiếng hoặc đòi hỏi, chồng tôi chỉ nhẹ nhàng: "Chính em bắt anh phải sống với em trong khi em biết rõ là anh không muốn. Anh đã làm đúng theo những gì em yêu cầu, em còn chưa hài lòng sao?". Tôi lặng người.
Từ khi lấy anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc (ảnh minh họa)
"Ly dị hay chịu đựng?"
Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi biết chồng mình chỉ là một cái xác, còn phần hồn đã thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng tôi cũng không thể chịu nổi nếu phải xa anh ấy.
Xét cho cùng, tôi cũng vì yêu anh quá mà giành giật, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra mình thật sai lầm. Sống chung dưới một mái nhà mà tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy, chưa bao giờ nhận được một lời yêu thương từ anh ấy.
Chồng tôi cũng nói: "Anh làm tất cả là vì con". Anh ấy không để ý gì đến tôi, không cần quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi cáu gắt, to tiếng, anh bỏ đi; tôi ân cần, chu đáo, anh lảng tránh. Sau cánh cửa phòng làm việc, anh sống với thế giới của anh.
Lúc nào anh cũng giam mình trong phòng (Ảnh minh họa)
Chồng tôi ít khi đi đâu cùng tôi. Anh ấy sống khép kín và chỉ quan tâm đến con. Ngay đến bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc: "Chồng con làm gì mà bận dữ vậy? Lúc nào cũng thấy con về đây một mình? Hay là vợ chồng có chuyện gì rồi?", để làm bố mẹ an lòng, tôi luôn phủ nhận tất cả, nói tốt cho chồng tôi. Nhưng trong thâm tâm, tôi buồn vô hạn. Tôi lúc nào cũng phải gồng mình lên để chống đỡ hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà tôi đã mất bao công sức mới giành giật được.
Bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, lấy được một người chồng thành đạt, nhưng cũng lắm người tò mò: "Sao tao thấy chồng mày ít đi với mày thế? Vợ chồng không có chuyện gì chứ?". Những lúc ấy, tôi chỉ cười trừ. Ngoài việc dạy con học, chăm con, chồng tôi để mặc tôi lo mọi thứ, anh ấy chẳng thiết tha gì đến việc nhà cả.
Nghe đâu, người yêu cũ của chồng tôi hiện đã lấy chồng và có một cuộc sống khá bất hạnh. Chồng tôi chắc cũng biết điều ấy, anh vắng nhà nhiều hơn và không thường xuyên về ăn cơm. Những hôm say quá, chồng tôi lao vào tôi đầy thô bạo, anh không cần biết đến cảm xúc của tôi, nhiều lúc, anh nói trong vô thức: "Ngân ơi! Anh có lỗi với em". Tôi điếng người, bởi Ngân chính là tên của người phụ nữ ấy.
Vợ chồng tôi chưa bao giờ hạnh phúc (ảnh minh họa)
Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí chửi bới chồng thậm tệ, tôi cũng đã làm, nhưng đều không ăn thua. Chồng tôi vẫn trơ lỳ như đá, anh nói khá bình thản: "Nếu em không chịu được, chúng ta ra tòa ly dị, con anh nuôi". Nhưng tôi không chịu nổi, tôi vẫn lần lữa, và chọn cách sống chịu đựng, im lặng để được ở bên anh ấy.
Cuộc sống gia đình tôi ngày nào cũng nặng nề. Tôi cứ lấn cấn giữa chuyện chấm dứt hay tiếp tục. Con trai tôi mới học lớp 1 và rất quấn bố, tôi sợ ly dị sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé. Mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được nếu thiếu anh. Đến lúc này, tôi mới biết mình đã sai khi quyết giành giật anh từ tay người phụ nữ ấy, nhưng sao quyết định ly dị vẫn là một điều quá khó khăn đối với tôi. Có phải tôi đang mù quáng quá không?
"Chồng tôi chưa bao giờ to tiếng với hai mẹ con tôi. Nhưng mỗi lúc anh im lặng, tôi lại thấy sợ, tôi sợ anh lại nghĩ về người đàn bà đó..."
Bởi hơn ai hết, tôi biết anh chấp nhận làm chồng tôi cũng vì... bất đắc dĩ...
"Dị mộng" vì "giành giật" tình yêu
Tôi lấy được một người chồng thông minh, đẹp trai và biết kiếm ra tiền. Có thể nói, cuộc sống của tôi như thế đã là viên mãn, hạnh phúc. Thế nhưng, không ai biết rằng, tôi vẫn phải một thân một mình, vẫn phải chịu cảnh... "chồng chung".
Chồng tôi ít nói, hầu như một ngày, anh chỉ nói với tôi vài câu xã giao cần thiết, còn lại, anh tránh giáp mặt tôi. Khi thì anh ở lỳ tại cơ quan, khi thì lại đóng cửa ngồi hàng giờ trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh, tôi không được phép vào. Đó là quy định duy nhất anh bắt tôi phải tuân theo, nếu muốn tiếp tục chung sống với anh. Tôi quá yêu chồng tôi, vì yêu nên tôi đã không từ một thủ đoạn nào để cướp anh khỏi tay người đàn bà ấy.
Nhưng giờ đây, tôi lại phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Sống với tôi nhưng anh luôn nghĩ về người khác. Anh chưa một lần to tiếng với tôi, trách móc hay căn vặn tôi chuyện "đặt bẫy" anh để có một đám cưới như ý muốn. Anh cứ đi về như chiếc bóng, hiện diện trong căn nhà với tư cách là một người chồng, người cha, làm tròn bổn phận của mình, nhưng chỉ có thế, không bày tỏ tình cảm, lúc nào cũng hời hợt, mệt mỏi.
Tôi đã có thứ mình muốn, nhưng nó không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi biết chồng mình còn nhiều bí mật giấu vợ, đằng sau cánh cửa phòng làm việc kia, chắc chắn còn bao nhiêu thứ mà tôi không thể biết. Nhưng tôi cũng đành bất lực, vì chìa khóa phòng, chỉ có chồng tôi được phép giữ, và anh ấy rất kiên quyết trong việc thực hiện quy định này. Anh bảo: "Còn thứ duy nhất thuộc về anh, anh phải được quyền giữ. Nếu em thấy không chịu đựng được điều đó thì chúng ta chia tay". Tôi nghe, và tôi chỉ biết im lặng.
Tôi đã dàn cảnh ngoại tình để cướp anh từ người phụ nữ ấy (ảnh minh họa)
Giá như chồng tôi đi ngoại tình ở bên ngoài, lén lút cũng được chứ đừng công khai thuộc về người khác ngay trong nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ hơn. Đằng này, ngày ngày được ở cạnh chồng, đêm đêm được ôm ấp chồng mà lại biết rõ chồng mình không thuộc về mình, tôi thật sự không chịu đựng nổi.
Chồng tôi chưa bao giờ tỉnh táo khi gần gũi, thân mật với tôi. Lúc nào anh ấy cũng ở trong tình trạng say khướt, không biết gì. Những lúc ấy, anh rất nồng nhiệt. Tôi tưởng chồng mình quá chén khi đi với bạn bè nên mới thế, nhưng tình trạng ấy cứ diễn ra liên tục khi chúng tôi gần gũi nên tôi không thể không suy nghĩ. Tôi có hỏi chồng, nhưng anh ấy chỉ nói: "Anh có công việc, hơi quá chén".
Đó là những hôm anh ấy say, còn bình thường, một là chồng tôi ngủ sớm, hai là ngủ thật muộn và cố tình không cho tôi đụng vào người. Tôi ấm ức, anh bảo: "Anh cũng mệt mỏi lắm. Em phải cho anh thở với, không lại tan cửa nát nhà bây giờ". Hình như, chồng tôi không cần tôi. Anh ấy chỉ sống với tôi như một nghĩa vụ bắt buộc.
Những lúc tôi không chịu đựng nổi, to tiếng hoặc đòi hỏi, chồng tôi chỉ nhẹ nhàng: "Chính em bắt anh phải sống với em trong khi em biết rõ là anh không muốn. Anh đã làm đúng theo những gì em yêu cầu, em còn chưa hài lòng sao?". Tôi lặng người.
Từ khi lấy anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc (ảnh minh họa)
"Ly dị hay chịu đựng?"
Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi biết chồng mình chỉ là một cái xác, còn phần hồn đã thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng tôi cũng không thể chịu nổi nếu phải xa anh ấy.
Xét cho cùng, tôi cũng vì yêu anh quá mà giành giật, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra mình thật sai lầm. Sống chung dưới một mái nhà mà tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy, chưa bao giờ nhận được một lời yêu thương từ anh ấy.
Chồng tôi cũng nói: "Anh làm tất cả là vì con". Anh ấy không để ý gì đến tôi, không cần quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi cáu gắt, to tiếng, anh bỏ đi; tôi ân cần, chu đáo, anh lảng tránh. Sau cánh cửa phòng làm việc, anh sống với thế giới của anh.
Lúc nào anh cũng giam mình trong phòng (Ảnh minh họa)
Chồng tôi ít khi đi đâu cùng tôi. Anh ấy sống khép kín và chỉ quan tâm đến con. Ngay đến bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc: "Chồng con làm gì mà bận dữ vậy? Lúc nào cũng thấy con về đây một mình? Hay là vợ chồng có chuyện gì rồi?", để làm bố mẹ an lòng, tôi luôn phủ nhận tất cả, nói tốt cho chồng tôi. Nhưng trong thâm tâm, tôi buồn vô hạn. Tôi lúc nào cũng phải gồng mình lên để chống đỡ hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà tôi đã mất bao công sức mới giành giật được.
Bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, lấy được một người chồng thành đạt, nhưng cũng lắm người tò mò: "Sao tao thấy chồng mày ít đi với mày thế? Vợ chồng không có chuyện gì chứ?". Những lúc ấy, tôi chỉ cười trừ. Ngoài việc dạy con học, chăm con, chồng tôi để mặc tôi lo mọi thứ, anh ấy chẳng thiết tha gì đến việc nhà cả.
Nghe đâu, người yêu cũ của chồng tôi hiện đã lấy chồng và có một cuộc sống khá bất hạnh. Chồng tôi chắc cũng biết điều ấy, anh vắng nhà nhiều hơn và không thường xuyên về ăn cơm. Những hôm say quá, chồng tôi lao vào tôi đầy thô bạo, anh không cần biết đến cảm xúc của tôi, nhiều lúc, anh nói trong vô thức: "Ngân ơi! Anh có lỗi với em". Tôi điếng người, bởi Ngân chính là tên của người phụ nữ ấy.
Vợ chồng tôi chưa bao giờ hạnh phúc (ảnh minh họa)
Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Cãi nhau, làm ầm ĩ, thậm chí chửi bới chồng thậm tệ, tôi cũng đã làm, nhưng đều không ăn thua. Chồng tôi vẫn trơ lỳ như đá, anh nói khá bình thản: "Nếu em không chịu được, chúng ta ra tòa ly dị, con anh nuôi". Nhưng tôi không chịu nổi, tôi vẫn lần lữa, và chọn cách sống chịu đựng, im lặng để được ở bên anh ấy.
Cuộc sống gia đình tôi ngày nào cũng nặng nề. Tôi cứ lấn cấn giữa chuyện chấm dứt hay tiếp tục. Con trai tôi mới học lớp 1 và rất quấn bố, tôi sợ ly dị sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của thằng bé. Mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được nếu thiếu anh. Đến lúc này, tôi mới biết mình đã sai khi quyết giành giật anh từ tay người phụ nữ ấy, nhưng sao quyết định ly dị vẫn là một điều quá khó khăn đối với tôi. Có phải tôi đang mù quáng quá không?
Theo Eva