Cũng vì em lẳng lơ quá đỗi

tuyet_loan08

Junior Member
Tôi có con cho nhà anh biết mặt đấy! Ai bảo với mẹ anh là tôi không thể sinh con?
Tôi yêu Trinh từ năm thứ hai đại học. Cùng lớp nên tôi hiểu tính cô ấy. Tuy là con gái tỉnh lẻ nhưng do có chút nhan sắc nên Trinh rất tự tin. Tính tôi trầm lặng, ít nói. Tôi thích con gái cá tính một chút nhưng không đến mức cong cớn như Trinh. Nhưng run rủi hai đứa lại thành mối tình đầu của nhau. Có lẽ khi ấy vì đã trót yêu rồi nên tôi chả hề để tâm đến những “điều ra tiếng vào” của bạn bè về Trinh trong các mối quan hệ, kể cái việc người yêu mình có nhiều người vây quanh tán tỉnh.

Mối tình đầu thường đẹp và khi yêu thì mọi thứ đều màu hồng. Quả thật là như vậy, tôi và Trinh giận nhau liên tục nhưng rồi lại đâu vào đó. Tất cả cũng chỉ vì Trinh thường xuyên nhận lời đi ăn, đi chơi với những người con trai khác.

Thậm chí Trinh còn buông lời yêu đương nhăng nhít với họ hoặc chọc ghẹo nhau rất thoải mái mà không cần biết thái độ của tôi thế nào. Khi nghe Trinh giải thích, tôi cũng tin lời em, rằng đó chỉ giống như trò trẻ con nên không đáng ngại lắm. Chúng tôi cứ cải nhau rồi lại làm lành ngay sau đó, lại vui vẻ bên nhau, lại đưa nhau đi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.


20101782424-1.jpg

Tôi không ngờ những điều ấy lại vô tình khiến Trinh ngày càng sống buông thả hơn.

Nói đúng ra là tôi đã “bỏ qua” cho cô ấy không ít lần. Tôi thật lòng yêu Trinh nên nguyện sẽ ở bên cô ấy cả đời. Vậy nên khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, tôi dẫn Trinh về nhà vài lần để ra mắt gia đình. Mẹ tôi tỏ vẻ không đồng ý. Khi không có mặt Trinh, mẹ tôi nghiêm mặt: “Nó có con mắt lá răm, mồm thì nói, mắt đưa đẩy, mẹ coi nó lẳng lơ lắm, không khéo lại làm vợ thiên hạ. Mà mẹ thấy mày với nó trái tính trái nết vậy thì làm sao mà sống với nhau được?”

Tôi phớt lờ mọi kinh nghiệm của mẹ. Với tôi chỉ còn lại tình yêu đầu đời với người con gái ấy. Dẫu sao thì một người xinh xắn như Trinh vẫn có quyền được lựa chọn và có nhiều người tán tỉnh, ngỏ lời cũng là điều dễ hiểu. Khi ấy tôi chỉ nghĩ được như vậy và cũng chỉ biết an ủi mình thế thôi.

Thực ra ban đầu tôi cũng “ngứa mắt” lắm khi bất chợt nhìn thấy người con gái mình yêu có thể “đá lông nheo” với người khác ngay khi đang đi bên cạnh mình. Kể cả việc Trinh ỡm ờ với cậu bạn thân của tôi nữa. Đã đôi lần tôi góp ý thì Trinh bảo chỉ là “lấy lòng” những người bạn của tôi thôi, với lại tính của cô ấy chỉ hời hợt vậy thôi chứ không có ý gì cả.

Vậy nên tôi khá yên tâm vào em, tin vào sự trong sáng kia. Nhiều khi chứng kiến Trinh “lăn tăn” ánh mắt với một vài người đàn ông khác, tôi vẫn tỉnh bơ, không mảy may quan tâm. Đơn giản là tôi nghĩ Trinh “vô tư” chứ tình yêu thì cô ấy đã dành hết cho tôi.

Rồi có lúc tôi còn vào hùa với Trinh trong việc trêu chọc một người bạn trai nào đó của em nữa. Tôi không ngờ những điều ấy lại vô tình khiến Trinh ngày càng sống buông thả hơn. Tất nhiên những điều đó sau này tôi cũng mới biết, còn khi yêu thì với tôi, Trinh vẫn luôn là cô gái đáng yêu, một vài cái xấu ấy chỉ nhỏ nhặt nên có thể bỏ qua dễ dàng.

Có dạo Trinh bị đau bụng nên phải vào bệnh viện. Thực ra thì bác sỹ bảo chỉ bệnh nhẹ thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Hàng ngày tôi chạy đi chạy về lo chăm sóc Trinh. Do biết mẹ không có cảm tình với Trinh ngay từ đầu nên tôi không dám nói với bà. Suốt một tuần em nằm trong bệnh viện, tôi không rời mắt. Nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại biết chuyện nên bà có vẻ không vui.

Tôi và Trinh thống nhất ra trường sẽ làm đám cưới. Khi tôi nói chuyện này với mẹ, bà lập tức không đồng ý. Với những kinh nghiệm liệt kê ở trên, những điểm xấu của Trinh mà mẹ thấy không vừa lòng, lần này mẹ còn lôi luôn lý do là Trinh đã có bệnh sinh lý đàn bà con gái, nếu nhỡ không may sau này lại bị vô sinh thì biết làm sao? Với lại dù trời đất có sụp dưới chân thì mẹ tôi cũng khăng khăng rằng không bao giờ chấp nhận thứ con gái lăng nhăng, đưa đẩy như “rang lạc” ấy.

Tôi biết mẹ là người dứt khoát, cầu toàn và khó tính. Vậy nên để bà thay đổi ý kiến trong một sớm một chiều là rất khó. Tôi bàn tính với Trinh đợi thêm một thời gian nữa. Lúc ấy Trinh không nói gì mà chỉ gật đầu.

Còn tôi, suốt ngày cố làm mẹ vui lòng và thi thoảng nói tốt về Trinh để cố thuyết phục bà. Nhưng đùng một cái thì Trinh lại tự ái, không thèm gặp gỡ hay liên lạc với tôi. Lúc tôi gọi điện thì Trinh bảo đã hết yêu tôi rồi. Khi thì cô ấy nói cụt lũn: “Nhà anh chả danh giá lắm đấy? Ai dám làm con dâu của mẹ anh?” Thuyết phục mẹ đã mệt mỏi lắm rồi, giờ lại còn phải nịnh nọt, làm lành với Trinh còn đau đầu hơn. Nhất là khi Trinh bỏ mặc tôi để về quê.


20101782424-2.jpg

Tôi đâu biết được rằng cái bào thai trong bụng cô lại chính là giọt máu của Lực!

Rồi dần dần mẹ tôi cũng nguôi ngoai chuyện hai đứa. Tôi háo hức về tận nhà cô ấy báo tin cho thì không ngờ bị giội cho tôi một gáo nước lạnh vào đầu: “Tôi có thai với anh Lực hơn hai tháng rồi, sổ khám ở bệnh viện đây, anh xem đi. Bây giờ thì anh tin chưa? Tôi có con cho nhà anh biết mặt đấy. Ai bảo với mẹ anh là tôi không thể sinh con?”

Tim tôi đau đớn khi nghe từng lời của người yêu thốt ra. Nhất là Trinh còn nói rằng cô ấy chả hề yêu gì tôi, chỉ lợi dụng vì tôi là con thành phố có điều kiện. Trinh kể ra hàng loạt những chuyện rất đáng xấu hổ như từng gặp gỡ người nào, yêu những ai? Cô ấy còn bảo với tôi rằng: “Có điên mới lấy anh làm chồng”. Và cô ấy phải yêu nhiều cho biết mùi đời, mùi trai chứ chung tình với một người thì thật là đáng tiếc.

Tôi không biết có bao nhiêu sự thật trong từng lời cô ấy nhưng khi ấy mắt tôi tối sầm. Cố ngăn dòng nước mắt đang chực lăn trên má. Thực sự là khi ấy tôi choáng váng vô cùng. Tôi vung tay tát Trinh một cái thật mạnh và bỏ lên Hà Nội ngay khi đó. Niềm tin của tôi dành cho Trinh đã hết nhưng tình yêu thì vẫn còn. Rồi hôm sau Trinh lại nhắn tin nói rằng cô ấy là người lẳng lơ, đong đưa và bảo tôi quên cô ấy đi.

Mấy hôm nay tôi mất ngủ liên miên. Mỗi khi nhắm mắt lại là những lời nói của Trinh lại ùa về. Từng lời, từng lời một cứ giày vò bản thân tôi. Tôi không thể làm được gì ngoài việc nghĩ về cô ấy, về mối tình tôi đã dày công vun đắp mấy năm trời.

Trước đến giờ, Trinh vẫn có con trai ve vãn nhưng tôi luôn tin vào tình yêu của cô ấy dành cho mình. Tôi đâu biết rằng, Lực, cái anh chàng cùng cơ quan mà Trinh quen cách đây hơn nửa năm khi cô ấy thực tập ở quê, lại chính là chủ nhân của cái thai trong bụng của người yêu mình. Vậy mà có lần tôi hỏi thì Trinh chối bay chối biến, nói đó chỉ là một người bạn bình thường.

Tôi cũng đâu ngờ rằng, cái tính ương ngạnh, bất chấp tất cả, chỉ vì lời nói của mẹ tôi mà Trinh đã phá hỏng tình yêu của hai đứa, biến công sức của tôi thành dã tràng.


20101782424-3.jpg

Có phải tại những lời của mẹ làm cô ấy tự ái và bất cần?

Quá thất vọng và xấu hổ, tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận sự chì chiết của mẹ khi thổ lộ quyết định chia tay mối tình đầu. Song mẹ tôi rất bình thản: “Thứ con gái ấy thì có gì mà con phải tiếc? Vậy thành ra lại may đấy…”

Có lúc tôi giận mẹ, có lúc lại đau đớn vì Trinh. Chuyện ấy xảy ra mới chưa đầy một tháng mà cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn tất cả. Tại sao Trinh lại có thể đối xử với tôi như thế? Tôi đã sai ở đâu? Có phải tại những lời của mẹ làm cô ấy tự ái và bất cần? Có lúc tôi lại nghĩ hay cô ấy đang đùa giỡn tình cảm của tôi?

Nhưng tối qua, Trinh gọi điện cho tôi khóc lóc nói Lực, bố của đứa trẻ trong bụng bỏ rơi cô ấy và cô ấy đang rất đau khổ. Trinh nói nếu tôi đồng ý quay lại, chịu tha thứ thì cô ấy sẽ đi phá thai và chúng tôi sẽ làm lại từ đầu.

Tôi thật sự đang rất lúng túng, vừa thương vừa giận. Dù sao thì việc bị Trinh phản bội cũng có một phần lỗi do tôi. Tôi có nên quay lại với cô ấy?



(Theo XinhXinh)
 
Back
Top