Có không ít chị em xem chồng chỉ như "cái máy kiếm tiền" nên không cho động tay động chân vào việc nhà. Điều đó khiến cho cánh mày râu bị "bội thực" vì quá "nhàn" và có lúc thấy lạc lõng khi làm chồng.“Nhàn” như cái cảnh làm chồng!
Anh Lâm là kiến trúc sư. Ngoài thời gian làm trên công ty, anh còn nhận thêm về nhà. Phải công nhận rằng số tiền anh mang về mỗi tháng không phải ít. Nhất là anh Lâm còn khá “ngoan” theo cách nói của chị Dung (vợ anh).
Sợ chồng vất vả nên chị Dung đều một tay quán xuyến, lo toan hết chuyện lớn, chuyện nhỏ trong nhà. Chuyện đối nội, đối ngoại, quà cáp hai bên vào dịp lễ tết, anh Lâm cũng khá yên tâm vì đã có vợ rất chu đáo. Kể cả chuyện con cái chuyển lớp, chuyển trường, chị Dung cũng không bao giờ để chồng phải vướng bận mà ảnh hưởng đến công việc.
Phần vì rảnh tay, phần vì có vợ đảm đang, tháo vát nên anh Lâm cũng thấy tự hào lắm. Nhưng đấy chỉ là thời gian đầu thôi, còn sau đó thì đến việc nhỏ nhặt trong gia đình, chị Dung cũng tự “xử lý” hết thảy khiến anh Lâm thấy rất hụt hẫng. Không phải lo lắng chuyện gia đình, anh lại có cảm giác mình như người thừa trong nhà vậy.
Chị Dung vẫn thường trêu đùa chồng là “cái máy kiếm tiền”. Cứ tưởng không phải đụng tay, đụng chân vào bất cứ chuyện gì như vậy là nhàn hạ, sung sướng, nhưng rốt cuộc, anh Lâm thấy rất lạc lõng, trống trải trong nhà. Lời nào anh nói ra, vợ con cũng đều tăm tắp làm theo như nghĩa vụ, rồi phụ họa như múa rối. Tự nhiên trong mắt vợ và hai đứa con, anh Lâm trở nên vụng về. Có lúc anh chép miệng, thở dài nhận ra trong mắt vợ con, mình chỉ như cái máy kiếm tiền, ngoài ta thì vô tác dụng.
Chị Vân cũng là nhân viên hành chính, bận rộn nhưng chị luôn thu xếp về sớm để lo cơm nước cho chồng con. Tự nhiên anh Mạnh thấy bữa ăn lại bị tra tấn bởi những lời vợ “chỉ giáo”. Lời nào chồng nói, vợ cũng “đỡ” lấy khiến nhiều lúc anh thấy mình như con rối trong mắt vợ vậy. Không được vợ chia sẻ công việc, tự nhiên anh Mạnh lại cảm thấy rất ngộp thở.
Ngoài nhiệm vụ đem tiền về thì anh Mạnh thấy vợ chẳng bao giờ “đá động” hay nhường việc cho mình làm cả. Chị Vân tự mua sách về mày mò đọc, rồi “tự biên tự diễn” hoặc oang oang chỉ dẫn chồng. Thế nên đến cả chuyện trên giường mà anh Mạnh cũng “nhàn”, cũng chỉ tăm tắp làm theo vợ. Nhưng điều khiến anh thấy ức chế nhất là đến đứa con nhỏ cũng nhiễm lối suy nghĩ của mẹ: “Mẹ bảo bố có biết gì đâu? Bà nội cũng bảo ngày xưa bố hậu đậu lắm mà”.
Lạc lõng… làm chồng!
Anh Lâm cảm thấy hai từ “làm chồng” sao lạc lõng quá. Chỉ mình đem tiền về đâu đã đủ để làm nên hạnh phúc gia đình? Muốn về nhà giúp vợ thì lại bị nói ngang: “Ủa, sao nay anh về sớm thế? Thôi anh vào phòng làm gì thì làm đi có khi lại vẽ vời được khối tiền, chứ ở trong bếp thế này thì anh làm được cái gì, chỉ tổ vướng chân em”.
Chính vì bị vợ “đánh cắp” mất trách nhiệm của người chồng trong nhà nên anh Lâm thường than thở vì quá “nhàn”. Anh kể chi tiết “nghĩa vụ” của mình trong nhà là được vợ chiều như “cục cưng”. Ai cũng bảo anh “sướng quá hóa rồ”. Nhưng rồi chẳng biết tự lúc nào hai vợ chồng lại lục đục, chồng bảo vợ lắm điều. Còn vợ lại cho là chồng không phải động tay động chân vào việc nhà đã không biết hưởng, lại còn kêu ca.
Anh cảm thấy làm chồng “nhàn” quá cũng nhàm. Khách khứa đến chơi, bất cứ đụng vào việc gì, anh Mạnh cũng bị vợ xem như “người trên trời”. Có hôm chị Vân khoe với cô bạn gái thế này: “Lão Mạnh nhà tao cứ lóng nga lóng ngóng, làm việc gì tao cũng không yên tâm, nhưng được cái xúc được khối tiền của thiên hạ”.
- Hóa ra anh chỉ có nhiệm vụ kiếm tiền về cho mẹ con em thôi sao?
Chị Vân hơi chững lại trước câu hỏi vừa là câu trả lời của chồng. Sau khi anh Mạnh bỏ đi, chị mới ngẩn người, ngồi đong đếm lại tình cảm vợ chồng trong thời gian qua.
Theo Eva
Anh Lâm là kiến trúc sư. Ngoài thời gian làm trên công ty, anh còn nhận thêm về nhà. Phải công nhận rằng số tiền anh mang về mỗi tháng không phải ít. Nhất là anh Lâm còn khá “ngoan” theo cách nói của chị Dung (vợ anh).
Sợ chồng vất vả nên chị Dung đều một tay quán xuyến, lo toan hết chuyện lớn, chuyện nhỏ trong nhà. Chuyện đối nội, đối ngoại, quà cáp hai bên vào dịp lễ tết, anh Lâm cũng khá yên tâm vì đã có vợ rất chu đáo. Kể cả chuyện con cái chuyển lớp, chuyển trường, chị Dung cũng không bao giờ để chồng phải vướng bận mà ảnh hưởng đến công việc.
Phần vì rảnh tay, phần vì có vợ đảm đang, tháo vát nên anh Lâm cũng thấy tự hào lắm. Nhưng đấy chỉ là thời gian đầu thôi, còn sau đó thì đến việc nhỏ nhặt trong gia đình, chị Dung cũng tự “xử lý” hết thảy khiến anh Lâm thấy rất hụt hẫng. Không phải lo lắng chuyện gia đình, anh lại có cảm giác mình như người thừa trong nhà vậy.
Chị Dung vẫn thường trêu đùa chồng là “cái máy kiếm tiền”. Cứ tưởng không phải đụng tay, đụng chân vào bất cứ chuyện gì như vậy là nhàn hạ, sung sướng, nhưng rốt cuộc, anh Lâm thấy rất lạc lõng, trống trải trong nhà. Lời nào anh nói ra, vợ con cũng đều tăm tắp làm theo như nghĩa vụ, rồi phụ họa như múa rối. Tự nhiên trong mắt vợ và hai đứa con, anh Lâm trở nên vụng về. Có lúc anh chép miệng, thở dài nhận ra trong mắt vợ con, mình chỉ như cái máy kiếm tiền, ngoài ta thì vô tác dụng.
Chồng như "cái máy kiếm tiền" (ảnh minh họa)
Trường hợp của anh Mạnh còn thấy lạc lõng hơn khi làm chồng. Từng cái cách ăn mặc, đi đứng cứ bị vợ góp ý, tư vấn đến là mệt. Nhiều lúc không được làm theo ý mình, anh cảm thấy rất ức chế. Có hôm định bê mâm bát vào trong giúp vợ thì chị Vân nhảy dựng lên: “Việc ấy cứ để em làm, anh khỏi phải bận tâm”. Bị vợ con xem như “công cụ kiếm tiền”, anh Mạnh thấy rất tự ái. Anh chỉ có nhiệm vụ mỗi tháng nộp lương cho vợ đầy đủ chứ những chuyện khác thì miễn bàn.Chị Vân cũng là nhân viên hành chính, bận rộn nhưng chị luôn thu xếp về sớm để lo cơm nước cho chồng con. Tự nhiên anh Mạnh thấy bữa ăn lại bị tra tấn bởi những lời vợ “chỉ giáo”. Lời nào chồng nói, vợ cũng “đỡ” lấy khiến nhiều lúc anh thấy mình như con rối trong mắt vợ vậy. Không được vợ chia sẻ công việc, tự nhiên anh Mạnh lại cảm thấy rất ngộp thở.
Ngoài nhiệm vụ đem tiền về thì anh Mạnh thấy vợ chẳng bao giờ “đá động” hay nhường việc cho mình làm cả. Chị Vân tự mua sách về mày mò đọc, rồi “tự biên tự diễn” hoặc oang oang chỉ dẫn chồng. Thế nên đến cả chuyện trên giường mà anh Mạnh cũng “nhàn”, cũng chỉ tăm tắp làm theo vợ. Nhưng điều khiến anh thấy ức chế nhất là đến đứa con nhỏ cũng nhiễm lối suy nghĩ của mẹ: “Mẹ bảo bố có biết gì đâu? Bà nội cũng bảo ngày xưa bố hậu đậu lắm mà”.
Lạc lõng… làm chồng!
Anh Lâm cảm thấy hai từ “làm chồng” sao lạc lõng quá. Chỉ mình đem tiền về đâu đã đủ để làm nên hạnh phúc gia đình? Muốn về nhà giúp vợ thì lại bị nói ngang: “Ủa, sao nay anh về sớm thế? Thôi anh vào phòng làm gì thì làm đi có khi lại vẽ vời được khối tiền, chứ ở trong bếp thế này thì anh làm được cái gì, chỉ tổ vướng chân em”.
Chính vì bị vợ “đánh cắp” mất trách nhiệm của người chồng trong nhà nên anh Lâm thường than thở vì quá “nhàn”. Anh kể chi tiết “nghĩa vụ” của mình trong nhà là được vợ chiều như “cục cưng”. Ai cũng bảo anh “sướng quá hóa rồ”. Nhưng rồi chẳng biết tự lúc nào hai vợ chồng lại lục đục, chồng bảo vợ lắm điều. Còn vợ lại cho là chồng không phải động tay động chân vào việc nhà đã không biết hưởng, lại còn kêu ca.
Quá "nhàn" khi làm chồng lại khiến nhiều đấng mày râu thấy lạc lõng và cô đơn ngay trong ngôi nhà của mình (ảnh minh họa)
Còn anh Mạnh cũng phải sinh hoạt theo “lập trình” của vợ. Nhiều lúc anh muốn giúp vợ một việc gì đó đều bị vợ “xua” tay: “Anh cứ để đó em làm một loáng là xong. Với lại xưa nay ngoài kiếm tiền ra thì anh có còn biết việc gì nữa đâu?”.Anh cảm thấy làm chồng “nhàn” quá cũng nhàm. Khách khứa đến chơi, bất cứ đụng vào việc gì, anh Mạnh cũng bị vợ xem như “người trên trời”. Có hôm chị Vân khoe với cô bạn gái thế này: “Lão Mạnh nhà tao cứ lóng nga lóng ngóng, làm việc gì tao cũng không yên tâm, nhưng được cái xúc được khối tiền của thiên hạ”.
- Hóa ra anh chỉ có nhiệm vụ kiếm tiền về cho mẹ con em thôi sao?
Chị Vân hơi chững lại trước câu hỏi vừa là câu trả lời của chồng. Sau khi anh Mạnh bỏ đi, chị mới ngẩn người, ngồi đong đếm lại tình cảm vợ chồng trong thời gian qua.
Theo Eva