Dự kiến ly hôn

Jolie

Member
Chiếc máy tính của tôi có cài đặt một chương trình làm việc mà trên đó có những câu danh ngôn ngô nghê, nhưng cũng có nhiều câu ý nghĩa. Một ngày mới, tôi bắt đầu bằng việc khởi động máy tính và đọc những câu danh ngôn đó. Ngày hôm nay là một câu thế này: “Khi người đàn ông đã kết hôn thì họ sẽ không còn sợ địa ngục nữa”.​
Sáu năm trước tôi đã coi thường địa ngục mà ký vào tờ đăng ký kết hôn với người con gái mà tôi yêu tưởng có thể dốc cạn cả sông Hồng. Quả nhiên, khi người ta yêu thì thấy cái gì cũng đẹp và đầu óc cũng chỉ dành cho những điều đẹp đẽ: hoa hồng, đám cưới và đôi khi là những đứa trẻ. Phỉ phui kẻ nào nhắc đến chuyện ly hôn vào lúc bấy giờ, ngay cả đến một người có trí tuệ minh mẫn hơn người cũng không bao giờ có thể nghĩ rằng: rồi có một ngày ta sẽ chia tay...
Tôi ôm giấc mộng đẹp về nàng, tưởng chừng như những thiên thần trên thiên đường nếu có cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi. Tôi thức trắng đêm mơ màng về nàng, mơ được dắt tay nàng đi đến nơi bình minh năng gọi, những bãi biển trải dài ngút mắt, được nâng niu, chiều chuộng và hơn hết... tôi thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa vì có nàng.

aFamilybomtan.jpg

Thế là hàng ngày tôi vẫn xách cái cặp đi về, bên trong có chứa một quả bom tấn thực sự. Thế rồi chúng tôi cưới nhau và có một nhóc con xinh xắn.
Nhưng rồi, giấc mộng của tôi về thiên thần đáng yêu cứ nhạt nhòa dần. Tôi như con đại bàng bay cao với đôi cánh rộng bị cái dây xích thòng lòng dưới mặt đất có nàng kéo xuống. Chuỗi ngày dài với những cảm giác buồn chán xâm chiếm lòng tôi. Chúng tôi hay cãi nhau vì những chuyện chẳng đâu vào đâu.
Sau một trận cãi nhau kịch liệt, tôi đã quyết định viết đơn ly hôn.
Tôi vào mạng và hỏi xem người ta có dùng một mẫu đơn ly hôn thống nhất hay không nhưng không thấy ai bảo phải viết thế nào cả. Thế là tôi tự nghĩ ra một cái đơn thống thiết. Ở đó, tôi kể vợ tôi là kẻ lười biếng, và đểnh đoảng, rằng tôi yêu con gái tôi lắm, nếu có gì thay đổi thì hãy để tôi được nuôi con bé. Tôi gục đầu trên bàn lúc 3 giờ sáng và mơ thấy thiên thần bay lượn. Các vị thần nhìn tôi ngoác miệng cười.
Tôi gấp lá đơn gọn gàng, cho vào cuốn sổ và nhét vào cặp. Dự định sẽ sớm hỏi địa chỉ của tòa, nơi sẽ nhận lá đơn tội nghiệp của tôi.
Ngày qua ngày, tôi vẫn chưa hỏi được địa chỉ để gửi. Tôi cũng không biết là nên gửi trực tiếp hay qua bưu điện.
Không hiểu do thủ tục ly hôn của mình không thuận tiện hay còn lý do nào khác mà tôi cứ lần nữa không gửi lá đơn đi... Thế là hàng ngày tôi vẫn xách cái cặp đi về, bên trong có chứa một quả bom tấn thực sự. Bạn bè vẫn hỏi han và gửi cho tôi những lời chúc mừng vì có một gia đình hạnh phúc.
Về sau, thấy bất tiện, tôi không mang lá đơn đi nữa, dự định một dịp thuận lợi nào đó gửi nó thẳng lên tòa án nhân dân tối cao cho hả giận. Tôi xếp nó vào một góc kin kín trên giá sách, đặt mấy cuốn từ điển lên trên và tạm quên đi nỗi uất hận của buổi cãi nhau hôm nào.
Hôm ấy đi làm về, tôi thấy bé con đang ngồi rải thẻ trên sàn nhà, giấy tờ quây quanh chỗ nó ngồi. Con bé hào hứng: “Bố ơi, mẹ dạy con biết gấp máy bay rồi đấy!”.
Con bé chìa tôi xem cái máy bay bằng giấy. Tôi giật mình khi thấy dòng chữ quen quen: “ĐƠN XIN LY HÔN”.
Trời ơi, sao vợ tôi lại lấy những giấy tờ quan trọng của tôi như thế xuống cho con gấp máy bay cơ chứ? Đúng là người có tính đểnh đoảng thì không bao giờ sửa được. Tôi lắc đầu chán ngán...
Tôi ngắm nghía mấy cái máy bay từ đầu đến cuối và đề nghị: “Để bố thử xem nó có bay được không nhé!”.
Tôi lấy đà phóng chiếc máy bay “đơn ly hôn” bay thẳng lên trời. Con bé vỗ tay khen bố phóng máy bay giỏi thế. Tôi nhìn theo nó cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ. Giữa vầng cao xanh ấy, tôi lại thấy những nụ cuời của những thiên thần.
Đằng sau lưng, vợ tôi đang cười tủm tỉm...





Theo Dep
 
Back
Top