tuyet_loan08
Junior Member
Trong số bạn bè, đồng nghiệp tôi được xếp vào diện con nhà giàu, đẹp trai, phong độ nhất. Tất nhiên, mẫu đàn ông như tôi sẽ có không ít phụ nữ yêu thích, theo đuổi. Công bằng mà nói, tôi yêu đương cũng nhiều, nhưng theo kiểu “trêu hoa ghẹo nguyệt” cho vui, khiến cho mọi người nghĩ rằng chắc khi lập gia đình, tôi sẽ lấy một phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo nhất.
Nhưng trái với dự đoán của mọi người, người mà tôi lựa chọn lại chính là Hiền, một cô gái có nhan sắc bình thường, không có gì là nổi bật. Với vóc dáng mảnh mai, thậm chí hơi bé nhỏ, Hiền có một gương mặt sáng, đôi mắt đen phúc hậu, giọng nói nhẹ nhàng, lối sống kín đáo. Có lẽ chính nét thùy mị của Hiền đã hút hồn tôi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Để chinh phục được cô ấy, tôi phải mất hai năm theo đuổi và ra sức chứng minh cho Hiền hiểu tình yêu tôi dành cho cô ấy là chân thành. Có người bảo không thể hiểu nổi vì sao có nhiều cô gái mặt xinh như hoa hậu, vóc dáng như người mẫu yêu tôi mê mệt, tôi không yêu, lại phải nhọc công chạy theo một cô gái không có gì là nổi bật. Tôi chỉ cười. Tôi tin vào khả năng cảm nhận đặc biệt của mình về người con gái mà tôi đã yêu và lựa chọn. Thật sự tôi đã không nhầm.
Khi đám cưới được tổ chức, không mấy ai tin tưởng chúng tôi sẽ chung sống với nhau đến đầu bạc răng long. Nhiều dự đoán không mấy khả quan về cuộc hôn nhân này. Nhất là họ nghi ngờ về tình yêu và lòng chung thủy của tôi. Chính lối sống giản dị, yêu chồng thương con, biết cách đối nhân xử thế và cả tấm lòng vị tha độ lượng của cô ấy, đã làm con ngựa bất kham trong con người lãng tử như tôi chịu dừng chân nơi mái ấm gia đình.
Mười mấy năm đã trôi qua, tôi cũng không thể nghĩ mình lại thay đổi một cách mau chóng như thế. Trên cương vị của một trưởng phòng kinh doanh, tôi có dịp đi đây đi đó, tiếp xúc với nhiều cô gái đẹp. Thật sự, cũng đã có lần tôi thử xem cảm giác ngoài luồng như thế nào, nhưng tất cả qua đi rất nhanh chóng và chẳng để lại ấn tượng gì.
Có một điều lạ, là càng ngày tôi càng thấy yêu vợ hơn. Lẽ ra tôi đáng được ghen, đằng này tôi lại ghen với vợ, luôn luôn có cảm giác sợ mất cô ấy. Nhiều lúc nói ra, không ai tin nhưng đó là sự thật.
Vốn là một phụ nữ thông minh, nhạy cảm, sống phúc hậu, cư xử biết điều, Hiền biết mình không đẹp, thua kém tôi nhiều về hình thức. Cô ấy thừa biết xung quanh tôi có rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, nhiều cám dỗ ngọt ngào đang vây bủa. Tâm lý người vợ nào cũng sẽ ghen tuông, lo lắng khi có một người chồng đẹp trai, hào hoa, thành đạt. Đối với Hiền cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng điều đó không làm cho Hiền mất đi sự tự tin vào bản thân. Không giống như những người phụ nữ khi thấy mình yếu thế, thường kiểm soát, quản lý chồng một cách ngặt nghèo, róng riết, áp đặt, cấm vận. Cô ấy ghen và giữ chồng theo cách riêng của mình.
Ngoài giờ đi làm, thời gian còn lại Hiền dành hết cho chồng con, gia đình. Căn nhà bé nhỏ luôn gọn gàng, ngăn nắp, giường chiếu lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Nhất là khi con đang còn nhỏ, dường như chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng bao giờ cô ấy cũng dành cho tôi một khoảng thời gian vợ chồng rất ngọt ngào lãng mạn.
Tôi không bao giờ có cảm giác bị bỏ rơi khi vợ bận chăm con. Nhưng bù lại tôi đã biết cách giúp đỡ cô ấy việc nhà. Đảm đương những công việc lớn trong gia đình. Không phân công rạch ròi, tách bạch nhưng ai vào việc nấy một cách tự giác. Hai vợ chồng rất tâm đầu ý hợp trong mọi chuyện.
Hàng ngày được ngắm nhìn nụ cười tươi tắn, được nghe những lời nói nhẹ nhàng của vợ, điều đó giống như sự khuyến khích, cổ vũ vô hình làm cho tôi hưng phấn hẳn lên. Tôi tự giác về nhà đúng giờ, ít la cà quán xá và sống có trách nhiệm hơn. Những lúc tôi đi công tác xa, vợ bao giờ cũng chăm chút từng ly từng tý, sắp xếp những thứ tôi cần vào va ly. Vừa nhẹ nhàng, vừa chu đáo lại vừa tế nhị nhắc nhở, làm tôi vừa yêu vừa sợ.
Những giây phút ấm áp bình yên trong khung cảnh gia đình êm ấm, đã hối thúc tôi nhanh chóng trở về nhà sau mỗi kỳ đi công tác. Bởi tôi biết ở nhà, vợ tôi đang có những điều bất ngờ dễ thương dành cho tôi. Không chỉ khéo léo thu xếp công việc gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo, cách cư xử biết điều đối với bố mẹ, gia đình nội ngoại.
Khi con cái đã lớn, có thời gian rảnh rỗi, Hiền biết chăm chút bản thân, luôn tự làm mới mình. Biết mình có vóc dáng hơi khiêm tốn, Hiền đã khéo léo thiết kế những bộ áo quần phù hợp với cơ thể của nàng, mặc vào nom trẻ trung, khỏe khoắn hẳn ra.
Càng ngày càng thấy cô ấy trẻ ra, nom rất quyến rũ, tự tin. Thỉnh thoảng cô ấy lại nhõng nhẽo như trẻ con: Anh ơi, anh phải là của em và con hết đấy nhé. Nhiều hơn như thế cũng chưa đủ đâu nha.
Tôi hay gọi đùa em là bé hạt tiêu. Sống bên em, tôi vừa được chăm sóc yêu thương, vỗ về như đứa trẻ, vừa là người đàn ông mạnh mẽ, có một bờ vai vững chãi để em và con nương tựa. Em vừa quen thuộc, gần gũi vừa mới mẻ, lạ lùng mà tôi luôn phải háo hức khám phá, kiếm tìm. Hình như với tôi, em vẫn luôn là cõi mộng.
(Theo XinhXinh)
Nhưng trái với dự đoán của mọi người, người mà tôi lựa chọn lại chính là Hiền, một cô gái có nhan sắc bình thường, không có gì là nổi bật. Với vóc dáng mảnh mai, thậm chí hơi bé nhỏ, Hiền có một gương mặt sáng, đôi mắt đen phúc hậu, giọng nói nhẹ nhàng, lối sống kín đáo. Có lẽ chính nét thùy mị của Hiền đã hút hồn tôi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Để chinh phục được cô ấy, tôi phải mất hai năm theo đuổi và ra sức chứng minh cho Hiền hiểu tình yêu tôi dành cho cô ấy là chân thành. Có người bảo không thể hiểu nổi vì sao có nhiều cô gái mặt xinh như hoa hậu, vóc dáng như người mẫu yêu tôi mê mệt, tôi không yêu, lại phải nhọc công chạy theo một cô gái không có gì là nổi bật. Tôi chỉ cười. Tôi tin vào khả năng cảm nhận đặc biệt của mình về người con gái mà tôi đã yêu và lựa chọn. Thật sự tôi đã không nhầm.
Khi đám cưới được tổ chức, không mấy ai tin tưởng chúng tôi sẽ chung sống với nhau đến đầu bạc răng long. Nhiều dự đoán không mấy khả quan về cuộc hôn nhân này. Nhất là họ nghi ngờ về tình yêu và lòng chung thủy của tôi. Chính lối sống giản dị, yêu chồng thương con, biết cách đối nhân xử thế và cả tấm lòng vị tha độ lượng của cô ấy, đã làm con ngựa bất kham trong con người lãng tử như tôi chịu dừng chân nơi mái ấm gia đình.
Mười mấy năm đã trôi qua, tôi cũng không thể nghĩ mình lại thay đổi một cách mau chóng như thế. Trên cương vị của một trưởng phòng kinh doanh, tôi có dịp đi đây đi đó, tiếp xúc với nhiều cô gái đẹp. Thật sự, cũng đã có lần tôi thử xem cảm giác ngoài luồng như thế nào, nhưng tất cả qua đi rất nhanh chóng và chẳng để lại ấn tượng gì.
Có một điều lạ, là càng ngày tôi càng thấy yêu vợ hơn. Lẽ ra tôi đáng được ghen, đằng này tôi lại ghen với vợ, luôn luôn có cảm giác sợ mất cô ấy. Nhiều lúc nói ra, không ai tin nhưng đó là sự thật.
Vốn là một phụ nữ thông minh, nhạy cảm, sống phúc hậu, cư xử biết điều, Hiền biết mình không đẹp, thua kém tôi nhiều về hình thức. Cô ấy thừa biết xung quanh tôi có rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, nhiều cám dỗ ngọt ngào đang vây bủa. Tâm lý người vợ nào cũng sẽ ghen tuông, lo lắng khi có một người chồng đẹp trai, hào hoa, thành đạt. Đối với Hiền cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng điều đó không làm cho Hiền mất đi sự tự tin vào bản thân. Không giống như những người phụ nữ khi thấy mình yếu thế, thường kiểm soát, quản lý chồng một cách ngặt nghèo, róng riết, áp đặt, cấm vận. Cô ấy ghen và giữ chồng theo cách riêng của mình.
Ngoài giờ đi làm, thời gian còn lại Hiền dành hết cho chồng con, gia đình. Căn nhà bé nhỏ luôn gọn gàng, ngăn nắp, giường chiếu lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Nhất là khi con đang còn nhỏ, dường như chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng bao giờ cô ấy cũng dành cho tôi một khoảng thời gian vợ chồng rất ngọt ngào lãng mạn.
Tôi không bao giờ có cảm giác bị bỏ rơi khi vợ bận chăm con. Nhưng bù lại tôi đã biết cách giúp đỡ cô ấy việc nhà. Đảm đương những công việc lớn trong gia đình. Không phân công rạch ròi, tách bạch nhưng ai vào việc nấy một cách tự giác. Hai vợ chồng rất tâm đầu ý hợp trong mọi chuyện.
Hàng ngày được ngắm nhìn nụ cười tươi tắn, được nghe những lời nói nhẹ nhàng của vợ, điều đó giống như sự khuyến khích, cổ vũ vô hình làm cho tôi hưng phấn hẳn lên. Tôi tự giác về nhà đúng giờ, ít la cà quán xá và sống có trách nhiệm hơn. Những lúc tôi đi công tác xa, vợ bao giờ cũng chăm chút từng ly từng tý, sắp xếp những thứ tôi cần vào va ly. Vừa nhẹ nhàng, vừa chu đáo lại vừa tế nhị nhắc nhở, làm tôi vừa yêu vừa sợ.
Những giây phút ấm áp bình yên trong khung cảnh gia đình êm ấm, đã hối thúc tôi nhanh chóng trở về nhà sau mỗi kỳ đi công tác. Bởi tôi biết ở nhà, vợ tôi đang có những điều bất ngờ dễ thương dành cho tôi. Không chỉ khéo léo thu xếp công việc gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo, cách cư xử biết điều đối với bố mẹ, gia đình nội ngoại.
Khi con cái đã lớn, có thời gian rảnh rỗi, Hiền biết chăm chút bản thân, luôn tự làm mới mình. Biết mình có vóc dáng hơi khiêm tốn, Hiền đã khéo léo thiết kế những bộ áo quần phù hợp với cơ thể của nàng, mặc vào nom trẻ trung, khỏe khoắn hẳn ra.
Càng ngày càng thấy cô ấy trẻ ra, nom rất quyến rũ, tự tin. Thỉnh thoảng cô ấy lại nhõng nhẽo như trẻ con: Anh ơi, anh phải là của em và con hết đấy nhé. Nhiều hơn như thế cũng chưa đủ đâu nha.
Tôi hay gọi đùa em là bé hạt tiêu. Sống bên em, tôi vừa được chăm sóc yêu thương, vỗ về như đứa trẻ, vừa là người đàn ông mạnh mẽ, có một bờ vai vững chãi để em và con nương tựa. Em vừa quen thuộc, gần gũi vừa mới mẻ, lạ lùng mà tôi luôn phải háo hức khám phá, kiếm tìm. Hình như với tôi, em vẫn luôn là cõi mộng.
(Theo XinhXinh)