Em là riêng của mình tôi thôi!

tuyet_loan08

Junior Member
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt rồi vỡ nát ra khi nghe thấy những tiếng rên rỉ pha lẫn tiếng thở hồng hộc đầy nhục dục trong căn phòng quen thuộc của hai đứa.
Quá khứ…

Trong một lần lên thư viện lấy tài liệu về ôn thi, tôi đã trông thấy em. Người con gái có đôi mắt huyền diệu, trong vắt khiến tôi có cảm giác như soi được bóng mình trong đó khiến tôi quên bẵng mình đang ở đâu. Đến cả khi hai đứa yêu nhau rồi, nhiều khi tôi vẫn ngỡ ngàng thảng thốt vì biết mình có em.

Tôi trân trọng em tuyệt đối. Em như nữ hoàng ngự trị trong trái tim tôi vậy, dù không biết đã bao lần những khi hai đứa bên nhau rồi những nồng nàn, ve vuốt…tôi vẫn cố kìm hãm bản thân mình, cắn chặt môi đến toé máu để át đi ham muốn có được em trọn vẹn. Những lúc như thế, tôi cảm nhận được trong em như có một điều gì đó hụt hẫng. Phải chăng em cũng đầy đam mê, ham muốn như tôi? Tôi sợ dù lúc này em có đầy khát khao nhưng khi mọi chuyện xảy ra em sẽ khinh thường tôi và sẽ xa tôi mãi mãi.

2010115104855-t2.jpg

Tôi đã phải cố gắng biết bao khi kìm nén ham muốn của mình...(Ảnh minh hoạ)

Sinh viên năm đầu, dù rất muốn đi làm thêm nhưng ba mẹ không đồng ý sợ tôi ham kiếm tiền mà quên việc học nên tôi cũng khá nhiều thời gian rảnh. Thường mỗi sáng học xong, tôi và em cùng đi xe bus về nhà em. Em nấu cơm, ăn xong hai đứa trêu đùa chán chê rồi ôm nhau lăn ra ngủ nếu không đi chơi đâu thì khoảng 3, 4h chiều tôi mới bắt xe bus về kí túc xá. Và cũng chỉ có thế mà thôi, tình yêu của chúng tôi tưởng sẽ mãi trôi trong êm đêm như thế.

… hiện tại.

“Em hơi mệt nên sáng mai không đi học anh à. Em nhớ anh nhiều...” Đêm qua, tôi đã nhận được tin nhắn của em như thế. Sáng đọc tin nhắn của em làm tôi lo quá, không biết em có bị làm sao không nhỉ? Từ hồi yêu em đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy em nghỉ học, những ngày trước dù mệt em vẫn cố đi học dù tôi có năn nỉ gãy lưỡi! Vậy mà sáng nay em lại nghỉ, chắc em phải mệt lắm mới không nghỉ được. Chắc lúc này em muốn có tôi ở bên em lắm. Nghĩ thế nên ngồi trong giảng đường tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm, học được hai tiết đã nhờ thằng bạn ngồi cạnh điểm danh hộ hai tiết cuối rồi trốn học bắt xe ôm về phòng trọ của em.

Phòng trọ của em nằm trong một ngõ nhỏ tận dưới Phùng Khoang, dãy trọ phần lớn là sinh viên nên tầm này không có ai ở nhà cả. Nhỡ em có chuyện gì mà không có ai để nhờ thì sao? Nghĩ thế nên vừa xuống xe bus tôi vội vã chạy vào phòng trọ. Đúng là cả dãy trọ im lìm không có một ai cả, nhưng tôi thấy gì nhỉ? Tôi đã thấy một đôi giày đen trước cửa phòng đang đóng chặt của em! Hay là bố em lên thăm nhỉ? Đoán vậy nên tôi không vội vã đẩy cửa phòng bước vào mà khẽ nhẹ bước tới cửa phòng, đang định gõ cửa thì tôi nghe thấy những âm thanh, mà chính xác là tiếng rên rỉ của con gái rồi cả tiếng thở hồng hộc của một người đàn ông nữa. Run lên vì giận dữ với đau đớn, tôi điên cuồng đạp cửa phòng em! Nhưng cửa vẫn đóng chặt, chỉ những tiếng kêu, tiếng thở ghê tởm kia im bặt và không một âm thanh nào nữa. “Anh đây! Tại sao lại vậy? Tại sao lại vậy hả em?” tôi nói mà như gào lên. Em vẫn không mở cửa, đáp lại lời tôi chỉ là những âm thanh sột soạt của quần áo. Tôi lấy cả hai tay bịt tai lại rồi mà tiếng sột soạt đó vẫn lọt vào tai, xoáy sâu rồi bóp chặt lấy trái tim như đang vỡ nát…


2010115104855-t3.jpg

...vậy mà tại sao em nỡ phụ bạc tôi? (Ảnh minh hoạ)

Tôi thả người ngồi xuống bậc cửa phòng em, ôm lấy mặt KHÓC! Đây là người mà tôi yêu đây sao? Tôi không muốn trông thấy gương mặt xinh đẹp, đôi mắt ngây thơ kia nữa…chạy! chạy bằng tất cả sức lực trong mình để không phải nhớ lại những gì mình vừa nghe thấy. Tất cả những ngọt ngào bao lâu nay chỉ là dối lừa tôi sao em?

Ngày hôm nay!

Kẻ xấu xa đó vẫn không đi học! Làm sao kẻ đó dám đi học để đối diện với tôi ở trường học nữa cơ chứ. Tôi sẽ cứng cỏi, sẽ mạnh mẽ và không bao giờ vì một kẻ xấu xa như vậy mà suy sụp cả…nghĩ vậy nên dù người con gái đáng khinh đó ngày nào cũng gọi liên tục tôi cũng không thèm nghe máy.

Một tuần nữa lại trôi qua, đêm nào những tiếng rên rỉ đó cũng ám ảnh tôi trong giấc mộng. Đêm nay có lẽ cũng vậy sao? - Tôi cười chua chát. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, “Alô! Hùng hả. Chuyện gì đấy mày?”, “Mày biết chuyện gì chưa? My mất rồi!”…chiếc điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất vỡ tan!

Hùng là bạn cùng quê với em và học cũng chơi khá thân với tôi nữa. Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Phòng trọ của Hùng cũng gần đây! Tôi liền vội vã chạy sang…

Hối hận muộn màng...

Nghe xong những lời Hùng kể, tôi gào lên rồi gục xuống và chỉ hy vọng sẽ ngã xuống vĩnh viễn để không bao giờ phải tỉnh lại để hối hận với đớn đau.

Hoá ra em không hề phản bội tôi. Em không phải là kẻ phụ bạc! Cái đêm mà tôi nhận được tin nhắn của em cũng chính là đêm mà em đã phải đi cấp cứu vì bệnh tim tái phát. Chị bạn cùng dãy trọ đã sang ngủ trông nhà cho em…Rồi những ngày sau đó, khi nằm trong viện em không đủ sức để mà nhắn tin cho tôi nữa chỉ biết nhờ mẹ bấm hộ số điện thoại của tôi để gọi. Đến cả buổi sáng trước ca phẫu thuật, em cũng đã nhờ mẹ gọi cho tôi vậy mà…

Tôi nhắm mắt lại! Hối hận và đau đớn cứ giằng xé tâm trí. Tôi bước ra khỏi phòng trọ của Hùng, thất thểu ra về! Con đường đêm dài hun hút, lạnh căm, bước chân tôi cứ liêu xiêu vô định với miên man những đau đớn, tuyệt vọng. Bỗng một luồng ánh sáng loá lên trước mắt tôi…rồi tiếng phanh rít lên ghê rợn. Mọi thứ quanh tôi như tối sầm lại, tôi không cảm nhận, không nhìn thấy gì cả như mình đã bị ngắt ra khỏi cuộc sống. Chợt tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của em.


2010115104855-t4.jpg

Có lẽ lúc này đây em sẽ thứ tha và chúng tôi sẽ vĩnh viễn bên nhau. (Ảnh minh hoạ)

Tôi thấy mình lơ lửng giữa một quầng sáng chói loá và EM đang đứng đợi tôi phía xa xa. Em huyền diệu của tôi đứng mỉm cười và đang vẫy gọi tôi kìa!

…”Alô! Chào anh cảnh sát. Tôi vừa chứng kiến một vụ tai nạn nghiêm trọng trên đường Nguyễn Trãi. Có lẽ nạn nhân đã tắt thở, còn lái xe vẫn ngồi đây. Vâng! Địa chỉ cụ thể là… các anh đến luôn nhé!”




(Theo XinhXinh)
 
Back
Top