Tiếp chúng tôi trong căn phòng ở chung cư (nhà của con trai anh), không còn là một thủ trưởng oai vệ, phong độ ngày nào mà thấy anh…xuống quá! Vừa rót nước anh nói giọng buồn buồn: "Chẳng ai muốn ly hôn ở tuổi này đâu, nhưng bao nhiêu năm chịu đựng cũng thấy mệt mỏi. Không ai có khả năng đóng mãi vai trò làm người đẹp cuộc hôn nhân của mình!"
Theo lời anh kể thì anh và chị không hạnh phúc từ rất lâu rồi, chỉ bởi tánh ghen tuông nhiều khi đến mức thậm vô lý của chị, nhưng anh cứ phải chịu đựng vì nhiều lý do (con cái, sự nghiệp, tài sản…)Giờ đây khi không còn gì để giữ nữa, anh chấp nhận phương án chẳng lấy gì hay ho này. Cái ghen vô lý và bệnh hoạn của chị như sợi dây trói chặt anh lại.
“ Có lần mình vừa đi công tác về mệt mỏi rã rời, cô ấy chẳng những không có lời nào nhẹ nhàng thăm hỏi mà sau khi tra gặng đi với ai, đã làm gì, ở đâu…cô ấy đưa cho mình một ly nước. Không biết nghe lời ai, cô ấy lấy mấy sợi tóc của cổ rồi đốt lên hòa với nước bắt mình uống. Thế là cô ấy làm mình làm mẩy gần cả tháng trời kiểu như bởi mình có ý ngoại tình nên không chịu uống! Những chuyện đại loại như vậy nhiều lắm, kể không hết!”
Cũng theo lời anh, giọt nước tràn ly là kỳ vừa rồi anh bị té gãy xương ống quyển phải nằm bệnh viện. Trong thời gian nằm viện có chị bạn học cùng lớp ngày xưa ở nước ngoài về chơi, biết tin anh bị tai nạn, chị đến thăm. Ngày xưa hai người từng có một thời yêu nhau, sau đó chia tay vì nhiều lý do như bao câu chuyện tình yêu thường thấy trên thế gian này.
Người bạn cũ đến thăm anh nhiều lần, mỗi lần đến chị mua thức ăn và ngồi nói chuyện với anh rất lâu, thỉnh thoảng chị lại bóc cam, gọt táo đưa anh ăn. Những điều này làm vợ anh …nổi điên! Cao trào là một hôm chị mang cơm vào cho anh, thấy hai người đang nói chuyện gì đó cười vui. Tuy không nói ra, nhưng nhìn nét mặt vợ, anh biết sóng gió, bão tố chỉ chờ dịp là bùng lên…
Đến hôm anh khỏi bệnh, gia đình làm một bữa tiệc gọi là ăn mừng và cám ơn bạn bè tới lui, động viên hỏi thăm…. Hôm ấy giữa đông đủ mọi người, đang vui vẻ bổng dưng vợ anh gào khóc thật to, nói là bao nhiêu năm chị khổ vì anh,chịu đựng tình trăng hoa của anh mà chỉ bằng linh cảm chớ chưa từng “bắt tận tay”(!). Giờ đây qua trận bệnh của anh, chị mới biết lâu nay anh ôm mãi mối tình cũ, sống bên vợ mà chỉ nghĩ đến người khác, nay người yêu về nước tới thăm chị chứng kiến rõ ràng tình ý hai người. Cuối cùng chị tuyên bố: “Anh đường anh, tôi đường tôi”.
“Vậy là sau đó tôi dọn sang ở với cháu trai. Bao nhiêu năm coi như tội lỗi do mình, bà ấy nói sức chịu đựng của bà ấy có hạn…”. Anh nói tiếp trong tiếng thở dài.
Chúng tôi không biết an ủi anh điều gì. Chỉ thấy thương anh, cứ tưởng là anh có những ngày nghỉ hưu êm đềm, vậy mà giờ đây lại cơm niêu nước lọ, thui thủi một mình (con trai anh đi công tác nước ngoài). Và cũng thấy thương chị nữa, chỉ vì tính ghen tuông bệnh hoạn, sống bằng ảo giác mà…
Theo Tâm An, PNCN, Số 47 ngày 2/12, trang 10