tuyet_loan08
Junior Member
Tôi rụng rời chân tay khi nghe cô bạn thân gọi điện nói thấy chồng tôi và ôsin ở phòng khám thai tư nhân, cô ấy đã liếc vào sổ khám bệnh và thấy hàng chữ "có thai 1 tháng".
Hai năm đã qua, mọi việc đã được giải quyết êm thấm nhưng vết xước trong tim tôi không thể lành lại được, tôi luôn day dứt một mình vì chẳng biết chia sẻ cùng ai…
Vợ chồng tôi sống với nhau hạnh phúc, chúng tôi có hai con khoẻ mạnh ngoan ngoãn, công việc và cuộc sống của chúng tôi khá ổn định, nói chung là không có gì đáng phàn nàn cả. Chúng tôi sống cùng với bố mẹ đẻ của tôi. Vì có con nhỏ, bố mẹ không còn khoẻ để có thể giúp vợ chồng chăm sóc con cái trong khi cả hai vợ chồng đều bận đi làm nên quyết định thuê người giúp việc để chăm con và giúp cha mẹ tôi việc gia đình.
Người giúp việc của tôi, theo tôi nhận xét là ngoan và chăm chỉ, tôi rất tin tưởng và quý mến, coi như người trong nhà mà không có sự phân biệt gì cả. Chẳng ngờ một hôm, bạn tôi nhìn thấy chồng tôi đưa ô-sin tới phòng khám tư, rất may là chồng tôi và ô-sin không biết mặt người bạn đó, cô ấy đã liếc vào quyển sổ khám bệnh và thấy để hàng chữ "có thai 1 tháng".
Mặc dù đã tha thứ cho chồng, nhưng tôi không biết làm cách nào để xóa đi vết xước trong tim. (Ảnh minh họa)
Bạn tôi tức tốc thông báo cho tôi hay, tôi cảm thấy như người mất hồn vì tôi rất tin tưởng chồng mình là người đứng đắn, không trăng hoa. Một mặt tôi muốn làm rõ mọi chuyện và chấm dứt mọi chuyện, mặt khác tôi không muốn làm ầm ĩ vì cũng muốn bảo vệ danh dự cho chồng, giữ thể diện cho cô bé ô-sin vì tôi nghĩ rằng cô bé cũng là phụ nữ, gì thì gì phụ nữ rơi vào hoàn cảnh này dù cho mục đích là gì đi chăng nữa cũng là người chịu thiệt thòi.
Trong thời gian đó, tôi thấy thái độ của chồng tôi rất thất thần và lo lắng, tôi giả vờ hỏi có vấn đề gì thì anh nói không có chuyện gì cả. Cùng lúc, mẹ chồng tôi ốm nặng vì bị ung thư, tôi cũng rất thương mẹ chồng nên quyết định không nói chuyện này cho mẹ biết vì không muốn bà ra đi sớm hơn vì lỗi lầm của con trai. Bà luôn tự hào về con trai của mình.
Tôi đã gọi riêng cô bé ô-sin ra hỏi mọi chuyện thì cô bé chỉ khóc và nói "cháu khổ quá cô ơi, cháu có lỗi với cô và ông bà". Tôi cũng tranh thủ khi hai vợ chồng vừa ở bệnh viện với mẹ chồng tôi về, tôi nói chuyện nghiêm túc với riêng anh và nói rằng anh có cảm thấy đã phản bội tôi không? Lúc đầu anh chối và nói là em hỏi chuyện gì. Sau đó tôi nói thẳng ra là tôi đã biết mọi chuyện. Tôi hỏi anh ấy chuyện này xảy ra nhiều chưa và tại sao, nếu chồng tôi không còn yêu tôi nữa thi tôi đồng ý ly dị. Tôi không muốn phải làm khó mình và là gánh nặng về tình cảm cho người khác mặc dù trong lòng tôi vẫn rất yêu chồng.
Sau nhiều lần động viên và hỏi han nhỏ nhẹ, chồng tôi nói rằng một lần về nhà do căng thẳng đầu óc quá (chồng tôi là người rất thương mẹ và chăm sóc mẹ ốm rất chu đáo, chính vì điều này làm tôi không muốn mẹ chồng tôi biết chuyện buồn xảy ra), chồng tôi đã nhờ cô bé ô-sin bóp đầu và chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào và để sự việc đáng tiếc xảy ra.
Chồng tôi nói là sự việc chỉ xảy ra một lần duy nhất và rất hối hận. Anh vẫn yêu tôi và không muốn vì chuyện này mà phải đánh mất tổ ấm gia đình. Tôi cũng không biết nên tin vào chồng hay căn vặn thêm nữa vì tôi nghĩ rằng hỏi thêm và biết thêm sự thật chỉ làm tôi thêm đau lòng mà thôi. Tôi quyết định chấm dứt cuộc "thẩm vấn" và quay sang giải quyết hậu quả.
Tôi chủ động đưa ô-sin đi hút thai và không hề mắng mỏ gì vì tôi nghĩ nếu mình làm điều gì quá đáng, cô bé còn trẻ sẽ không chịu được sức nặng tâm lý, có thể làm điều gì dại dột thì tôi sẽ ân hận cả đời. Tôi không để ô-sin về quê ngay sau đó mà vẫn giữ cô bé lại một thời gian ở nhà tôi để tôi theo dõi sức khoẻ và tâm lý. Đây là điều chủ yếu, mặt khác tôi cũng muốn theo dõi thái độ của chồng tôi đối với ô-sin, có thật sự anh ân hận vì hành động của mình, chuyện quan hệ đó là một sự dại dột của đàn ông hay anh có tính mèo chuột.
Sau hơn hai tháng, tôi cho ô-sin về quê, cuộc sống của gia đình tôi bình yên trở lại nhưng cho tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn có những giây phút buồn và tủi thân kinh khủng vì tình cảm của mình bị phá hoại. Tôi vẫn yêu chồng, và cũng đã tha thứ cho lỗi lầm của chồng nhưng thực sự mà nói tôi không thể quên sự việc đã xảy ra. Tôi luôn tự đặt câu hỏi là tôi đã phạm sai lầm gì trong quan hệ với chồng?
Tôi không biết phải làm thế nào để quên đi vết xước trong tim, tôi luôn day dứt một mình vì chẳng biết chia sẻ cùng ai. Tôi xin chia sẻ với các bạn, mong sao các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể cân bằng được tâm lý, để tôi cảm thấy vơi đi nỗi buồn và nỗi đau khổ này mặc dù nó đã qua đi hai năm nay.
Theo Minh Phương/ Thanh Niên
( theo XinhXinh )
Hai năm đã qua, mọi việc đã được giải quyết êm thấm nhưng vết xước trong tim tôi không thể lành lại được, tôi luôn day dứt một mình vì chẳng biết chia sẻ cùng ai…
Vợ chồng tôi sống với nhau hạnh phúc, chúng tôi có hai con khoẻ mạnh ngoan ngoãn, công việc và cuộc sống của chúng tôi khá ổn định, nói chung là không có gì đáng phàn nàn cả. Chúng tôi sống cùng với bố mẹ đẻ của tôi. Vì có con nhỏ, bố mẹ không còn khoẻ để có thể giúp vợ chồng chăm sóc con cái trong khi cả hai vợ chồng đều bận đi làm nên quyết định thuê người giúp việc để chăm con và giúp cha mẹ tôi việc gia đình.
Người giúp việc của tôi, theo tôi nhận xét là ngoan và chăm chỉ, tôi rất tin tưởng và quý mến, coi như người trong nhà mà không có sự phân biệt gì cả. Chẳng ngờ một hôm, bạn tôi nhìn thấy chồng tôi đưa ô-sin tới phòng khám tư, rất may là chồng tôi và ô-sin không biết mặt người bạn đó, cô ấy đã liếc vào quyển sổ khám bệnh và thấy để hàng chữ "có thai 1 tháng".
Mặc dù đã tha thứ cho chồng, nhưng tôi không biết làm cách nào để xóa đi vết xước trong tim. (Ảnh minh họa)
Bạn tôi tức tốc thông báo cho tôi hay, tôi cảm thấy như người mất hồn vì tôi rất tin tưởng chồng mình là người đứng đắn, không trăng hoa. Một mặt tôi muốn làm rõ mọi chuyện và chấm dứt mọi chuyện, mặt khác tôi không muốn làm ầm ĩ vì cũng muốn bảo vệ danh dự cho chồng, giữ thể diện cho cô bé ô-sin vì tôi nghĩ rằng cô bé cũng là phụ nữ, gì thì gì phụ nữ rơi vào hoàn cảnh này dù cho mục đích là gì đi chăng nữa cũng là người chịu thiệt thòi.
Trong thời gian đó, tôi thấy thái độ của chồng tôi rất thất thần và lo lắng, tôi giả vờ hỏi có vấn đề gì thì anh nói không có chuyện gì cả. Cùng lúc, mẹ chồng tôi ốm nặng vì bị ung thư, tôi cũng rất thương mẹ chồng nên quyết định không nói chuyện này cho mẹ biết vì không muốn bà ra đi sớm hơn vì lỗi lầm của con trai. Bà luôn tự hào về con trai của mình.
Tôi đã gọi riêng cô bé ô-sin ra hỏi mọi chuyện thì cô bé chỉ khóc và nói "cháu khổ quá cô ơi, cháu có lỗi với cô và ông bà". Tôi cũng tranh thủ khi hai vợ chồng vừa ở bệnh viện với mẹ chồng tôi về, tôi nói chuyện nghiêm túc với riêng anh và nói rằng anh có cảm thấy đã phản bội tôi không? Lúc đầu anh chối và nói là em hỏi chuyện gì. Sau đó tôi nói thẳng ra là tôi đã biết mọi chuyện. Tôi hỏi anh ấy chuyện này xảy ra nhiều chưa và tại sao, nếu chồng tôi không còn yêu tôi nữa thi tôi đồng ý ly dị. Tôi không muốn phải làm khó mình và là gánh nặng về tình cảm cho người khác mặc dù trong lòng tôi vẫn rất yêu chồng.
Sau nhiều lần động viên và hỏi han nhỏ nhẹ, chồng tôi nói rằng một lần về nhà do căng thẳng đầu óc quá (chồng tôi là người rất thương mẹ và chăm sóc mẹ ốm rất chu đáo, chính vì điều này làm tôi không muốn mẹ chồng tôi biết chuyện buồn xảy ra), chồng tôi đã nhờ cô bé ô-sin bóp đầu và chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào và để sự việc đáng tiếc xảy ra.
Chồng tôi nói là sự việc chỉ xảy ra một lần duy nhất và rất hối hận. Anh vẫn yêu tôi và không muốn vì chuyện này mà phải đánh mất tổ ấm gia đình. Tôi cũng không biết nên tin vào chồng hay căn vặn thêm nữa vì tôi nghĩ rằng hỏi thêm và biết thêm sự thật chỉ làm tôi thêm đau lòng mà thôi. Tôi quyết định chấm dứt cuộc "thẩm vấn" và quay sang giải quyết hậu quả.
Tôi chủ động đưa ô-sin đi hút thai và không hề mắng mỏ gì vì tôi nghĩ nếu mình làm điều gì quá đáng, cô bé còn trẻ sẽ không chịu được sức nặng tâm lý, có thể làm điều gì dại dột thì tôi sẽ ân hận cả đời. Tôi không để ô-sin về quê ngay sau đó mà vẫn giữ cô bé lại một thời gian ở nhà tôi để tôi theo dõi sức khoẻ và tâm lý. Đây là điều chủ yếu, mặt khác tôi cũng muốn theo dõi thái độ của chồng tôi đối với ô-sin, có thật sự anh ân hận vì hành động của mình, chuyện quan hệ đó là một sự dại dột của đàn ông hay anh có tính mèo chuột.
Sau hơn hai tháng, tôi cho ô-sin về quê, cuộc sống của gia đình tôi bình yên trở lại nhưng cho tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn có những giây phút buồn và tủi thân kinh khủng vì tình cảm của mình bị phá hoại. Tôi vẫn yêu chồng, và cũng đã tha thứ cho lỗi lầm của chồng nhưng thực sự mà nói tôi không thể quên sự việc đã xảy ra. Tôi luôn tự đặt câu hỏi là tôi đã phạm sai lầm gì trong quan hệ với chồng?
Tôi không biết phải làm thế nào để quên đi vết xước trong tim, tôi luôn day dứt một mình vì chẳng biết chia sẻ cùng ai. Tôi xin chia sẻ với các bạn, mong sao các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể cân bằng được tâm lý, để tôi cảm thấy vơi đi nỗi buồn và nỗi đau khổ này mặc dù nó đã qua đi hai năm nay.
Theo Minh Phương/ Thanh Niên
( theo XinhXinh )