tuyet_loan08
Junior Member
Những cái ngả ngớn, những cử chỉ âu yếm mà Liên dành cho tôi, nhất là trước nước mắt của phụ nữ… khiến tôi mủi lòng và bắt đầu phản bội vợ.
Chỉ vì trót “cải thiện”
Vợ tôi là người sống theo truyền thống và khá nề nếp. Kinh tế ổn định, có vợ đẹp, con khôn nên tôi khá tự hào về mái ấm của mình. Tôi không nghĩ là có ngày sẽ phản bội lại tình yêu và niềm tin của vợ con.
Nhưng tôi đã dần đánh mất mình khi gặp lại Liên, người tình cũ. Trông Liên có vẻ nhếch nhác và thê thảm, tôi mủi lòng thương. Cô ấy nói vẫn còn rất yêu tôi nên sống với chồng không hạnh phúc. Họ mới li hôn được hơn một năm nay. Liên cần bờ vai của tôi để tựa vào, nước mắt cô ấy bắt đầu chảy.
Hàm ơn sự chung tình mà Liên dành cho mình, tôi giấu giếm vợ cho Liên mượn một số tiền không nhỏ để buôn bán. Thú thực lúc này tôi chỉ dành sự cảm thông và tình thương, thậm chí là thương hại cho Liên chứ tuyệt nhiên không hề có tư tình yêu đương gì cả. Biết điều này, Liên rất buồn nhưng sau đó cô ấy nói xin được đơn phương yêu tôi chứ không mong gì tôi sẽ đáp lại.
Tôi biết điều này là không minh bạch và không công bằng với vợ con ở nhà nhưng đứng trước Liên, tôi cũng không đành lòng được. Trước đến nay, sau buổi đi làm, tôi toàn về ăn cơm tối với vợ con nhưng dạo này tôi thường xuyên tạt qua nhà của Liên. Tất cả giống như một thói quen không thể thiếu.
Chì vì một chút yếu lòng...
Thú thực, dù trái tim tôi có làm bằng sắt đá cũng khó mà cưỡng lại được cảm giác miên man mà Liên dành cho mình. Những cử chỉ nhẹ nhàng, những lời tâm sự thỏ thẻ của cô ấy làm tôi thấy ngây ngất. Liên hay than thở, tôi phải công nhận điều này.
Suốt ngày Liên gọi điện mời tôi đi ăn trưa, ăn tối hay uống cà phê. Ban đầu tôi có từ chối nhưng trước nước mắt của phụ nữ, tôi dễ mủi lòng lắm. Những cái ngả ngớn, những cử chỉ âu yếm mà Liên dành cho tôi và cả những lời nói ngọt lạt nữa... Tất cả điều đó khiến tôi thấy hãnh diện về mình. Rằng tôi có sức hút nên đã có vợ rồi mà vẫn được người ta chiều chuộng, chung tình như thế?
Đôi lúc Liên hay viện cớ đau đầu hay bỗng nhiên tụt huyết áp đột ngột, chóng mặt để tôi chăm sóc cô ấy. Chẳng thể vô tình với Liên được nữa, sau bao lần dồn nén cảm xúc và cuối cùng tôi đã phản bội lại vợ.
Mất vợ… được gì?
Tôi kiếm cớ bận rộn tiếp đối tác nên hay phải về muộn để vợ không nghi ngờ. Có hôm tôi ở nhà Liên tới tận 1, 2 giờ sáng mới chịu về. Thấy tôi "đi sớm về khuya" thường xuyên nên vợ tôi tỏ mặt giận. Cô ấy thường xuyên sinh sự với tôi.
Đã mấy lần vợ tôi đem con sang nhà ông bà ngoại để thách đố tôi. Nhưng được cái bố mẹ vợ cứ bênh con rể chằm chặp. Vợ tôi còn dọa nếu tôi không quan tâm đến gia đình, lúc nào cũng công việc như thế thì cô ấy sẽ bỏ tôi thật.
Tôi không tin vợ tôi dám bỏ chồng, với lại tôi cũng không thích đem chuyện hôn nhân ra để dọa nhau. Vì có “đồng minh” là bố mẹ vợ nên tôi yên tâm là vợ tôi sẽ không bao giờ bỏ tôi được.
Mà tôi đã đánh mất hạnh phúc và lòng tin của vợ
Bình thường thì vợ tôi nói thế thôi chứ cô ấy vẫn chu tất chuyện cơm nước và chăm sóc tôi lắm. Tôi nghĩ là cô ấy chắc chưa biết gì về chuyện tôi đang đi “cải thiện” với người phụ nữ bên ngoài. Thế nên tôi vẫn "vô tư" yêu Liên thêm một thời gian nữa.
Một hôm, tôi từ chỗ Liên về nhà khi đã muộn, vợ con không có nhà, cảm giác vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có một lá đơn ly hôn để ngay ngắn trên bàn đã có chữ kí của vợ tôi. Lý do viết trong đơn đủ để người đàn ông như tôi sửng sốt và tỉnh ngộ. Cô ấy đã biết sự thật và đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Thú thực tôi chỉ định “cải thiện” với tình cũ chứ chưa bao giờ có ý định bỏ vợ cả. Bởi tôi biết ai mới là người quan trọng đối với cuộc đời mình.
Vợ tôi tự tin là vậy, đẹp là vậy, giỏi giang là vậy, sao tôi có thể để mất vì một người phụ nữ khác? Trong đầu tôi có hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau. Trong khi Liên yếu ớt, ẻo lả và có thể khóc bất cứ lúc nào hay ngất xỉu nếu không được chiều chuộng. Còn một bên là người vợ khỏe khoắn, tự tin và độc lập trong mọi việc.
Tôi biết mình có lỗi lớn với vợ con. Trong thâm tâm, lúc nào tôi cũng yêu vợ và cần cô ấy. Nhưng sai lầm của tôi bắt đầu bằng sự tham lam. Khi tôi nhận ra điều đó thì đã muộn. Mọi sự cố gắng làm lại của tôi không đủ để vợ tôi tha thứ và quay trở lại. Mất vợ rồi, tôi cũng chả buồn gặp gỡ gì Liên nữa.
Chỉ vì trót “đánh đu” với tình cũ, tôi đã đánh mất cái quý giá nhất của đời mình, đó là gia đình… Đó là một cái giá quá đắt khi người chồng như tôi chưa xác lập được quan điểm “bạn đời là số 1”.
Theo Hàn Nguyệt/Eva
( theo XinhXinh )
Chỉ vì trót “cải thiện”
Vợ tôi là người sống theo truyền thống và khá nề nếp. Kinh tế ổn định, có vợ đẹp, con khôn nên tôi khá tự hào về mái ấm của mình. Tôi không nghĩ là có ngày sẽ phản bội lại tình yêu và niềm tin của vợ con.
Nhưng tôi đã dần đánh mất mình khi gặp lại Liên, người tình cũ. Trông Liên có vẻ nhếch nhác và thê thảm, tôi mủi lòng thương. Cô ấy nói vẫn còn rất yêu tôi nên sống với chồng không hạnh phúc. Họ mới li hôn được hơn một năm nay. Liên cần bờ vai của tôi để tựa vào, nước mắt cô ấy bắt đầu chảy.
Hàm ơn sự chung tình mà Liên dành cho mình, tôi giấu giếm vợ cho Liên mượn một số tiền không nhỏ để buôn bán. Thú thực lúc này tôi chỉ dành sự cảm thông và tình thương, thậm chí là thương hại cho Liên chứ tuyệt nhiên không hề có tư tình yêu đương gì cả. Biết điều này, Liên rất buồn nhưng sau đó cô ấy nói xin được đơn phương yêu tôi chứ không mong gì tôi sẽ đáp lại.
Tôi biết điều này là không minh bạch và không công bằng với vợ con ở nhà nhưng đứng trước Liên, tôi cũng không đành lòng được. Trước đến nay, sau buổi đi làm, tôi toàn về ăn cơm tối với vợ con nhưng dạo này tôi thường xuyên tạt qua nhà của Liên. Tất cả giống như một thói quen không thể thiếu.
Chì vì một chút yếu lòng...
Thú thực, dù trái tim tôi có làm bằng sắt đá cũng khó mà cưỡng lại được cảm giác miên man mà Liên dành cho mình. Những cử chỉ nhẹ nhàng, những lời tâm sự thỏ thẻ của cô ấy làm tôi thấy ngây ngất. Liên hay than thở, tôi phải công nhận điều này.
Suốt ngày Liên gọi điện mời tôi đi ăn trưa, ăn tối hay uống cà phê. Ban đầu tôi có từ chối nhưng trước nước mắt của phụ nữ, tôi dễ mủi lòng lắm. Những cái ngả ngớn, những cử chỉ âu yếm mà Liên dành cho tôi và cả những lời nói ngọt lạt nữa... Tất cả điều đó khiến tôi thấy hãnh diện về mình. Rằng tôi có sức hút nên đã có vợ rồi mà vẫn được người ta chiều chuộng, chung tình như thế?
Đôi lúc Liên hay viện cớ đau đầu hay bỗng nhiên tụt huyết áp đột ngột, chóng mặt để tôi chăm sóc cô ấy. Chẳng thể vô tình với Liên được nữa, sau bao lần dồn nén cảm xúc và cuối cùng tôi đã phản bội lại vợ.
Mất vợ… được gì?
Tôi kiếm cớ bận rộn tiếp đối tác nên hay phải về muộn để vợ không nghi ngờ. Có hôm tôi ở nhà Liên tới tận 1, 2 giờ sáng mới chịu về. Thấy tôi "đi sớm về khuya" thường xuyên nên vợ tôi tỏ mặt giận. Cô ấy thường xuyên sinh sự với tôi.
Đã mấy lần vợ tôi đem con sang nhà ông bà ngoại để thách đố tôi. Nhưng được cái bố mẹ vợ cứ bênh con rể chằm chặp. Vợ tôi còn dọa nếu tôi không quan tâm đến gia đình, lúc nào cũng công việc như thế thì cô ấy sẽ bỏ tôi thật.
Tôi không tin vợ tôi dám bỏ chồng, với lại tôi cũng không thích đem chuyện hôn nhân ra để dọa nhau. Vì có “đồng minh” là bố mẹ vợ nên tôi yên tâm là vợ tôi sẽ không bao giờ bỏ tôi được.
Mà tôi đã đánh mất hạnh phúc và lòng tin của vợ
Bình thường thì vợ tôi nói thế thôi chứ cô ấy vẫn chu tất chuyện cơm nước và chăm sóc tôi lắm. Tôi nghĩ là cô ấy chắc chưa biết gì về chuyện tôi đang đi “cải thiện” với người phụ nữ bên ngoài. Thế nên tôi vẫn "vô tư" yêu Liên thêm một thời gian nữa.
Một hôm, tôi từ chỗ Liên về nhà khi đã muộn, vợ con không có nhà, cảm giác vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có một lá đơn ly hôn để ngay ngắn trên bàn đã có chữ kí của vợ tôi. Lý do viết trong đơn đủ để người đàn ông như tôi sửng sốt và tỉnh ngộ. Cô ấy đã biết sự thật và đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Thú thực tôi chỉ định “cải thiện” với tình cũ chứ chưa bao giờ có ý định bỏ vợ cả. Bởi tôi biết ai mới là người quan trọng đối với cuộc đời mình.
Vợ tôi tự tin là vậy, đẹp là vậy, giỏi giang là vậy, sao tôi có thể để mất vì một người phụ nữ khác? Trong đầu tôi có hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau. Trong khi Liên yếu ớt, ẻo lả và có thể khóc bất cứ lúc nào hay ngất xỉu nếu không được chiều chuộng. Còn một bên là người vợ khỏe khoắn, tự tin và độc lập trong mọi việc.
Tôi biết mình có lỗi lớn với vợ con. Trong thâm tâm, lúc nào tôi cũng yêu vợ và cần cô ấy. Nhưng sai lầm của tôi bắt đầu bằng sự tham lam. Khi tôi nhận ra điều đó thì đã muộn. Mọi sự cố gắng làm lại của tôi không đủ để vợ tôi tha thứ và quay trở lại. Mất vợ rồi, tôi cũng chả buồn gặp gỡ gì Liên nữa.
Chỉ vì trót “đánh đu” với tình cũ, tôi đã đánh mất cái quý giá nhất của đời mình, đó là gia đình… Đó là một cái giá quá đắt khi người chồng như tôi chưa xác lập được quan điểm “bạn đời là số 1”.
Theo Hàn Nguyệt/Eva
( theo XinhXinh )