Cứ đụng tới chuyện tiền bạc là vợ chồng tôi lại xảy ra mâu thuẫn. Nguyên do cũng vì chồng tôi quá sòng phẳng trong chuyện tiền bạc với vợ...
"Tiền bạc là phải sòng phẳng"
Chúng tôi kết hôn đã được 3 năm, có một con trai, cả hai vợ chồng đều công tác trong ngành giáo dục, lương thưởng cộng lại, thêm khoản dạy thêm của hai vợ chồng cũng không đến nỗi túng thiếu. Tuy nhiên, cứ động đến chuyện tiền bạc là hai vợ chồng cứ cãi nhau rầm trời. Chồng tôi luôn giữ quan điểm "tiền bạc là phải sòng phẳng", tôi không biết cái chữ "sòng phẳng" ấy phải được hiểu như thế nào khi cả hai chúng tôi sống chung dưới một mái nhà, cùng nuôi con và cùng gánh vác một trách nhiệm?
Cứ đến tháng lương, anh ấy lấy sổ ghi chép chi tiêu ghi tất cả những khoản thu của tháng đó vào, tính tính, toán toán một hồi rồi đưa cho tôi: "Anh đã ghi hết vào rồi, tháng này anh kiếm được 5 triệu, em ghi phần của em vào, ta cộng lại rồi tính toán chi tiêu cho hợp lý".
Phần vì tự ái, phần vì muốn êm cửa êm nhà nên tôi cũng đành phải ghi chép tử tế. Nhưng công việc ấy chưa bao giờ đem lại cho tôi một hứng thú nào. Ngược lại, tôi thấy mình như đang "góp tiền" với một ai đó. Chồng tôi chẳng bao giờ để ý đến thái độ của tôi, việc của anh ấy là đóng lương và theo dõi sổ chi tiêu chặt chẽ.
Tôi hỏi lý do, chồng tôi trả lời: "Thứ nhất là để xem mỗi tháng mình kiếm được bao nhiêu. Thứ hai là lỡ sau này mình có ly dị thì phân chia tài sản cũng dễ dàng". Anh vừa nói vừa cười, nhưng tôi thì giận sôi máu. Thấy thái độ nửa đùa nửa thật của anh tôi đã không kìm được giận dữ, và kết quả là cả hai vợ chồng đã có một cuộc "khẩu chiến" kịch liệt.
Những tưởng sau khi tôi đưa ra một loạt lý do phản đối, chồng tôi sẽ ngừng việc ghi chép, theo dõi chi tiêu ấy lại, nhưng anh ấy vẫn cứ làm đều đều. Tôi có rút khoản tiền chung để làm gì mà quên ghi chép, thể nào anh ấy cũng truy hỏi đủ điều và làm căng cho đến lúc tôi chịu "khai" mới thôi. Không phải quá khó khăn về kinh tế, nhưng cứ phải sống trong cảnh bị giám sát và nhắc nhở liên tục, tôi thấy mình căng thẳng và khó chịu vô cùng.
"Tiền bạc là phải sòng phẳng"
Chúng tôi kết hôn đã được 3 năm, có một con trai, cả hai vợ chồng đều công tác trong ngành giáo dục, lương thưởng cộng lại, thêm khoản dạy thêm của hai vợ chồng cũng không đến nỗi túng thiếu. Tuy nhiên, cứ động đến chuyện tiền bạc là hai vợ chồng cứ cãi nhau rầm trời. Chồng tôi luôn giữ quan điểm "tiền bạc là phải sòng phẳng", tôi không biết cái chữ "sòng phẳng" ấy phải được hiểu như thế nào khi cả hai chúng tôi sống chung dưới một mái nhà, cùng nuôi con và cùng gánh vác một trách nhiệm?
Cứ đến tháng lương, anh ấy lấy sổ ghi chép chi tiêu ghi tất cả những khoản thu của tháng đó vào, tính tính, toán toán một hồi rồi đưa cho tôi: "Anh đã ghi hết vào rồi, tháng này anh kiếm được 5 triệu, em ghi phần của em vào, ta cộng lại rồi tính toán chi tiêu cho hợp lý".
Phần vì tự ái, phần vì muốn êm cửa êm nhà nên tôi cũng đành phải ghi chép tử tế. Nhưng công việc ấy chưa bao giờ đem lại cho tôi một hứng thú nào. Ngược lại, tôi thấy mình như đang "góp tiền" với một ai đó. Chồng tôi chẳng bao giờ để ý đến thái độ của tôi, việc của anh ấy là đóng lương và theo dõi sổ chi tiêu chặt chẽ.
Tôi hỏi lý do, chồng tôi trả lời: "Thứ nhất là để xem mỗi tháng mình kiếm được bao nhiêu. Thứ hai là lỡ sau này mình có ly dị thì phân chia tài sản cũng dễ dàng". Anh vừa nói vừa cười, nhưng tôi thì giận sôi máu. Thấy thái độ nửa đùa nửa thật của anh tôi đã không kìm được giận dữ, và kết quả là cả hai vợ chồng đã có một cuộc "khẩu chiến" kịch liệt.
Những tưởng sau khi tôi đưa ra một loạt lý do phản đối, chồng tôi sẽ ngừng việc ghi chép, theo dõi chi tiêu ấy lại, nhưng anh ấy vẫn cứ làm đều đều. Tôi có rút khoản tiền chung để làm gì mà quên ghi chép, thể nào anh ấy cũng truy hỏi đủ điều và làm căng cho đến lúc tôi chịu "khai" mới thôi. Không phải quá khó khăn về kinh tế, nhưng cứ phải sống trong cảnh bị giám sát và nhắc nhở liên tục, tôi thấy mình căng thẳng và khó chịu vô cùng.
Tôi chưa bao giờ thoải mái trong vấn đề chi tiêu (ảnh minh họa)
Anh ấy ra "chỉ thị", ngoài việc mua sắm các vật dụng trong nhà, việc vợ, hoặc chồng muốn mua sắm gì đều phải bàn bạc kỹ với nhau, không được tự tiện làm theo ý mình. Thế nên, hôm nào tôi lỡ có theo mấy chị đồng nghiệp đi sắm sửa gì đó là y như rằng, tối hôm đó lại nghe chồng tôi "hoạnh họe", càu nhàu đủ điều. Báo hại, lần sau dù có muốn thế nào đi nữa, tôi cũng xin cạch.
Một tháng, chúng tôi góp một người 2 triệu để lo chi phí sinh hoạt, số còn lại, chồng tôi ghi chép cẩn thận và bỏ vào két sắt, dồn lại để gửi ngân hàng. Ngay cả việc mở tài khoản, anh ấy cũng chỉ làm cho mình, còn tiền của tôi, anh ấy vẫn để nguyên trong két sắt
Chồng tôi dạy tự nhiên, tính tình khô khan đã một nhẽ, đằng này lại còn mắc "bệnh nghề nghiệp" nặng. Đụng vào thứ gì cũng làm tính nhẩm. Ví dụ như: "Tháng này lương của em ít hơn, chắc do không dạy thêm", "Nếu tính tổng cộng, anh cũng đã tiết kiệm được một khoản kha khá rồi", v.v... Kèm theo đó là những con số minh họa cực kỳ chính xác.
Tôi có đề nghị chồng: "Mình đừng giữ tiền riêng nữa, có gì thì hai vợ chồng góp lại, tiết kiệm thì cũng tiết kiệm cho cả hai, có mất đi đâu mà sợ. Làm như thế người ngoài biết họ lại cười cho", chồng tôi cự nự: "Ai cười mặc họ. Như thế này cho sòng phẳng, chứ thu nhập của chúng ta có sự chênh lệch, sau này vợ chồng lại bất hòa".
Tôi thì nghĩ, chính cái kiểu "quyên góp" thế này mới làm cho tình cảm vợ chồng dễ bị rạn nứt hơn, chứ từ trước tới nay, thu nhập vợ chồng có chênh lệch nhau tí chút thì cũng là chuyện bình thường.
Cứ đụng đến chuyện chi tiêu, hai vợ chồng lại mỗi người một ý, bởi theo chồng tôi, tiền chung là phải tiêu cho hợp lý, còn tiền riêng của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng chồng tôi chưa bao giờ nghĩ, lương tháng của tôi cũng giống anh, nhưng từ khi sinh con, tôi không còn thời gian để dạy thêm thì thu nhập ở đâu ra? Việc nhà, việc nuôi con, anh bỏ mặc tôi lo liệu vì anh còn bận làm thêm, để kiếm thêm tiền... gửi ngân hàng.
Cả hai vợ chồng, cộng với một đứa con, chừng ấy tiền sinh hoạt sao đủ? Tôi có nói chồng đưa thêm, nhưng anh ấy không chịu, thương con, được mấy tiền dành dụm tôi đem mua sữa nuôi con hết. Nhiều khi tôi nghĩ, lỡ sau này vợ chồng có ly dị thật thì chắc là tôi sẽ phải ra đi với hai bàn tay trắng.
Chồng tôi quá sòng phẳng với vợ (ảnh minh họa)
Tiền bạc sòng phẳng, hạnh phúc vơi một nửa
Thú thực, tôi không thể cảm thấy hạnh phúc và thoải mái khi sống cạnh một người chồng quá sòng phẳng như thế. Hồi mới yêu nhau, anh luôn tỏ ra là một người đàn ông galant, hào phóng, nhưng sau khi cưới nhau được một thời gian, anh bảo: "Hôn nhân rất phức tạp nên chuyện gì ra chuyện đó sẽ đỡ rắc rối, tiền bạc cũng vậy. Anh đề nghị chúng ta mỗi người giữ một khoản tiền riêng. Bữa nay, nhiều cặp vợ chồng làm thế lắm, anh thấy họ sống rất bình đẳng".
Tiếng là hỏi ý kiến tôi, nhưng nào anh có chịu nghe tôi lấy nửa lời. Anh làm theo ý mình ngay tức khắc. Tháng nào cũng vậy, anh ghi chép chính xác, không thiếu một xu. Chán quá nên nhiều hôm tôi không còn muốn đụng đến quyển sổ ghi chép nữa. Chồng tôi cũng chẳng thèm để ý đến khoản tiền riêng của tôi, nhưng hễ tôi đụng vào số tiền chung mà quên ghi chép, anh ấy lại càm ràm không ngớt lời.
Vừa giận, vừa buồn chồng, lúc đầu tôi cũng nói chuyện nhẹ nhàng, mong chồng hiểu ra, nhưng những cuộc nói chuyện của hai vợ chồng tôi, hễ đụng đến chuyện tiền bạc là lại đi vào ngõ cụt. Anh ấy không chấp nhận chuyện vợ chồng chung tiền lại và đưa vợ giữ mọi khoản. Tôi cũng không phải là loại phụ nữ keo kiệt, chỉ biết giữ rịt lấy tiền mà không nghĩ gì đến chồng. Chỉ có điều, suy nghĩ của chồng tôi quá hạn hẹp, anh ấy chỉ nghĩ đến chuyện, hơn, kém về mặt kinh tế giữa hai vợ chồng mà không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi nhạt nhẽo và đơn điệu đến phát sợ. Tôi không hài lòng về cách cư xử của chồng, nhưng chồng tôi thì chẳng bao giờ màng đến cảm giác của tôi. Anh ấy luôn cho rằng, anh ấy đang hành xử đúng, anh ấy cũng không keo kiệt và thiếu trách nhiệm. Tôi thì không mong là mình sẽ được "nắm" tài khoản của chồng, cái tôi muốn đó là có một cuộc sống thoải mái, vợ chồng tin tưởng, lo lắng cho nhau. Với tôi, thế là đủ.
Do không hòa hợp về suy nghĩ, nên những lúc vợ chồng thân mật, gần gũi, tôi chẳng thể có cảm xúc. Mọi chuyện đối với tôi là nghĩa vụ, tôi làm qua quýt cho xong rồi lăn ra ngủ. Có hôm mệt quá, tôi từ chối chồng thẳng thừng. Bạn tôi bảo tôi dại, bởi sẵn tiền, chồng tôi muốn đi với con nào mà chẳng được. Tôi nghĩ cũng phải, nhưng cứ mỗi lần nằm cạnh chồng, tôi lại có cảm giác xa lạ và chán nản, cứ thế, cảm giác ấy lấn át mọi tình cảm yêu thương tôi dành cho chồng. Quan hệ của chúng tôi đang càng ngày càng xấu.
Hiện tại, chồng tôi vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ anh ấy có ngoại tình. Nhưng tôi thì luôn nghĩ đến một người đàn ông sống rộng rãi, phóng khoáng chứ không phải lúc nào cũng sòng phẳng đến lạnh lùng như chồng tôi. Tôi cũng đã từng nghĩ, mình có thể ra đi và làm lại từ đầu chứ không thể sống mãi với một ông chồng tính toán từng xu như thế này được. Chồng tôi không biết những chuyện này, vì tất cả chỉ là ý nghĩ của tôi. Nhưng nếu anh ấy cứ sòng phẳng như thế mãi, thì tôi sợ những ý nghĩ đó của tôi sẽ thành hiện thực mất.
Theo Eva