tuyet_loan08
Junior Member
Hôm nay tròn một năm sau khi em nhận được kết quả xét nghiệm máu của mình, em vẫn nhớ như in cái cảm giác đau đớn. Nó khiến em ngã quỵ ngay trong bệnh viện, trước khi ngất vẫn còn nghe giọng ai đó: “Nhìn cao ráo, đẹp trai vậy mà lại bị Sida…”.
Một năm vừa qua, em sống mà như đã chết. Suốt ngày buồn bã, héo mòn với suy nghĩ mình sắp phải chết, sắp phải kết thúc cuộc đời. Rồi em lại nghĩ, cao to, vạm vỡ là thế nhưng chỉ mấy năm nữa thôi, em sẽ tàn héo và thảm hại hơn một cây gỗ mục, làm sao em dám đối diện với cái ngày khủng khiếp đó - cái ngày mà em chỉ còn trơ có da bọc xương, mụn nhọt đầy người và sẽ chẳng ai dám đến bên em nữa.
Đã bao lần soi gương em bật khóc, em khóc như một đứa trẻ con, càng nhìn cái mã bảnh bao của mình đẹp bao nhiêu em lại càng xót xa cho thân xác bấy nhiêu. Ngoài kia, vẫn còn bao nhiêu cô gái đang mơ mộng về em, thầm mong sẽ có ngày được là bạn gái của em… Những người con gái đó đâu có biết, giờ đây em còn không bằng một anh bốc vác ngoài chợ, một người đẩy xe than bởi ít ra họ còn có một cơ thể khỏe mạnh, có sức sống, được lao động và được đón nhận sự yêu thương của mọi người…
Em ân hận quá, giá như ngày đó em đừng ham chơi, đừng nghe theo lời bạn bè lôi kéo thì đâu đến nỗi. Nếu nghe theo sự chỉ bảo của bố mẹ, có lẽ giờ phút này em đang ngồi học bài trong giảng đường ĐH hoặc đã ra trường và đang công tác tại một cơ quan nào đó rồi.
Em sinh ra ở một vùng quê khá yên bình, vì gia đình có điều kiện nên ba mẹ cho em lên ở nhà dì theo học phổ thông. Không phải bố mẹ bận làm ăn phó mặc con cho chú dì, mà vì muốn con có điều kiện học tập tốt hơn, dễ dàng thi vào ĐH hơn…
Đáng lẽ em phải lấy làm mừng vì điều đó, và phải thấy mừng khi chú dì là người hết sức nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng tốt bụng. Chú dì luôn coi em như con, bảo ban em học hành chăm chỉ. Thế nhưng hồi đó em lại bồng bột nghe theo lũ bạn, chúng nói rằng em đang phải ở với những con người độc ác, khó tính, kìm hãm tuổi trẻ bay nhảy của em, rồi chúng xúi em trộm tiền của chú dì để ăn tiêu, xài đồ sang, đồ hiệu. Và thế là em làm theo lời chúng.
Rồi em bị chú dì bắt quả tang trong một lần trộm két. Tưởng rằng chú dì sẽ làm lớn chuyện, sẽ gọi bố mẹ ở dưới quên lên nói chuyện và đuổi em ra khỏi nhà. Nhưng chú dì không làm thế, họ hứa sẽ không nói cho bất cứ ai biết, chỉ yêu cầu em ra thuê nhà tự lập một mình, hằng tháng mỗi khi bố mẹ gửi tiền lên dì sẽ chạy qua đưa cho em.
Giá như em biết nhận ra lỗi lầm từ lần đó để làm lại từ đầu thì tốt biết bao, nhưng em đã không thoát ra được thói quen ăn chơi, hoang phí.
Ra ở ngoài, em chẳng thiết gì đến việc học, mà gần như bỏ dài, thậm chí đến các vật dụng trong nhà như nồi niêu, chăn màn… em cũng chẳng thiết mua. Em chỉ quan tâm đến có hai thứ, một là đào đâu ra tiền lên sàn nhảy nhót với lũ bạn, hai là phải luôn đua kịp đám bạn về những bộ cánh mới hàng hiệu. Tiêu hết tiền ăn học bố mẹ gửi cho, em đành bịa ra đủ lý do để đòi hỏi chu cấp thêm. Nào là tiền học thêm, tiền mua sách nâng cao… nghe thì có vẻ lặt vặt nhưng nếu không trên dưới tiền triệu thì em nhất quyết vùng vằng không chịu nhận. Bố mẹ chỉ có mình em là con trai, kinh tế gia đình lại khá, nên nhiều khi đành phải chiều chuộng theo sự đua đòi của em.
Vết trượt của em cứ thế dài mãi, chỉ sau có hai năm em thay đổi thành một con người khác hẳn. Lực học sút kém, suốt ngày bỏ học, em bị nhà trường kỷ luật buộc thôi học. Chẳng những không tỉnh ngộ ra, em còn lao vào những cuộc chơi liều lĩnh hơn chẳng khác nào con thiêu thân. Những cuộc chơi cũng vì thế mà “lên tầm” hơn, nếu ngày trước chỉ cần vài ba trăm lên sàn uống rượu mạnh lắc lư theo điệu nhạc là đã đủ “phê” và có thể coi là “tới bến” cho một đêm, thì giờ đây một đêm đầy đủ “lệ bộ” phải là lên sàn, cắn thuốc, đi bay rồi thác loạn… Nhưng có cuộc chơi nào mà lại không cần đến tiền kia chứ, chẳng biết phải làm sao em lại quay sang “nã” tiền bố mẹ. Nếu cứ lý do luẩn quẩn mãi quanh chuyện học hành thì chẳng được bao nhiêu, em đã táo bạo khi thì nói dối làm mất điện thoại của bạn khi thì nói làm hỏng máy ảnh của bạn, thậm chí còn nói dối làm mất xe của bạn.
Thấy có sự bất thường ở con trai, bố mẹ nghỉ làm cả tuần lặn lội lên thăm con tìm hiểu sự tình. Và rồi chẳng cần hỏi bố mẹ cũng có thể biết hết mọi chuyện, bố bắt em phải đến trung tâm cai nghiện. Mặc cho bố mẹ khóc hết nước mắt, hết quát mắng lại van xin, em đều bỏ mặc ngoài tai. Bất lực với thằng con hư đốn, bố đã tuyên bố thẳng thừng sẽ từ em nếu không chịu tu tỉnh. Và một lần nữa em lại tiếp tục sai lầm, em vẫn chưa tỉnh ngộ, thậm chí em còn có ý nghĩ phải ngang tàng hơn nữa cho bố mẹ ân hận vì đã từ mặt con.
Quen ăn chơi và hưởng thụ nên em không biết phải làm gì kiếm tiền nuôi miệng, nuôi những cuộc vui mà thật sự thì cũng chẳng có nơi nào muốn nhận một người học hành dang dở như em vào làm việc. Để có tiền, em đành đi cặp kè với những người phụ nữ đứng tuổi, em làm cái việc mà người ta vẫn gọi là “trai bao”.
Với thân hình cao ráo, sáng sủa, khuôn mặt điển trai, em là sự lựa chọn số một của những bà trung tuổi thích ăn chơi, đú đởn. Có những thời điểm “đắt khách” em cặp cùng lúc với vài người, trung bình mỗi người chu cấp cho em 2 đến 3 triệu đồng một tháng, chưa kể các khoản lặt vặt khác. Làm trai bao, nhiều khi em cũng thấy tủi nhục như những cô làm nghề gái gọi. Thân xác mình bị kẻ khác lôi ra lợi dụng triệt để cho xứng với đồng tiền họ bỏ ra. Em cũng từng có cảm giác ê chề, đau đớn. Không bị chồng của người tình đánh ghen bao giờ, nhưng em lại bị chính những kẻ từng đầu ấp tay gối với mình quay sang cào cắn mỗi khi họ phát hiện ra em đang cặp kè với một ai khác ngoài họ. Đã có lần em phải nhập viện vì một trận đòn ghen thậm tệ như thế.
Không biết em sẽ trượt dài trên con đường sa ngã đó đến bao giờ nếu như không gặp một người phụ nữ, người đã truyền căn bệnh thế kỷ cho em đồng thời cũng là người làm thức tỉnh những chuỗi ngày dài u mê, tăm tối của em.
Thấy người phụ nữ đó trẻ đẹp, lắm tiền, em đã chủ động làm quen rồi tấn công tới tấp. Nhìn khuôn mặt chị lúc nào cũng buồn buồn và cố tình lảng tránh, em lại càng thích thú muốn chinh phục. Cuối cùng khi biết được mưu mô của em cũng chỉ vì tiền, chị đã chấp nhận làm “máy bay bà già” bao nuôi phi công trẻ.
Cặp kè với nhau được một thời gian, em mới nghe mấy thằng bạn đồn thổi rằng chị mới bị chồng bỏ vì phát hiện cặp kè với một thanh niên trẻ và nhiễm HIV từ cậu ta. Em bàng hoàng khi nghe tin đó và vội vàng đi đến trung tâm xét nghiệm máu để kiểm tra. Và rồi kết quả là em đã chịu chung số phận của hai con người đó. Em đau đớn khi nghĩ rằng người phụ nữ kia đã trút giận lên em, một kẻ cũng giống như người tình trẻ đã gây ra đau khổ cho chị…
Giờ phút này em thấy lòng mình trống trải vô cùng. Một năm qua đã làm cho em quen dần với thực tế. Bây giờ em không sợ khi phải đối diện với cái chết nữa, em chỉ hối tiếc đã đánh mất tất cả vì thói ham chơi của mình. Em đã đánh mất những tình cảm thiêng liêng cao quý của người thân, gia đình và những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ.
(Theo XinhXinh)
Một năm vừa qua, em sống mà như đã chết. Suốt ngày buồn bã, héo mòn với suy nghĩ mình sắp phải chết, sắp phải kết thúc cuộc đời. Rồi em lại nghĩ, cao to, vạm vỡ là thế nhưng chỉ mấy năm nữa thôi, em sẽ tàn héo và thảm hại hơn một cây gỗ mục, làm sao em dám đối diện với cái ngày khủng khiếp đó - cái ngày mà em chỉ còn trơ có da bọc xương, mụn nhọt đầy người và sẽ chẳng ai dám đến bên em nữa.
Đã bao lần soi gương em bật khóc, em khóc như một đứa trẻ con, càng nhìn cái mã bảnh bao của mình đẹp bao nhiêu em lại càng xót xa cho thân xác bấy nhiêu. Ngoài kia, vẫn còn bao nhiêu cô gái đang mơ mộng về em, thầm mong sẽ có ngày được là bạn gái của em… Những người con gái đó đâu có biết, giờ đây em còn không bằng một anh bốc vác ngoài chợ, một người đẩy xe than bởi ít ra họ còn có một cơ thể khỏe mạnh, có sức sống, được lao động và được đón nhận sự yêu thương của mọi người…
Em ân hận quá, giá như ngày đó em đừng ham chơi, đừng nghe theo lời bạn bè lôi kéo thì đâu đến nỗi. Nếu nghe theo sự chỉ bảo của bố mẹ, có lẽ giờ phút này em đang ngồi học bài trong giảng đường ĐH hoặc đã ra trường và đang công tác tại một cơ quan nào đó rồi.
Em sinh ra ở một vùng quê khá yên bình, vì gia đình có điều kiện nên ba mẹ cho em lên ở nhà dì theo học phổ thông. Không phải bố mẹ bận làm ăn phó mặc con cho chú dì, mà vì muốn con có điều kiện học tập tốt hơn, dễ dàng thi vào ĐH hơn…
Đáng lẽ em phải lấy làm mừng vì điều đó, và phải thấy mừng khi chú dì là người hết sức nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng tốt bụng. Chú dì luôn coi em như con, bảo ban em học hành chăm chỉ. Thế nhưng hồi đó em lại bồng bột nghe theo lũ bạn, chúng nói rằng em đang phải ở với những con người độc ác, khó tính, kìm hãm tuổi trẻ bay nhảy của em, rồi chúng xúi em trộm tiền của chú dì để ăn tiêu, xài đồ sang, đồ hiệu. Và thế là em làm theo lời chúng.
Rồi em bị chú dì bắt quả tang trong một lần trộm két. Tưởng rằng chú dì sẽ làm lớn chuyện, sẽ gọi bố mẹ ở dưới quên lên nói chuyện và đuổi em ra khỏi nhà. Nhưng chú dì không làm thế, họ hứa sẽ không nói cho bất cứ ai biết, chỉ yêu cầu em ra thuê nhà tự lập một mình, hằng tháng mỗi khi bố mẹ gửi tiền lên dì sẽ chạy qua đưa cho em.
Giá như em biết nhận ra lỗi lầm từ lần đó để làm lại từ đầu thì tốt biết bao, nhưng em đã không thoát ra được thói quen ăn chơi, hoang phí.
Ra ở ngoài, em chẳng thiết gì đến việc học, mà gần như bỏ dài, thậm chí đến các vật dụng trong nhà như nồi niêu, chăn màn… em cũng chẳng thiết mua. Em chỉ quan tâm đến có hai thứ, một là đào đâu ra tiền lên sàn nhảy nhót với lũ bạn, hai là phải luôn đua kịp đám bạn về những bộ cánh mới hàng hiệu. Tiêu hết tiền ăn học bố mẹ gửi cho, em đành bịa ra đủ lý do để đòi hỏi chu cấp thêm. Nào là tiền học thêm, tiền mua sách nâng cao… nghe thì có vẻ lặt vặt nhưng nếu không trên dưới tiền triệu thì em nhất quyết vùng vằng không chịu nhận. Bố mẹ chỉ có mình em là con trai, kinh tế gia đình lại khá, nên nhiều khi đành phải chiều chuộng theo sự đua đòi của em.
Vết trượt của em cứ thế dài mãi, chỉ sau có hai năm em thay đổi thành một con người khác hẳn. Lực học sút kém, suốt ngày bỏ học, em bị nhà trường kỷ luật buộc thôi học. Chẳng những không tỉnh ngộ ra, em còn lao vào những cuộc chơi liều lĩnh hơn chẳng khác nào con thiêu thân. Những cuộc chơi cũng vì thế mà “lên tầm” hơn, nếu ngày trước chỉ cần vài ba trăm lên sàn uống rượu mạnh lắc lư theo điệu nhạc là đã đủ “phê” và có thể coi là “tới bến” cho một đêm, thì giờ đây một đêm đầy đủ “lệ bộ” phải là lên sàn, cắn thuốc, đi bay rồi thác loạn… Nhưng có cuộc chơi nào mà lại không cần đến tiền kia chứ, chẳng biết phải làm sao em lại quay sang “nã” tiền bố mẹ. Nếu cứ lý do luẩn quẩn mãi quanh chuyện học hành thì chẳng được bao nhiêu, em đã táo bạo khi thì nói dối làm mất điện thoại của bạn khi thì nói làm hỏng máy ảnh của bạn, thậm chí còn nói dối làm mất xe của bạn.
Thấy có sự bất thường ở con trai, bố mẹ nghỉ làm cả tuần lặn lội lên thăm con tìm hiểu sự tình. Và rồi chẳng cần hỏi bố mẹ cũng có thể biết hết mọi chuyện, bố bắt em phải đến trung tâm cai nghiện. Mặc cho bố mẹ khóc hết nước mắt, hết quát mắng lại van xin, em đều bỏ mặc ngoài tai. Bất lực với thằng con hư đốn, bố đã tuyên bố thẳng thừng sẽ từ em nếu không chịu tu tỉnh. Và một lần nữa em lại tiếp tục sai lầm, em vẫn chưa tỉnh ngộ, thậm chí em còn có ý nghĩ phải ngang tàng hơn nữa cho bố mẹ ân hận vì đã từ mặt con.
Quen ăn chơi và hưởng thụ nên em không biết phải làm gì kiếm tiền nuôi miệng, nuôi những cuộc vui mà thật sự thì cũng chẳng có nơi nào muốn nhận một người học hành dang dở như em vào làm việc. Để có tiền, em đành đi cặp kè với những người phụ nữ đứng tuổi, em làm cái việc mà người ta vẫn gọi là “trai bao”.
Với thân hình cao ráo, sáng sủa, khuôn mặt điển trai, em là sự lựa chọn số một của những bà trung tuổi thích ăn chơi, đú đởn. Có những thời điểm “đắt khách” em cặp cùng lúc với vài người, trung bình mỗi người chu cấp cho em 2 đến 3 triệu đồng một tháng, chưa kể các khoản lặt vặt khác. Làm trai bao, nhiều khi em cũng thấy tủi nhục như những cô làm nghề gái gọi. Thân xác mình bị kẻ khác lôi ra lợi dụng triệt để cho xứng với đồng tiền họ bỏ ra. Em cũng từng có cảm giác ê chề, đau đớn. Không bị chồng của người tình đánh ghen bao giờ, nhưng em lại bị chính những kẻ từng đầu ấp tay gối với mình quay sang cào cắn mỗi khi họ phát hiện ra em đang cặp kè với một ai khác ngoài họ. Đã có lần em phải nhập viện vì một trận đòn ghen thậm tệ như thế.
Không biết em sẽ trượt dài trên con đường sa ngã đó đến bao giờ nếu như không gặp một người phụ nữ, người đã truyền căn bệnh thế kỷ cho em đồng thời cũng là người làm thức tỉnh những chuỗi ngày dài u mê, tăm tối của em.
Thấy người phụ nữ đó trẻ đẹp, lắm tiền, em đã chủ động làm quen rồi tấn công tới tấp. Nhìn khuôn mặt chị lúc nào cũng buồn buồn và cố tình lảng tránh, em lại càng thích thú muốn chinh phục. Cuối cùng khi biết được mưu mô của em cũng chỉ vì tiền, chị đã chấp nhận làm “máy bay bà già” bao nuôi phi công trẻ.
Cặp kè với nhau được một thời gian, em mới nghe mấy thằng bạn đồn thổi rằng chị mới bị chồng bỏ vì phát hiện cặp kè với một thanh niên trẻ và nhiễm HIV từ cậu ta. Em bàng hoàng khi nghe tin đó và vội vàng đi đến trung tâm xét nghiệm máu để kiểm tra. Và rồi kết quả là em đã chịu chung số phận của hai con người đó. Em đau đớn khi nghĩ rằng người phụ nữ kia đã trút giận lên em, một kẻ cũng giống như người tình trẻ đã gây ra đau khổ cho chị…
Giờ phút này em thấy lòng mình trống trải vô cùng. Một năm qua đã làm cho em quen dần với thực tế. Bây giờ em không sợ khi phải đối diện với cái chết nữa, em chỉ hối tiếc đã đánh mất tất cả vì thói ham chơi của mình. Em đã đánh mất những tình cảm thiêng liêng cao quý của người thân, gia đình và những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ.
(Theo XinhXinh)