tuyet_loan08
Junior Member
Đêm xuống, đồng hồ lúc ấy đã điểm 3h26. Tôi thấy chiếc xe hơi cáu cạnh dừng trước nhà, rồi một người con gái bước xuống, đó là em...
Ảnh minh họa
Tôi yêu em đã được 3 năm, những gì chúng tôi đã vun đắp cho nhau làm tôi tin rằng không gì có thể chia rẽ được hai đứa. Rồi đến một ngày, tôi không liên lạc được với em, đến nhà thì em đi vắng, tôi gọi cho bạn bè em thì không ai biết em đang ở đâu, tôi đến những chỗ quen thuộc cũng không tìm được em. Tôi chợt lo sợ và có một linh cảm không lành. Cứ như thế, hôm đó tôi đứng trước của nhà em và chỉ biết chờ đợi. Đêm xuống, đồng hồ lúc ấy đã điểm 3h26. Tôi thấy chiếc xe hơi cáu cạnh dừng trước nhà, rồi một người con gái bước xuống, đó là em...
Em làm gì trên chiếc xe đó? Người đàn ông trong xe kia là ai? Sao giờ này em mới về? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập, song tôi cố gắng bình tĩnh. Xe lăn bánh đi, em nhìn tôi với một thoáng hơi sững sờ nhưng rồi ngay sau đó lại nhanh chóng quay trở về với gương mặt lạnh tanh, làm như không nhìn thấy tôi.
Tôi tiến tới hỏi em về mọi chuyện, em chỉ trả lời một cách lạnh lùng: "Không có gì hết, anh về ngủ đi, kết thúc ở đây". Mọi thứ như đổ vỡ, tôi không tin vào tai mình, tôi không tin miệng em nói. Em vào nhà đóng cửa, mặc cho lúc đó trời bất ngờ đổ mưa to. Tôi đứng dầm mưa với hi vọng em sẽ ra gặp và giải thích cho tôi hiểu, nhưng đến gần sáng vẫn không thấy bóng dáng em.
Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và mệt lả người. Cuối cùng tôi đành trở về nhà. Sau ngày đó, tôi bệnh nằm ở nhà hai ngày nhưng em không đến thăm, nhắn tin không trả lời, gọi cho em thì không liên lạc được. Tôi cố gắng níu kéo, cố gắng giữ lấy em thì dường như em càng xa tôi hơn, em không hề có một hành động đáp trả...
Tôi như điên dại, đêm ngày say xỉn, sống bất cần ai. Đến hôm nay, sau 3 tháng chia tay em, tôi vẫn nhớ em, sức mạnh của đồng tiền to lớn đến thế sao? Người ta nói tiền mua tất cả nhưng không mua được tình cảm, nhưng với tôi thì nó đã mua được rồi đó...
(Theo XinhXinh)
Ảnh minh họa
Tôi yêu em đã được 3 năm, những gì chúng tôi đã vun đắp cho nhau làm tôi tin rằng không gì có thể chia rẽ được hai đứa. Rồi đến một ngày, tôi không liên lạc được với em, đến nhà thì em đi vắng, tôi gọi cho bạn bè em thì không ai biết em đang ở đâu, tôi đến những chỗ quen thuộc cũng không tìm được em. Tôi chợt lo sợ và có một linh cảm không lành. Cứ như thế, hôm đó tôi đứng trước của nhà em và chỉ biết chờ đợi. Đêm xuống, đồng hồ lúc ấy đã điểm 3h26. Tôi thấy chiếc xe hơi cáu cạnh dừng trước nhà, rồi một người con gái bước xuống, đó là em...
Em làm gì trên chiếc xe đó? Người đàn ông trong xe kia là ai? Sao giờ này em mới về? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập, song tôi cố gắng bình tĩnh. Xe lăn bánh đi, em nhìn tôi với một thoáng hơi sững sờ nhưng rồi ngay sau đó lại nhanh chóng quay trở về với gương mặt lạnh tanh, làm như không nhìn thấy tôi.
Tôi tiến tới hỏi em về mọi chuyện, em chỉ trả lời một cách lạnh lùng: "Không có gì hết, anh về ngủ đi, kết thúc ở đây". Mọi thứ như đổ vỡ, tôi không tin vào tai mình, tôi không tin miệng em nói. Em vào nhà đóng cửa, mặc cho lúc đó trời bất ngờ đổ mưa to. Tôi đứng dầm mưa với hi vọng em sẽ ra gặp và giải thích cho tôi hiểu, nhưng đến gần sáng vẫn không thấy bóng dáng em.
Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và mệt lả người. Cuối cùng tôi đành trở về nhà. Sau ngày đó, tôi bệnh nằm ở nhà hai ngày nhưng em không đến thăm, nhắn tin không trả lời, gọi cho em thì không liên lạc được. Tôi cố gắng níu kéo, cố gắng giữ lấy em thì dường như em càng xa tôi hơn, em không hề có một hành động đáp trả...
Tôi như điên dại, đêm ngày say xỉn, sống bất cần ai. Đến hôm nay, sau 3 tháng chia tay em, tôi vẫn nhớ em, sức mạnh của đồng tiền to lớn đến thế sao? Người ta nói tiền mua tất cả nhưng không mua được tình cảm, nhưng với tôi thì nó đã mua được rồi đó...
(Theo XinhXinh)