Phụ "tình" vì "hiếu"

tuyet_loan08

Junior Member
Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục rất ghê gớm thì gia đình em coi thường tôi... cũng chỉ vì tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung
Chúng tôi yêu nhau đã được gần hai năm. Cô ấy là sinh viên năm nhất trường Đại học Y Sài Gòn, còn tôi đang học năm hai cũng ngành Y nhưng tại Cần Thơ. Thời phổ thông, chúng tôi là đôi bạn thân thiết, học tập, chơi đùa cùng nhau và có chung một mơ ước là trở thành bác sĩ để chữa bệnh cứu người.

Sau một thời gian dài đèn sách, ước mơ của tôi đã toại nguyện một phần, còn cô ấy thì không. Cô ấy rất thất vọng và buồn tủi rất nhiều, nhưng sau đó cô ấy lấy lại được niềm tin, quyết tâm biến đau thương thành sức mạnh để làm tất cả lại từ đầu. Cô ấy bắt đầu lên Sài Gòn luyện thi, còn tôi ngược về Cần Thơ bước chân vào giảng đường đại học.

Khoảng cách 160km giữa Cần Thơ và Sài Gòn cũng chính là khoảng cách giữa chúng tôi lúc này. Mỗi người một phương nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với nhau. Chúng tôi chia sẻ với nhau rất nhiều, nào là chuyện học hành thi cử, nào là chuyện bạn bè, gia đình. Cô ấy buồn, tôi cảm thông chia sẻ, cô ấy vui, tôi vui lây và hình như vui còn nhiều hơn cô ấy nữa.

Vào ngày lễ Valentine, tôi đã tỏ tình với cô khi trở lại nhập học sau Tết và cô ấy đã đồng ý. Chúng tôi quyết định giữ kín chuyện này với gia đình hai bên, định bụng sẽ nói vào lúc thích hợp nhất. Tôi cứ đinh ninh rằng với tư cách là một sinh viên ngành Y thì tôi sẽ dễ dàng được gia đình cô ấy chấp nhận vì cả ba và mẹ cô ấy đều công tác trong ngành Y tế. Không ngờ, tôi đã quá ngây thơ…

201026105838-ohu1.jpg

Mỗi người một phương nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với nhau.

Bạn bè của hai chúng tôi rất bất ngờ với tin này, họ không thể ngờ được một thằng nhà nghèo, không đẹp trai lại có người yêu là một tiểu thư xinh đẹp, con của một bác sĩ có tiếng trong vùng. Cuối cùng cô ấy cũng đỗ đại học, trường Y Sài Gòn hẳn hoi, đúng với nguyện vọng của cả cô ấy và gia đình. Tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến triển, chúng tôi ngày càng gắn bó với nhau hơn, yêu nhau sâu sắc hơn. Rào cản địa lý đã không còn là vấn đề giữa tình yêu của chúng tôi nữa. Chúng tôi nói với nhau về tương lai, nói rất nhiều và đều mong ước nó sẽ trở thành hiện thực.

Nhưng sự đời có cho ai hạnh phúc dài lâu bao giờ. Gia đình cô ấy biết chuyện và yêu cầu cô ấy chấm dứt liên lạc với tôi để tập trung vào việc học. Nhưng sự thật đâu chỉ có thế, tôi mất người yêu một phần là vì gia đình tôi quê ở miền Trung mà đối với gia đình, dòng họ cô ấy, dâu hay rể không phải người miền Nam là một điều cấm kỵ. Biết được sự thật đó, tôi cảm thấy bị sỉ nhục khi mà tôi luôn luôn tự hào mình là một người con của xứ Huế. Nhưng gia đình cô ấy ngăn cản có thể còn một nguyên nhân khác nữa, đấy là nhà nhà tôi nghèo.

Theo lời ba mẹ, cô ấy phớt lờ và lạnh nhạt dần với những tin nhắn của tôi. Nhưng tôi tin chắc một điều là cô ấy vẫn còn yêu tôi, vẫn còn rất quan tâm đến tôi. Cô ấy là một người con hiếu thảo, lại không chịu nổi áp lực từ gia đình, dòng họ nên cô ấy đã trốn chạy nó và trốn chạy cả tình yêu của tôi.

201026105838-ophu2.jpg

Cô ấy phớt lờ và lạnh nhạt dần với những tin nhắn của tôi.

Tôi đã định nói chuyện trực tiếp với gia đình cô ấy để giải quyết mọi chuyện nhưng cô ấy không đồng ý và cho rằng tôi sẽ không bao giờ lay chuyển nổi ba mẹ cô ấy, rằng tôi sẽ bị tổn thương, sẽ chuốc lấy nhục nhã.

Tôi biết rằng cô ấy rất quan trọng trong cuộc sống mình!... Cô ấy là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống của tôi! Tôi không trách cô ấy nhưng tôi biết phải làm sao đây khi cô ấy đã quên mất chữ “TÌNH” với tôi để cán cân nghiêng về chữ “HIẾU” bên gia đình, dòng họ?




(Theo XinhXinh)
 
Back
Top