Nhìn tới nhìn lui, tôi thấy chồng không tốt cũng chả xấu. Có lúc buồn bã, cô độc trong cuộc mưu sinh mệt nhoài, cũng muốn đứt dây, kiếm xem có ai thương mình hơn, hy sinh cho mình hơn…
Mỏng manh sợi chỉ ngang trời
Vợ chồng gắn bó với nhau bằng gì? bởi gì? Có nhà hiền triết bỡn cợt: hôn nhân là mồ chôn tình yêu. Cũng có kẻ châm biếm: hôn nhân là biến bài thơ thành văn xuôi… Vậy thì chắc là sợi dây của hôn nhân không phải làm bằng tình yêu rồi… Hoặc giả có, thì cũng chỉ là một phần nhỏ của hàng mớ chất liệu để tạo nên sợi dây vô hình có tên “hôn nhân” chứ chẳng phải thành phần chính.
Cũng như bao nhiêu mợ hay nghĩ ngợi khác, tôi cũng đi tìm định nghĩa hôn nhân và nghiên cứu xem cái sợi dây vô hình gắn kết mình với người hôn phối được làm bằng cái gì, để lỡ một ngày… không muốn quay về nhà, tôi sẽ buộc lại, tái tạo lại sợi dây đó mà giữ cho mình một tổ ấm. Buổi sáng, tôi ngước mặt nhìn trời: ơ hay là sợi dây làm bằng tơ trời? Không, hôn nhân chẳng còn lãng mạn. Tôi pha càphê cho chồng: hay là dây làm bằng hơi khói càphê? Cũng không ổn. Thế có những ngày mình không pha càphê thì dây đứt à? Hắn ta đi uống càphê thì lại nối dây với bà bán càphê ư? Cũng không! Buổi trưa, tôi ở công sở, chồng gọi điện thoại hỏi chiều ăn gì để anh ghé chợ. Tôi bần thần: hay là sợi dây vô hình ấy làm bằng món ăn? Nghe phàm tục quá. Tôi thuộc loại thực bất tri kỳ vị, dây đó chắc không làm bằng thức ăn được. Buổi chiều, cả nhà xúm xít quanh mâm cơm, ăn xong, tôi để anh rửa chén và lại đi tìm tiếp định nghĩa sợi dây vô hình: hay là dây của chúng tôi làm bằng việc anh nấu ăn? Khối người phụ nữ phải nấu ăn cho chồng còn bị chê ỏng chê eo? Đêm đến, chúng tôi làm cái việc mà các cặp vợ chồng vẫn làm… Tôi thú thật là cũng không thấy đặc biệt gì. Nếu dây đó làm bằng tình dục thì có lẽ, nó đứt lâu rồi vì chúng tôi thường hay sống xa nhau do điều kiện không gian – thời gian...
Với câu hỏi "Điều gì níu kéo hôn nhân", những người chưa bước vào hôn nhân, câu trả lời sẽ chắc nịch là: tình yêu chứ còn điều gì! Nhưng với những người đã trải nghiệm hôn nhân (có thể họ sẽ thấy những người chưa kết hôn sao ngây thơ quá đi), đó thực sự là câu hỏi không dễ trả lời, hoặc là mỗi người mỗi cách.
Anh là người chồng không tốt không xấu. Anh không rượu chè, cờ bạc nhưng anh mê càphê, thuốc lá. Anh không bồ bịch lăng nhăng nhưng anh lười biếng kiếm tiền mà chỉ thích nghiên cứu khoa học và sống với những đam mê sở thích của mình, mà chụp ảnh là một trong số đó. Anh không lơ là chuyện nhà nhưng cũng không chăm chút, không quá yêu tôi nhưng cũng không để đến nỗi chẳng ngó ngàng. Nói chung, anh lưng chừng…
Đôi khi anh tỏ ra ích kỷ và duy lý đến mức kỳ lạ. Tôi có cảm giác sợi dây vô hình trong hôn nhân của chúng tôi mảnh mai như sợi chỉ lưng trời vậy. Có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Nhìn tới nhìn lui, tôi thấy chồng không tốt cũng chả xấu. Có lúc buồn bã, mệt mỏi, cô độc trong cuộc mưu sinh mệt nhoài, cũng muốn đứt dây, kiếm xem có ai đó thương mình hơn, hy sinh cho mình hơn. Nghĩ là làm, tôi cố gắng lơ là chuyện nhà, chịu khó chăm chút cho mình hơn, tìm kiếm những niềm vui sống mà không cần chồng bên cạnh. Chúng tôi thoả thuận với nhau là tôn trọng khoảng thời gian này, để mỗi người tự nhìn về cuộc hôn nhân và quyết định có nên đi tiếp cùng nhau hay cắt dây luôn… Nhưng, khi có những người đàn ông khác đến, tôi soi mói họ rồi dửng dưng, chả có cảm giác gì, cứ như thể mình là người đồng tính… Hoá ra, dây bền chặt quá, không đứt được. Và, một ngày, khi có người đến, yêu thương tôi như cách tôi muốn, tôi cũng không rời sợi dây vô hình của mình ra được.
Tôi đã biết sợi dây đó làm bằng gì
Sợi dây đó làm bằng con trai tôi.
Vợ chồng trói nhau bằng con cái. Tôi tin điều đó từ chính cuộc hôn nhân của mình. Một tiếng con cười khanh khách cũng làm hai đôi mắt rạng ngời hạnh phúc. Những khoảnh khắc bố mẹ bắt tay nhau trêu chọc bé con. Những đêm thức trắng canh giấc cho con ngủ. Những tiếng thở dài cố nén khi thấy con ho, con cảm mà chẳng thể đau giúp cho con được… Sẽ không ai thương con mình như chính bố của nó… Tôi biết rõ điều đó. Và tôi tin chồng tôi cũng vậy. Khoảng thời gian thoả thuận để tìm kiếm khoảng trời riêng cho hai người đã hết. Chúng tôi trở về với nhau, sợi dây mỏng manh lưng trời vẫn còn chưa đứt… Tôi và chồng lại gia cố thêm cho dây chắc hơn bằng những nguyên liệu mới: sự chăm sóc cho nhau, chia nhau dạy con học buổi tối, những buổi xem phim, không cằn nhằn nhau khi xảy ra sự cố gì đó, anh cố phụ giúp tôi trong công việc mưu sinh ở những gì anh giúp đỡ được, tôi học thêm nhiếp ảnh để chia sẻ sở thích với anh…
Và tôi đã tìm ra được câu trả lời cho riêng mình.
Có lần, tôi nói hôn nhân như cái chăn hẹp, muốn giữ ấm cho cả hai người thì cả hai phải co chân lên, nằm ấp vào nhau… Khi một trong hai người mỏi thì người kia phải chịu khó co ngắn hơn cho một người duỗi ra cho đỡ mỏi. Và ngoài con cái ra, tôi tin sợi dây vô hình giữ cho hôn nhân không đứt đoạn chính là cái sự “co chân” đó: mỗi người bớt đi một chút cá nhân để chăm sóc cho người bạn đời… Bởi vậy, nhiều lúc tôi cứ hát thế này: đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho… mình. (mình này gồm có tôi và người dưng ở chung nhà…).
Theo SGTT
Mỏng manh sợi chỉ ngang trời
Vợ chồng gắn bó với nhau bằng gì? bởi gì? Có nhà hiền triết bỡn cợt: hôn nhân là mồ chôn tình yêu. Cũng có kẻ châm biếm: hôn nhân là biến bài thơ thành văn xuôi… Vậy thì chắc là sợi dây của hôn nhân không phải làm bằng tình yêu rồi… Hoặc giả có, thì cũng chỉ là một phần nhỏ của hàng mớ chất liệu để tạo nên sợi dây vô hình có tên “hôn nhân” chứ chẳng phải thành phần chính.
Cũng như bao nhiêu mợ hay nghĩ ngợi khác, tôi cũng đi tìm định nghĩa hôn nhân và nghiên cứu xem cái sợi dây vô hình gắn kết mình với người hôn phối được làm bằng cái gì, để lỡ một ngày… không muốn quay về nhà, tôi sẽ buộc lại, tái tạo lại sợi dây đó mà giữ cho mình một tổ ấm. Buổi sáng, tôi ngước mặt nhìn trời: ơ hay là sợi dây làm bằng tơ trời? Không, hôn nhân chẳng còn lãng mạn. Tôi pha càphê cho chồng: hay là dây làm bằng hơi khói càphê? Cũng không ổn. Thế có những ngày mình không pha càphê thì dây đứt à? Hắn ta đi uống càphê thì lại nối dây với bà bán càphê ư? Cũng không! Buổi trưa, tôi ở công sở, chồng gọi điện thoại hỏi chiều ăn gì để anh ghé chợ. Tôi bần thần: hay là sợi dây vô hình ấy làm bằng món ăn? Nghe phàm tục quá. Tôi thuộc loại thực bất tri kỳ vị, dây đó chắc không làm bằng thức ăn được. Buổi chiều, cả nhà xúm xít quanh mâm cơm, ăn xong, tôi để anh rửa chén và lại đi tìm tiếp định nghĩa sợi dây vô hình: hay là dây của chúng tôi làm bằng việc anh nấu ăn? Khối người phụ nữ phải nấu ăn cho chồng còn bị chê ỏng chê eo? Đêm đến, chúng tôi làm cái việc mà các cặp vợ chồng vẫn làm… Tôi thú thật là cũng không thấy đặc biệt gì. Nếu dây đó làm bằng tình dục thì có lẽ, nó đứt lâu rồi vì chúng tôi thường hay sống xa nhau do điều kiện không gian – thời gian...
Với câu hỏi "Điều gì níu kéo hôn nhân", những người chưa bước vào hôn nhân, câu trả lời sẽ chắc nịch là: tình yêu chứ còn điều gì! Nhưng với những người đã trải nghiệm hôn nhân (có thể họ sẽ thấy những người chưa kết hôn sao ngây thơ quá đi), đó thực sự là câu hỏi không dễ trả lời, hoặc là mỗi người mỗi cách.
Anh là người chồng không tốt không xấu. Anh không rượu chè, cờ bạc nhưng anh mê càphê, thuốc lá. Anh không bồ bịch lăng nhăng nhưng anh lười biếng kiếm tiền mà chỉ thích nghiên cứu khoa học và sống với những đam mê sở thích của mình, mà chụp ảnh là một trong số đó. Anh không lơ là chuyện nhà nhưng cũng không chăm chút, không quá yêu tôi nhưng cũng không để đến nỗi chẳng ngó ngàng. Nói chung, anh lưng chừng…
Đôi khi anh tỏ ra ích kỷ và duy lý đến mức kỳ lạ. Tôi có cảm giác sợi dây vô hình trong hôn nhân của chúng tôi mảnh mai như sợi chỉ lưng trời vậy. Có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Nhìn tới nhìn lui, tôi thấy chồng không tốt cũng chả xấu. Có lúc buồn bã, mệt mỏi, cô độc trong cuộc mưu sinh mệt nhoài, cũng muốn đứt dây, kiếm xem có ai đó thương mình hơn, hy sinh cho mình hơn. Nghĩ là làm, tôi cố gắng lơ là chuyện nhà, chịu khó chăm chút cho mình hơn, tìm kiếm những niềm vui sống mà không cần chồng bên cạnh. Chúng tôi thoả thuận với nhau là tôn trọng khoảng thời gian này, để mỗi người tự nhìn về cuộc hôn nhân và quyết định có nên đi tiếp cùng nhau hay cắt dây luôn… Nhưng, khi có những người đàn ông khác đến, tôi soi mói họ rồi dửng dưng, chả có cảm giác gì, cứ như thể mình là người đồng tính… Hoá ra, dây bền chặt quá, không đứt được. Và, một ngày, khi có người đến, yêu thương tôi như cách tôi muốn, tôi cũng không rời sợi dây vô hình của mình ra được.
Tôi đã biết sợi dây đó làm bằng gì
Sợi dây đó làm bằng con trai tôi.
Vợ chồng trói nhau bằng con cái. Tôi tin điều đó từ chính cuộc hôn nhân của mình. Một tiếng con cười khanh khách cũng làm hai đôi mắt rạng ngời hạnh phúc. Những khoảnh khắc bố mẹ bắt tay nhau trêu chọc bé con. Những đêm thức trắng canh giấc cho con ngủ. Những tiếng thở dài cố nén khi thấy con ho, con cảm mà chẳng thể đau giúp cho con được… Sẽ không ai thương con mình như chính bố của nó… Tôi biết rõ điều đó. Và tôi tin chồng tôi cũng vậy. Khoảng thời gian thoả thuận để tìm kiếm khoảng trời riêng cho hai người đã hết. Chúng tôi trở về với nhau, sợi dây mỏng manh lưng trời vẫn còn chưa đứt… Tôi và chồng lại gia cố thêm cho dây chắc hơn bằng những nguyên liệu mới: sự chăm sóc cho nhau, chia nhau dạy con học buổi tối, những buổi xem phim, không cằn nhằn nhau khi xảy ra sự cố gì đó, anh cố phụ giúp tôi trong công việc mưu sinh ở những gì anh giúp đỡ được, tôi học thêm nhiếp ảnh để chia sẻ sở thích với anh…
Và tôi đã tìm ra được câu trả lời cho riêng mình.
Có lần, tôi nói hôn nhân như cái chăn hẹp, muốn giữ ấm cho cả hai người thì cả hai phải co chân lên, nằm ấp vào nhau… Khi một trong hai người mỏi thì người kia phải chịu khó co ngắn hơn cho một người duỗi ra cho đỡ mỏi. Và ngoài con cái ra, tôi tin sợi dây vô hình giữ cho hôn nhân không đứt đoạn chính là cái sự “co chân” đó: mỗi người bớt đi một chút cá nhân để chăm sóc cho người bạn đời… Bởi vậy, nhiều lúc tôi cứ hát thế này: đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho… mình. (mình này gồm có tôi và người dưng ở chung nhà…).
Theo SGTT