Tâm sự của chàng cưới phải vợ lẳng lơ

tuyet_loan08

Junior Member
Chỉ sau một thời gian ngắn, tôi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng về cô vợ xinh đẹp của mình.
Phải cố gắng và “mánh lới” lắm tôi mới thuyết phục được người yêu không tham cuộc thi hoa hậu vào năm ngoái. Bởi tôi có linh cảm rằng với nhan sắc kiều diễm trời phú của cô ấy, rất dễ cô ấy sẽ trúng tuyển, ít nhất thì cũng phải là Á hậu 1. Và khi đó sẽ có biết bao nhiêu đàn ông đẹp trai, giỏi hơn tôi, giàu có hơn tôi vây quanh cô ấy. Tôi sẽ mất cô ấy là cái chắc.

20091224151710-1.bmp


Đám cưới được tổ chức sau ngày chúng tôi chính thức yêu nhau có 4 tháng, khiến cả bố mẹ và bạn bè, đồng nghiệp của tôi đều nghĩ rằng: chắc chúng tôi yêu nhau say đắm quá nên đã “ăn cơm trước kẻng”. Mặc kệ ai nghĩ gì, tôi chỉ cần biết từ nay cô ấy chỉ còn là hoa hậu của riêng tôi. Nhưng sự mãn nguyện vì lấy được vợ đẹp trong tôi chưa được bao lâu thì giữa chúng tôi nảy sinh nhiều trục trặc lớn khi về sống với nhau. Ngay những ngày đầu trong tuần trăng mật, vợ tôi chỉ có một thú vui là yêu cầu tôi đưa đi siêu thị, shop thời trang, mỹ phẩm để mua hàng.

Đương nhiên là tôi vui vẻ chiều nàng. Được chiều người vợ đáng yêu như thế ai mà chẳng hạnh phúc. Nhưng rồi ngày này sang ngày khác, tuần này sang tuần khác, cái điệp khúc mua sắm đó không hề dừng lại, mà càng sa đoạ hơn. Tiền dự trữ của tôi đã hết sạch, tôi phải chạy đôn chạy đáo vay mượn bạn bè, họ hàng. Ai cũng nghĩ vợ chồng trẻ thì cần mua sắm nhiều thứ nên rất sẵn lòng. Nếu họ biết tất cả những khoản tiền đó đều đổ vào núi quần áo, giày dép, son phấn, nước hoa của vợ tôi thì...

Chỉ sau một thời gian ngắn, tôi cảm thấy mệt mỏi và thất vọng về vợ mình. Cô ấy ngoài nhu cầu ăn diện, vô tư xài tiền của tôi như bị mất trộm thì hình như chẳng muốn làm gì. Mình tôi vừa phải lo kiếm tiền, vừa phải lo nội trợ, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. với việc làm thì lúc nào cô ấy cũng kêu chóng mặt, nhức đầu, nhưng với đi siêu thị, nhà hàng, khiêu vũ, picnic thì cô ấy tỏ ra hào hứng vô cùng. Và cô ấy không hề tỏ ra sốt ruột khi bản thân học hành dang dở, chẳng có nghệ gnhiệp gì. Khi tôi bộc lộ sự khó chịu thì giữa chúng tôi luôn xảy ra cãi vã rồi cô ấy kết tội tôi không còn yêu cô ấy nữa, tôi khắt khe, hà tiện, không gă lăng.

20091224151710-1.jpg


Tôi quyết định sinh con vì nghĩ rằng may ra cô ấy sẽ vì con mà thay đổi tâm tính, vì bận bịu với con mà bớt đi mua sắm vô tội vạ và bớt gây sự với tôi chỉ vì nhàn rỗi quá. Nhưng không ngờ vợ tôi đã phản đối quyết liệt đề nghị của tôi. Cô ấy nói có con lúc nào mà chẳng được, còn tuổi trẻ để mà hưởng thụ và vui chơi vì nó sẽ qua rất nhanh.

Tôi đã thực sự mệt mỏi và quá thất vọng về cô ấy. Đúng lúc ấy vợ tôi đột ngột muốn li hôn. Khi biết người mà vợ tôi cho rằng là tâm đầu ý hợp với cô ấy là một công tử vô công rồi nghề, lêu lổng ăn chơi và chỉ biết hưởng tiêu những đồng tiền của ông bố làm quan chức tham nhũng đựơc thì tôi nổi giận thực sự. Tôi nổi giận không phải vì ghen tuông mà thấy mình bị xúc phạm.

Giờ thì tôi rất hối hận đã vội vã tiến hành đám cưới vì lo sợ mất cô ấy nên không có thời gian để hiểu kỹ hơn về cô ấy. Và tôi còn cảm thấy rất ngượng với bạn bè, với gia đình vì lúc cưới được cô ấy, tôi đã tỏ ra rất hãnh diện với họ biết bao... Tôi có nên níu kéo, trì hoãn để cho cô ấy một cơ hội nghĩ lại và hiểu rằng đâu mới là người đàn ông làm chỗ dựa thực sự cho cuộc đời cô ấy? đời tôi chưa khi nào biết đến sự thất bại, giờ buộc phải li hôn có phải là một thất bại của tôi không? Tôi biết làm gì để thoát ra khỏi sự bế tắc này?



Phạm Hoàng (Nam Định)



(Theo XinhXinh)
 
Back
Top