Tôi đã thuê giết một cô gái bán hoa

tuyet_loan08

Junior Member
Gia đình tôi đang hạnh phúc thì có một người đàn bà xuất hiện và gieo nỗi ô nhục và bất hạnh lên đầu chúng tôi. Người đàn bà ấy là một cô gái điếm. Với lòng cay đắng và hận thù, tôi đã quyết định thuê người để kết thúc cuộc đời cô gái ấy.
Hơn chục năm đã qua nhưng tôi vẫn không quên được ngày tháng đen tối đó. Tôi gọi đó là ngày đen tối nhất của “lịch sử gia đình”. Mọi trật tự bị đảo lộn. Những tin yêu bấy lâu nay bị đổ vỡ. Đó là ngày cha tôi trở về nhà với đứa trẻ trên tay. Ông ngập ngừng nói với hai chị em chúng tôi: “Bố xin lỗi các con. Bố đã có người đàn bà khác. Đây là em của các con”. Hai chị em tôi sững sờ, không tin vào những gì mình vừa nghe, những gì mình đang nhìn thấy. Một đứa trẻ hơn một tuổi, đang hau háu nhìn chúng tôi, vừa tò mò, vừa lạ lẫm.

Cha ra ngoài xã hội, phản bội mẹ, lang chạ với người đàn bà nào đó, rồi mang về nhà một đứa trẻ, tuyên bố một câu ráo hoảnh: “Đây là em của các con”. Chúng tôi làm gì có cái thứ em bờ bụi, phi đạo đức ấy. Lẽ nào cha không hổ thẹn vì điều ấy? Ôm một đứa trẻ về nhà, khi mình đã lên chức ông ngoại được vài năm? Cha không thấy nực cười cái cảnh thân già dọn tã trẻ con hay sao? Cháu tôi sẽ gọi đứa trẻ ông bế trên tay là gì đây? Lẽ nào cha không bằng lòng vì mình đã gây dựng, đã có được ở tổ ấm này, với chị em tôi và mẹ tôi. Tôi đã không diễn tả được cảm xúc hỗn độn diễn ra trong lòng mình khi đó.

2009111811408-sadman1.jpg


Thất vọng. Chán chường, tủi nhục. Chị tôi, không giữ nổi bình tĩnh nữa, chị nhấc chiếc ghế gỗ ở góc nhà, giơ lên đầu, miệng gào lên: “Ông không mang đứa trẻ này cút khỏi đây thì ông đừng có trách”. Đứa trẻ khóc ré lên vì kinh sợ. Một vài người hàng xóm tò mò đứng ngó ngoài cửa. Cha tôi lủi thủi bế đứa bé ra đi. Chỉ đợi có thế, chị tôi đóng sầm cửa lại. Hai chị em tôi ôm lấy nhau, mặc cho nước mắt giàn giụa. cả đêm ấy, cha không về nhà. Chúng tôi thức trắng đêm trong căn nhà ba tầng vừa sơn sửa đẹp đẽ. Cả đời cha mẹ lam lũ, dành dụm được chút tiền, sửa sang lại nhà cửa khang trang thì cũng là lúc trật tự trong gia đình đổ vỡ. Nào ai ngờ!

Khóc lóc không giải quyết được mọi chuyện nên chúng tôi động viên nhau bình tĩnh để tìm cách xử lý. Ngày mai mẹ tôi sẽ ở quê lên. Chúng tôi sẽ phải chuẩn bị tâm lý cho mẹ để đón nhận tin sét đánh này. Tôi sẽ nhận trách nhiệm đi đón mẹ và làm người sẽ nói chuyện với bà. Nhìn thấy tôi từ xa, mẹ đã lao đến, nụ cười trắng lóa. Rồi mẹ có phần hơi sững lại: “Còn làm sao thế? Con ốm à?”Tôi tìm cách đánh trống lảng. “Mẹ về quê lo phần mộ ông bà có khó khăn gì không?” cả chặng đường về nhà, tôi cố hỏi nhiều chuyện cho mẹ vui mà trong lòng chỉ muốn òa khóc.

Cả tuần liền, lấy cớ hơi mệt nên tôi nghỉ phép ở nhà với mẹ. Tôi cũng không kể chuyện vừa diễn ra trong nhà mình cho bạn gái. Bởi lẽ, tôi tự thấy xấu hổ. Tôi biết kể với cô thế nào đây? Rằng cha tôi là một người không chung thủy? Rằng tôi vừa có một đứa em cùng cha khác mẹ? chị tôi gọi điện cho cha, yêu cầu ông không được về nhà lúc này. Trong lúc đó ,tôi vừa tâm sự với mẹ. Trong những câu chuyện không đầu không đuôi, tôi giả vờ hỏi bâng quơ: “Nếu bố có người đàn bà khác thì mẹ có ghen không?”. Mẹ thật thà: “Bố mày không dám tìm ai khác ngoài bà già này đâu”. “Thì đấy là con giả sử mà, Nhỡ bố có người đàn bà khác, có con với họ thì mẹ nghĩ sao”.

Câu chuyện vu vơ lặp đi lặp lại khiến mẹ tôi sinh nghi. “Thực ra là có chuyện gì hả con? Có phải là bố con đã…”. Tôi đau đớn nói ra điều hệ trọng nhất: “Bố đã có người phụ nữ khác và họ đã có con. Bố không đi thăm bạn bè ở đâu hết. Bố đang ở nhà người phụ nữ ấy”. Mẹ tôi ngồi lặng đi. Rồi bà bắt chị tôi gọi cha về. Bà im lặng lắng nghe phân trần của cha. Rồi bà đi nằm. Cả đêm, nằm phòng bên cạnh, tôi nghe tiếng khóc của bà, nhưng bà không cho ai vào phòng mình. Chúng tôi thay nhau túc trực ngoài cửa phòng, nếu có gì bất thường phải phá cửa xông vào, đề phòng trường hợp mẹ có thể quẫn quá mà làm liều.

Tôi hiểu, là người đau đớn nhất trong câu chuyện này, chính là mẹ tôi. Nhìn thấy mẹ suy sụp, đau khổ, tôi như phát điên lên. Tôi hận cha. Lâu nay, tôi vẫn yêu kính, tôn thờ cha. Tôi luôn nghĩ về ông như một người cha hết lòng vì con cái, thật thà và hơi cù lần. vậy mà ông đã lừa dối cả ba mẹ con tôi. Nhưng tại sao ông có thể nhẫn tâm lừa dối vợ con như vậy? Thậm chí người đàn bà mà cha quyết định sinh con đẻ cái chỉ là một con điếm đã hết thời. Đó là thông tin mà anh rể tôi thu thập được sau khi tìm đến nhà kẻ lăng loàn kia.

Điều ấy chẳng là nỗi sỉ nhục đối với mẹ tôi và với chúng tôi ư? Thực ra cha còn thiếu gì đây? Kinh tế ổn định. Con cái trưởng thành, có chút địa vị trong xã hội. Các cháu ngoan ngoãn, xinh xắn. ở tuổi cha, đáng lẽ ông đã có thể an nhàn tuổi già. Tại sao ông lại có những lựa chọn điên rồ như vậy?

Sau khi thực sự bình tĩnh, chúng tôi mới tự lý giải rằng, thực ra từ lâu, dù không nói ra, nhưng cha luôn khao khát có một đứa con trai. Trong câu chuyện họ mạc miên man ấy, chẳng biết vô tình hay cố ý, người trong họ cứ lấp lửng: “Đời không có đứa con trai thì đúng là vô phúc”. Những lần ấy, cha tôi đều im lặng. Bởi nếu thực sự ông bận tâm, thì cơ hội vẫn còn khi mẹ tôi còn trẻ, còn có thế sinh nở được. Nhưng ngày ấy, lần nào mẹ tôi hỏi về chuyện sinh thêm con, ông cũng gạt đi. Ông còn động viên mẹ: “Mình cứ nuôi dạy hai con gái khôn lớn thành người là tốt rồi. Em bận tâm làm gì chuyện con trai, con gái”. Chính vì thế, nên mẹ tôi càng yên tâm về cha.

Nhưng ba mẹ con tôi đâu ngờ, khi tuổi về già, chuyện không có một đứa con trai nối dõi tông đường lại trở thành khối u ác tính, ngày đêm nhức nhối trong lòng cha. Ông âm thầm nhờ người môi giới dịch vụ sinh con thuê. Rồi ông cũng có một mối “sạch nước cản”- một phụ nữ nông thôn khỏe mạnh, mau mắn và điều quan trọng là đã có 4 đứa con trai. Đó như một “chứng chỉ” cho khả năng sinh quý tử cho ông.

Và họ gặp nhau vài lần. Đến khi người phụ nữ kia đậu thai. 16 tuần sau, thai siêu âm là con gái, ông cung cấp tiền cho người mẹ để phá thai. Không mảy may thương tiếc về đứa con 16 tuần tuổi bị ra đi oan ức, ông lại tiếp tục tìm mối khác. Cho đến khi ông gặp ả gái điếm thất thời ở phố đường tàu và có được một thai nhi giới tính nam thì công cuộc tìm người đẻ thuê dừng lại. Tất cả những chuyện ấy, vì chủ quan, cả ba mẹ con tôi không hay biết. Kể cả khi có người đến nhà nói chuyện “bố mày đang kiếm người đẻ thuê”- chúng tôi vẫn còn cười nhạo, không tin. Chỉ đến khi sự việc do chính bố tôi thú nhận, thì đã quá muộn.

Mẹ tôi, sau một tuần suy sụp trong nước mắt và những đêm trắng tuyệt vọng, bà quyết định nói chuyện với cha. “tôi sẽ nuôi đứa trẻ ấy. Ông hãy đón nó về đây và không qua lại với người phụ nữ ấy nữa”. Nhưng dường như cuộc sống gần hai năm trời với người phụ nữ làng chơi giải nghệ, muốn có tổ ấm đúng nghĩa bắt đầu quyến luyến cha. Nên ông ngần ngừ: “Nhưng mẹ nó không chịu buông tha đứa bé”. “Thế thì ông qua thăm nó hàng tháng nhưng đừng quan hệ gì với người phụ nữ ấy nữa”. “Nhưng…”. Chữ “nhưng” nửa vời ấy của ông đã khiến cho mẹ tôi thêm một lần tan nát.

Bà những tưởng mình bao dung đến thế thì có thể lôi ông về với mình. Thậm chí nuôi một đứa trẻ không phải do mình sinh ra, bà cũng sẵn sàng chấp nhận. chỉ có cha tôi là không thể quyết định được khi đứng giữa ngã ba đường, khi mà “con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn”.

Kể từ hôm công khai đứa con riêng, đêm nào ông cũng về trễ, thậm chí có hôm ông còn không thèm về. ba mẹ con tôi đều hiểu ông đang ở đâu. Còn trước kia, chúng tôi đều nghĩ cha mình bận việc vì ông là bác sĩ, tuy đã về hưu nhưng vẫn có đông bệnh nhân. Thế rồi, đi đâu, người ta cũng nhìn chúng tôi với đôi mắt khinh bỉ vì cha tôi ăn nằm với một cô gái điếm, dòng họ tôi có một đứa con do cô gái điếm sinh ra. Mẹ con tôi càng ngày càng không chịu nổi ê chề, nhục nhã ấy. Thế là tôi quyết định kết thúc cuộc đời cô gái điếm đã làm ô nhục gia đình tôi. Tôi liên lạc với T- một tay anh chị sẵn sàng đâm thuê chém mướn, chỉ cần có tiền để thỏa mãn cơn nghiện ma túy. Tôi nói với anh ta: “Tôi không muốn nhìn thấy con điếm này nữa”.

Kể từ khi “lệnh” phát ra, trong người tôi bồn chồn như lửa đốt. Tôi tìm cách đi qua ngôi nhà tội lỗi ấy. Sau khe cửa khép hờ tôi nghe thấy tiếng khóc trẻ con, tiếng vỗ về của cha. Sự hận thù ngùn ngụt bốc lên trong đầu tôi. Tôi lao về nhà, vùi mặt vào gối, khóc như mưa như gió. Mẹ hình như linh cảm được việc làm của tôi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, lau nước mắt cho tôi: “Con gái ạ, cuộc sống vốn không phải lúc nào cũng như ta mong muốn. Con dù có làm gì cũng nên hiểu rằng hận thù không bao giờ giúp cho con được sống thanh thản. Và điều này nữa, đứa trẻ không có tội, con có thể rộng lượng được không?”.

Tôi sững sờ trước những lời nói của mẹ. Tôi tưởng mẹ sẽ phải ủng hộ tôi vì tôi đang giúp mẹ “rửa mối nhục”. vậy mà … Người đau khổ, tuyệt vọng là mẹ còn biết nói lời tha thứ. Còn tôi? Liệu tôi có thể thanh thản được không khi mình chính là kẻ sát hại cha đẻ? Liệu tôi có sống yên ổn được không khi một đứa trẻ lìa đời vì sự hận thù của tôi. Sự hồ đồ của tôi, nếu bị pháp luật phát hiện, hậu quả sẽ đi đến đâu? Trong giây phút, tôi sực tỉnh. Tôi vội vàng gọi điện cho T: “Tiền tạm ứng thì anh cứ cầm lấy, còn việc thì coi như anh đã hoàn thành. Anh đừng làm gì nữa”.

Chuyện đã qua hơn mười năm. Mẹ tôi đã ly dị cha để ông toàn tâm toàn ý với gia đình mới của mình. Cuộc sống của chúng tôi có nhiều đổi thay từ ngày ấy. còn điều thay đổi lớn nhất với tôi, đó là lần đầu tiền tôi biết học cách yêu thương từ trong hận thù.




(Theo XinhXinh)
 
Back
Top