tuyet_loan08
Junior Member
Nói ra thì đúng là xấu hổ nhưng tôi thật sự khổ sở khi bị bà vợ "sư tử Hà Đông" của mình suốt ngày ghen tuông vô cớ, đay nghiến chì chiết... thậm chí những lúc nổi cáu cô ta còn xông vào tôi cắn xé như một "con thú dữ" khiến tôi thật sự nổi da gà...
Thật ra trước lúc lấy Hiền, tôi cũng đã phần nào hiểu tính cách con người cô ấy, người ta bảo các cô gái tên Hiền thường không hiền quả đúng không sai. Nhưng tôi vẫn yêu bởi tuy có hơi nóng tính, đanh đá nhưng Hiền là người phụ nữ biết vun vén cho cuộc sống gia đình, Hiền yêu tôi và cô ấy đối xử rất tốt với gia đình tôi. Mẹ tôi bảo: “Nó là đứa phổi bò, tuy nóng nảy một chút nhưng tốt tính con ạ. Chỉ cần vợ chồng nhường nhịn nhau thì sợ gì không nhà êm cửa ấm”.
(Ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi cưới nhau, trong sự chúc phúc vui mừng của bà con hai họ.
Cuộc sống gia đình những tháng ngày đầu tiên quả là “mật ngọt”, giữa chúng tôi chỉ có tình yêu, sự quan tâm chia sẻ chứ không hề có chút mâu thuẫn nào. Thú thật đôi khi tôi cũng hơi ngạt thở bởi cái cách Hiền chăm sóc tôi thái quá nhưng rồi lại nghĩ: cô ấy yêu mình nên mới thế, có yêu mới có ghen. Mấy ông bạn đồng nghiệp thường trêu đùa khi thấy tôi ngồi vui vẻ cùng anh em sau giờ tan sở một chút mà chốc chốc vợ lại réo rắt gọi về. Họ nhìn tôi bằng con mắt ái ngại vì cho rằng tôi sợ vợ, bị vợ quản, còn tôi chỉ cười tếu táo vì tôi hiểu tính vợ mình, cô ấy chỉ lo tôi quá chén, sợ tôi đi đường nguy hiểm chứ không hề có ý quản chồng. Chúng tôi vẫn sống hạnh phúc, hà cớ gì phải quan tâm đến lời nói của dư luận?
Thế nhưng, tôi không quan tâm đến người ta nhưng người ta lại quan tâm đến tôi. Tôi không hề biết rằng, Ngân, cô gái hiền lành, xinh xắn làm cùng phòng với tôi đã đem lòng yêu tôi từ lúc nào. Có lẽ Ngân xót xa lắm khi chứng kiến cảnh tôi bị bà vợ kèm cặp, quản thúc, hạch sách từng cuộc điện thoại vào giờ nghỉ trưa. Chính Ngân đã nói ra điều ấy khi tôi đồng ý đi uống cà phê với Ngân sau giờ làm việc cách đây 2 tháng. Tôi chỉ muốn gặp để nói cho Ngân hiểu rằng tôi là người đàn ông đã có vợ, và dù thế nào tôi vẫn rất yêu vợ mình. Tôi trân trọng tình cảm Ngân dành cho tôi nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc coi Ngân như một người đồng nghiệp dễ mến, một cô em gái đáng yêu. Ngân đã khóc và tôi đã ôm Ngân vào lòng như ôm một người bạn cần sự che chở, sẻ chia chứ không có ý gì khác. Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đấy nhưng khốn khổ cho tôi, một người bạn của vợ tôi đã vô tình nhìn thấy cảnh “tình cảm mùi mẫn” giữa tôi và Ngân và đã kể hết lại cho cô ấy nghe. Thế là mặc cho tôi phân trần, thanh minh, giải thích Hiền vẫn một mực cho rằng tôi đang “chán cơm them phở”. Hình như tôi càng cố giải thích cho cô ấy hiểu thì cô ấy lại càng “điên” lên và lao vào tôi cấu xé như một “con thú dữ” bị tranh mất miếng mồi ngon. Khốn khổ cho tôi phải gánh chịu trận đòn của vợ mình, thân thể tôi đầy những vết xước, còn đồ vật trong nhà thì bay tứ tung . Sau khi hành hạ tôi chán, cô ấy lại quay ra khóc thút thít, ngoan hiền như một con mèo con khiến tôi mủi lòng, chẳng thể nào giận được. Vậy là sau rất nhiều lời dỗ dành ỉ ôi ngon ngọt của tôi cơn ghen tuông giận dữ của cô ấy cũng lắng xuống. Còn tôi thì được một phen hú hồn.
Biết vợ mình có tính “Hoạn Thư” nên tôi đã hạn chế tất cả các mối quan hệ nhạy cảm có thể dẫn đến hiểu lầm, tôi cũng hạn chế bớt việc la cà nhậu nhẹt sau giờ tan sở về nhà sớm cho cô ấy yên tâm. Nhưng “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, càng ngày cô vợ của tôi càng thắt chặt gọng kìm kiểm soát khiến tôi muốn ngạt thở. Cô ấy ngấm ngầm lên kế hoạch để tước hết quyền tự do chính đáng của tôi, thậm chí còn đem “chuyện ấy” ra làm vũ khí để uy hiếp, đe dọa tôi nếu lỡ tôi có không “ngoan” như đúng ý cô ấy. Thứ nhất cô ấy đòi quyền kiểm soát điện thoại của tôi với lí do “một lần bất tín, vạn lần bất tin”, cô ấy muốn đọc từng tin nhắn, kiểm soát từng cuộc gọi để yên tâm đó chỉ là những mối quan hệ xã giao bạn bè đồng nghiệp chứ không phải chồng mình đang ngấm ngầm liên lạc với cô em nào đó. Thứ hai, nếu tôi có đi nhậu với ai phải báo cáo cho cô ấy biết, kể cả địa điểm đang ngồi nhậu để nếu cần thì cô ấy “tình cờ” đến kiểm tra. Thứ ba, tất cả tiền lương tôi đều phải đưa hết cho cô ấy, đề phòng tôi lập quỹ đen hay “đem tiền cho gái”, hàng ngày cô ấy sẽ bỏ vào ví tôi một khoản gọi là vừa đủ để đổ xăng, ăn trưa. Thứ tư, nếu tôi có bất kì hành vi chống đối nào hay vi phạm những quy định quái gở do cô ấy đề ra thì tối đó tôi đành chịu khó “ngủ chay”, thậm chí còn bị tống cổ ra ngoài phòng khách để cô ấy đỡ phải nhìn thấy bộ mặt khó ưa của tôi mà nổi cơn tam bành.
Trời ơi, tôi có cảm tưởng mình đang sống với một bà quản gia khó tính chứ đó không phải là vợ mình. Vì hạnh phúc gia đình, vì muốn nhà êm cửa ấm tôi đành chịu nín nhịn nhưng hình như tôi càng nín nhịn vợ tôi càng lấn lướt, càng ngày cô ấy càng quá đáng. Tôi cảm thấy mình không thở nổi mỗi khi bước chân về nhà với những lời căn vặn như: hôm nay anh đi đâu, làm gì, sao giờ này mới về, sao áo anh lại có mùi lạ hay đây là số điện thoại của ai, sao giờ này còn gọi điện…vân vân và vân vân những sự nghi ngờ, tra hỏi vặn vẹo. Không biết có bà vợ nào “tai quái” hơn bà vợ của tôi không hả mọi người. Làm cách nào để tôi có thể lấy lại niềm tin nơi vợ mình, để cô ấy bỏ bớt cái tính hung hãn bắt nạt chồng? Vì còn yêu nên tôi còn chịu đựng nhưng nếu cô ấy còn “bạo hành” kiểu này chắc tôi phải tìm kế thoát thân mất. Tôi phải làm sao đây?
(Theo XinhXinh)
Thật ra trước lúc lấy Hiền, tôi cũng đã phần nào hiểu tính cách con người cô ấy, người ta bảo các cô gái tên Hiền thường không hiền quả đúng không sai. Nhưng tôi vẫn yêu bởi tuy có hơi nóng tính, đanh đá nhưng Hiền là người phụ nữ biết vun vén cho cuộc sống gia đình, Hiền yêu tôi và cô ấy đối xử rất tốt với gia đình tôi. Mẹ tôi bảo: “Nó là đứa phổi bò, tuy nóng nảy một chút nhưng tốt tính con ạ. Chỉ cần vợ chồng nhường nhịn nhau thì sợ gì không nhà êm cửa ấm”.
(Ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi cưới nhau, trong sự chúc phúc vui mừng của bà con hai họ.
Cuộc sống gia đình những tháng ngày đầu tiên quả là “mật ngọt”, giữa chúng tôi chỉ có tình yêu, sự quan tâm chia sẻ chứ không hề có chút mâu thuẫn nào. Thú thật đôi khi tôi cũng hơi ngạt thở bởi cái cách Hiền chăm sóc tôi thái quá nhưng rồi lại nghĩ: cô ấy yêu mình nên mới thế, có yêu mới có ghen. Mấy ông bạn đồng nghiệp thường trêu đùa khi thấy tôi ngồi vui vẻ cùng anh em sau giờ tan sở một chút mà chốc chốc vợ lại réo rắt gọi về. Họ nhìn tôi bằng con mắt ái ngại vì cho rằng tôi sợ vợ, bị vợ quản, còn tôi chỉ cười tếu táo vì tôi hiểu tính vợ mình, cô ấy chỉ lo tôi quá chén, sợ tôi đi đường nguy hiểm chứ không hề có ý quản chồng. Chúng tôi vẫn sống hạnh phúc, hà cớ gì phải quan tâm đến lời nói của dư luận?
Thế nhưng, tôi không quan tâm đến người ta nhưng người ta lại quan tâm đến tôi. Tôi không hề biết rằng, Ngân, cô gái hiền lành, xinh xắn làm cùng phòng với tôi đã đem lòng yêu tôi từ lúc nào. Có lẽ Ngân xót xa lắm khi chứng kiến cảnh tôi bị bà vợ kèm cặp, quản thúc, hạch sách từng cuộc điện thoại vào giờ nghỉ trưa. Chính Ngân đã nói ra điều ấy khi tôi đồng ý đi uống cà phê với Ngân sau giờ làm việc cách đây 2 tháng. Tôi chỉ muốn gặp để nói cho Ngân hiểu rằng tôi là người đàn ông đã có vợ, và dù thế nào tôi vẫn rất yêu vợ mình. Tôi trân trọng tình cảm Ngân dành cho tôi nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc coi Ngân như một người đồng nghiệp dễ mến, một cô em gái đáng yêu. Ngân đã khóc và tôi đã ôm Ngân vào lòng như ôm một người bạn cần sự che chở, sẻ chia chứ không có ý gì khác. Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đấy nhưng khốn khổ cho tôi, một người bạn của vợ tôi đã vô tình nhìn thấy cảnh “tình cảm mùi mẫn” giữa tôi và Ngân và đã kể hết lại cho cô ấy nghe. Thế là mặc cho tôi phân trần, thanh minh, giải thích Hiền vẫn một mực cho rằng tôi đang “chán cơm them phở”. Hình như tôi càng cố giải thích cho cô ấy hiểu thì cô ấy lại càng “điên” lên và lao vào tôi cấu xé như một “con thú dữ” bị tranh mất miếng mồi ngon. Khốn khổ cho tôi phải gánh chịu trận đòn của vợ mình, thân thể tôi đầy những vết xước, còn đồ vật trong nhà thì bay tứ tung . Sau khi hành hạ tôi chán, cô ấy lại quay ra khóc thút thít, ngoan hiền như một con mèo con khiến tôi mủi lòng, chẳng thể nào giận được. Vậy là sau rất nhiều lời dỗ dành ỉ ôi ngon ngọt của tôi cơn ghen tuông giận dữ của cô ấy cũng lắng xuống. Còn tôi thì được một phen hú hồn.
Biết vợ mình có tính “Hoạn Thư” nên tôi đã hạn chế tất cả các mối quan hệ nhạy cảm có thể dẫn đến hiểu lầm, tôi cũng hạn chế bớt việc la cà nhậu nhẹt sau giờ tan sở về nhà sớm cho cô ấy yên tâm. Nhưng “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, càng ngày cô vợ của tôi càng thắt chặt gọng kìm kiểm soát khiến tôi muốn ngạt thở. Cô ấy ngấm ngầm lên kế hoạch để tước hết quyền tự do chính đáng của tôi, thậm chí còn đem “chuyện ấy” ra làm vũ khí để uy hiếp, đe dọa tôi nếu lỡ tôi có không “ngoan” như đúng ý cô ấy. Thứ nhất cô ấy đòi quyền kiểm soát điện thoại của tôi với lí do “một lần bất tín, vạn lần bất tin”, cô ấy muốn đọc từng tin nhắn, kiểm soát từng cuộc gọi để yên tâm đó chỉ là những mối quan hệ xã giao bạn bè đồng nghiệp chứ không phải chồng mình đang ngấm ngầm liên lạc với cô em nào đó. Thứ hai, nếu tôi có đi nhậu với ai phải báo cáo cho cô ấy biết, kể cả địa điểm đang ngồi nhậu để nếu cần thì cô ấy “tình cờ” đến kiểm tra. Thứ ba, tất cả tiền lương tôi đều phải đưa hết cho cô ấy, đề phòng tôi lập quỹ đen hay “đem tiền cho gái”, hàng ngày cô ấy sẽ bỏ vào ví tôi một khoản gọi là vừa đủ để đổ xăng, ăn trưa. Thứ tư, nếu tôi có bất kì hành vi chống đối nào hay vi phạm những quy định quái gở do cô ấy đề ra thì tối đó tôi đành chịu khó “ngủ chay”, thậm chí còn bị tống cổ ra ngoài phòng khách để cô ấy đỡ phải nhìn thấy bộ mặt khó ưa của tôi mà nổi cơn tam bành.
Trời ơi, tôi có cảm tưởng mình đang sống với một bà quản gia khó tính chứ đó không phải là vợ mình. Vì hạnh phúc gia đình, vì muốn nhà êm cửa ấm tôi đành chịu nín nhịn nhưng hình như tôi càng nín nhịn vợ tôi càng lấn lướt, càng ngày cô ấy càng quá đáng. Tôi cảm thấy mình không thở nổi mỗi khi bước chân về nhà với những lời căn vặn như: hôm nay anh đi đâu, làm gì, sao giờ này mới về, sao áo anh lại có mùi lạ hay đây là số điện thoại của ai, sao giờ này còn gọi điện…vân vân và vân vân những sự nghi ngờ, tra hỏi vặn vẹo. Không biết có bà vợ nào “tai quái” hơn bà vợ của tôi không hả mọi người. Làm cách nào để tôi có thể lấy lại niềm tin nơi vợ mình, để cô ấy bỏ bớt cái tính hung hãn bắt nạt chồng? Vì còn yêu nên tôi còn chịu đựng nhưng nếu cô ấy còn “bạo hành” kiểu này chắc tôi phải tìm kế thoát thân mất. Tôi phải làm sao đây?
(Theo XinhXinh)