Vợ chồng tôi yêu nhau bảy năm cưới nhau. Bây giờ, chúng tôi đã có hai cô công chúa. Mười mấy năm qua với bao sóng gió, vợ chồng tôi chưa hề có một cuộc “chiến tranh” nào nghiêm trọng.
Với những người yêu nhau, để tình yêu bền chặt, mặn nồng, rất cần sự vun đắp của cả hai người: chàng và nàng. Sự vun đắp ấy thường bằng nhau. Nhưng trong hôn nhân thì khác. Cuộc sống gia đình với biết bao lo toan thường đặt áp lực lớn hơn cho người vợ. Chính vì thế, tình yêu trong hôn nhân có được nuôi dưỡng, gìn giữ hay không phụ thuộc rất nhiều vào vai trò của người vợ.
Vợ chồng tôi yêu nhau bảy năm rồi cưới nhau. Bây giờ, chúng tôi đã có hai cô công chúa. Mười mấy năm trôi qua với bao sóng gió, vợ chồng tôi chưa hề có một cuộc “chiến tranh” nào nghiêm trọng. Tôi thật vui khi thấy vợ mình rạng rỡ hạnh phúc. Còn tôi, tận sâu thẳm, cô ấy vẫn là tình yêu duy nhất. Tình yêu của vợ chồng chúng tôi vững bền như thế, tôi nghĩ một phần rất lớn là nhờ vợ tôi.
Tôi nhớ, hồi mới cưới nhau được một tháng, bộ salon mua từ tiền cưới của chúng tôi bị hư. Dù đang trong thời gian bảo hành, nhưng nơi bán đổ lỗi do sử dụng, không chịu trách nhiệm. Tôi rất giận, nhưng bản tính “dĩ hòa vi quý” nên ấm ức cho qua. Vợ tôi biết chuyện thì không chịu. Cô ấy bảo tôi chở đến cửa hàng. Rồi bằng những lời lẽ nhã nhặn mà kiên quyết, cô ấy đề nghị cửa hàng phải làm đúng hợp đồng. Trước thái độ mạnh mẽ của vợ tôi, chủ cửa hàng phải “xuất hiện” và hợp đồng được thực hiện kèm một lời xin lỗi. Tôi vừa phục vợ vừa thấy “sờ sợ”, vì hình ảnh “bé mèo đáng yêu” của mình biến đâu mất. Trong nhiều chuyện, tôi thấy các mối quan hệ xã hội của vợ rất cởi mở, nhiệt tình, nhưng trước những “trái tai gai mắt”, cô ấy vô cùng mạnh mẽ, bản lĩnh giải quyết rốt ráo. Tính cách ấy cũng giúp vợ tôi thành công trong công việc với vị trí trưởng phòng nhân sự. Tuy không nói ra, nhưng tôi cũng kiêng dè vợ. Tôi nghĩ cô ấy bản lĩnh, khẳng khái như thế, mình mà làm điều gì không hay sẽ rắc rối to. Điều ấy khiến tôi giữ mình hơn.
Thế nhưng, bên cạnh tính cách mạnh mẽ, vợ tôi vẫn biết thu mình để vẫn là “bé mèo nũng nịu” của tôi. Những việc trong nhà cần người đàn ông, bà xã lại “ngọt ngào” nhờ tôi, luôn thán phục khi tôi leo từ cái thang xuống đất hay khi tôi giúp nàng gỡ cái bẫy chuột… Thú thật, tôi thích ở cạnh giúp nàng vì sự nũng nịu dễ thương. Cuộc sống sau ngày cưới của chúng tôi vô vàn khó khăn. Chúng tôi phải chi tiêu dè xẻn nhưng vẫn lãng mạn ngọt ngào. Phòng ngủ lúc nào cũng có một bình hoa tươi. Vợ tôi tiết kiệm nên cắm cả hoa dại ở ngoài vườn. Những hôm lĩnh lương, bình hoa được cắm bằng những bông hồng cô ấy thích. Dù công việc bận thế nào, vợ chồng tôi cũng chờ nhau cùng đi ngủ. Có những lúc “giận giận”, cũng nhờ chờ nhau nên chút xíu sau thì hòa. Những đêm trăng sáng, bà xã lại rủ tôi ra sân hóng mát: một bình trà, một đĩa bánh ngọt... vợ chồng cùng trò chuyện. Sau này, khi hai công chúa của chúng tôi ra đời, thói quen ấy vẫn giữ, có điều rôm rả hơn: vợ tôi kể chuyện cổ tích cho con nghe, còn tôi thì làm trung tâm giải đáp thắc mắc.
Hai con tôi lớn lên, mũm mĩm, đáng yêu, thông minh, lễ phép. Nhìn hai con, nghĩ lại công việc bề bộn của mình cộng với cái tính “vô tư”, tôi biết ơn vợ đã vất vả chăm sóc dạy dỗ con chu đáo. Tôi đi làm về là nhà cửa ngăn nắp, ấm áp tiếng cười hai con gái. Với người vợ đảm đang, thu vén khéo… thì có gì bên ngoài giữ được bước chân tôi, có gì làm cho tình yêu của vợ chồng tôi thay đổi…?
Sau hôn nhân, tình yêu chuyển sang màu sắc khác. Giữa vợ chồng không còn những cảm xúc lãng mạn “chỉ cần anh với em”, mà có biết bao thực tế “cơm áo gạo tiền”. Chúng ta cần ở vợ, chồng mình không chỉ là một tình cảm nồng nàn mà còn một chỗ dựa, một niềm tin, một bến đậu. Có như vậy, tình yêu trong hôn nhân mới bền chặt.
Theo PNO
Với những người yêu nhau, để tình yêu bền chặt, mặn nồng, rất cần sự vun đắp của cả hai người: chàng và nàng. Sự vun đắp ấy thường bằng nhau. Nhưng trong hôn nhân thì khác. Cuộc sống gia đình với biết bao lo toan thường đặt áp lực lớn hơn cho người vợ. Chính vì thế, tình yêu trong hôn nhân có được nuôi dưỡng, gìn giữ hay không phụ thuộc rất nhiều vào vai trò của người vợ.
Vợ chồng tôi yêu nhau bảy năm rồi cưới nhau. Bây giờ, chúng tôi đã có hai cô công chúa. Mười mấy năm trôi qua với bao sóng gió, vợ chồng tôi chưa hề có một cuộc “chiến tranh” nào nghiêm trọng. Tôi thật vui khi thấy vợ mình rạng rỡ hạnh phúc. Còn tôi, tận sâu thẳm, cô ấy vẫn là tình yêu duy nhất. Tình yêu của vợ chồng chúng tôi vững bền như thế, tôi nghĩ một phần rất lớn là nhờ vợ tôi.
Tôi nhớ, hồi mới cưới nhau được một tháng, bộ salon mua từ tiền cưới của chúng tôi bị hư. Dù đang trong thời gian bảo hành, nhưng nơi bán đổ lỗi do sử dụng, không chịu trách nhiệm. Tôi rất giận, nhưng bản tính “dĩ hòa vi quý” nên ấm ức cho qua. Vợ tôi biết chuyện thì không chịu. Cô ấy bảo tôi chở đến cửa hàng. Rồi bằng những lời lẽ nhã nhặn mà kiên quyết, cô ấy đề nghị cửa hàng phải làm đúng hợp đồng. Trước thái độ mạnh mẽ của vợ tôi, chủ cửa hàng phải “xuất hiện” và hợp đồng được thực hiện kèm một lời xin lỗi. Tôi vừa phục vợ vừa thấy “sờ sợ”, vì hình ảnh “bé mèo đáng yêu” của mình biến đâu mất. Trong nhiều chuyện, tôi thấy các mối quan hệ xã hội của vợ rất cởi mở, nhiệt tình, nhưng trước những “trái tai gai mắt”, cô ấy vô cùng mạnh mẽ, bản lĩnh giải quyết rốt ráo. Tính cách ấy cũng giúp vợ tôi thành công trong công việc với vị trí trưởng phòng nhân sự. Tuy không nói ra, nhưng tôi cũng kiêng dè vợ. Tôi nghĩ cô ấy bản lĩnh, khẳng khái như thế, mình mà làm điều gì không hay sẽ rắc rối to. Điều ấy khiến tôi giữ mình hơn.
Thế nhưng, bên cạnh tính cách mạnh mẽ, vợ tôi vẫn biết thu mình để vẫn là “bé mèo nũng nịu” của tôi. Những việc trong nhà cần người đàn ông, bà xã lại “ngọt ngào” nhờ tôi, luôn thán phục khi tôi leo từ cái thang xuống đất hay khi tôi giúp nàng gỡ cái bẫy chuột… Thú thật, tôi thích ở cạnh giúp nàng vì sự nũng nịu dễ thương. Cuộc sống sau ngày cưới của chúng tôi vô vàn khó khăn. Chúng tôi phải chi tiêu dè xẻn nhưng vẫn lãng mạn ngọt ngào. Phòng ngủ lúc nào cũng có một bình hoa tươi. Vợ tôi tiết kiệm nên cắm cả hoa dại ở ngoài vườn. Những hôm lĩnh lương, bình hoa được cắm bằng những bông hồng cô ấy thích. Dù công việc bận thế nào, vợ chồng tôi cũng chờ nhau cùng đi ngủ. Có những lúc “giận giận”, cũng nhờ chờ nhau nên chút xíu sau thì hòa. Những đêm trăng sáng, bà xã lại rủ tôi ra sân hóng mát: một bình trà, một đĩa bánh ngọt... vợ chồng cùng trò chuyện. Sau này, khi hai công chúa của chúng tôi ra đời, thói quen ấy vẫn giữ, có điều rôm rả hơn: vợ tôi kể chuyện cổ tích cho con nghe, còn tôi thì làm trung tâm giải đáp thắc mắc.
Hai con tôi lớn lên, mũm mĩm, đáng yêu, thông minh, lễ phép. Nhìn hai con, nghĩ lại công việc bề bộn của mình cộng với cái tính “vô tư”, tôi biết ơn vợ đã vất vả chăm sóc dạy dỗ con chu đáo. Tôi đi làm về là nhà cửa ngăn nắp, ấm áp tiếng cười hai con gái. Với người vợ đảm đang, thu vén khéo… thì có gì bên ngoài giữ được bước chân tôi, có gì làm cho tình yêu của vợ chồng tôi thay đổi…?
Sau hôn nhân, tình yêu chuyển sang màu sắc khác. Giữa vợ chồng không còn những cảm xúc lãng mạn “chỉ cần anh với em”, mà có biết bao thực tế “cơm áo gạo tiền”. Chúng ta cần ở vợ, chồng mình không chỉ là một tình cảm nồng nàn mà còn một chỗ dựa, một niềm tin, một bến đậu. Có như vậy, tình yêu trong hôn nhân mới bền chặt.
Theo PNO