N
nikki
Guest
Anh vặn vòi nước thật to, muốn gột sạch mùi da thịt đàn bà và đôi mắt đen ấy. Chị nằm trong phòng, tiếng nước xối làm tim chị thắt lại, những giọt nước mắt cay đắng ứa ra.
Anh chị lấy nhau đã sáu năm, có với nhau một bé gái đã bắt đầu đi mẫu giáo. Anh làm thợ điện cho nhà máy xi măng, chị làm cán bộ văn hoá huyện. Ngày trước, hai người ở cùng xã, lớn lên lại học cùng trường, nhưng vì chị xinh quá nên anh chẳng dám làm quen. Sau này, mỗi khi vui vẻ, anh vẫn nhắc:
- Hồi ấy tưởng em có hàng đống các chàng trai trồng cây si. Ai ngờ lại "phòng không nhà trống, biết thế anh tán ngay từ đầu.
Hồi mới lấy được chị, anh lúc nào cũng yêu đời, ngay cả khi mẹ anh tỏ ra không thích cô con dâu mới. Mẹ anh bảo:
- Con gái văn hoá suốt ngày hát múa, tiệc tùng đú đởn, sớm muộn cũng bỏ bê chồng con.
Anh ôm mẹ cười:
- Mẹ chưa gì đã nghĩ xấu cho con dâu rồi. Chắc chắn con dâu sẽ làm mẹ vừa lòng mà...
Mẹ thở dài, đội nón lên đầu, tất tưởi đi ra rừng xem mấy trăm gốc keo mới trồng tuần trước. Bố anh mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con nên anh thương yêu, kính trọng mẹ hết mực. Chính vì thế, anh càng muốn tìm cho mình một người vợ hiền dịu, vừa thương yêu chồng con vừa hiếu thuận với mẹ anh.
Chị về làm dâu trong nhà, bao nhiêu việc lớn bé đều đến tay nhưng chưa hề kêu ca một tiếng. Mẹ anh dù khó tính, dù nhiều lúc tỏ ra không vui, nhưng trong lòng bà thầm khen chị khéo léo và chăm chỉ. Ngoài công việc ở cơ quan, chị còn nhận đánh máy thuê cho học sinh, sinh viên mấy trường trung cấp, cao đẳng để kiếm thêm thu nhập, lo chi tiêu mọi khoản trong gia đình. Ngày còn ở nhà mẹ đẻ, chị chẳng phải động chân tay đến việc đồng áng bao giờ, nhưng từ khi lấy chồng, không có mùa vụ nào lại thiếu bàn tay chị. Lấy nhau mấy năm rồi, nếu anh không giục thì chị chẳng bao giờ tự động đi mua sắm quần áo cho mình. Cơ quan tổ chức đi tham quan đây đó, lần nào chị cũng tìm cách từ chối. Anh bảo vợ nên đi đây đó cho biết, chị nói: "Em đi mãi rồi, bây giờ lấy chồng ai lại đi chơi, ở khách sạn, ăn cơm nhà hàng trong khi anh và mẹ ở nhà phải vất vả ngoài đồng." Nghe vậy, anh càng thương yêu chị nhiều hơn.
Linh là mối tình đầu của anh, Linh không đẹp nhưng tính cởi mở, dễ gần và đặc biệt là rất biết chiều người yêu. Khi ấy, lương thợ điện của anh còn ba cọc ba đồng, chỉ cần một tuần đèo người yêu đi chơi một lần là cuối tháng chẳng còn đồng nào trong túi. Hồi ấy, thanh niên trong làng đi xuất khẩu lao động nhiều, người may mắn thì giàu có, người không may cũng đủ tiền gốc khi trở về. Linh khuyên anh bỏ nghề thợ điện đi một chuyến vài ba năm xem sao, biết đâu lại có vốn làm ăn lâu dài. Anh không đồng ý không phải vì anh không có ước muốn đổi đời, cũng không phải vì anh nhát gan mà chỉ đơn giản vì anh không thể bỏ mẹ ở nhà một mình. Linh nói anh chẳng có chí tiến thủ, Linh không thể sống cùng một người như thế. Thế là chia tay, mỗi người một nơi. Anh thì vẫn tiếp tục công việc thợ điện của mình, còn Linh thì yêu chủ cửa hàng điện thoại trên thị trấn. Đôi lúc gặp nhau thoáng qua trên đường, Linh bảo:
- Biết thế ngày xưa cứ yêu anh có phải bây giờ đỡ khổ không.
Có khi anh im lặng bỏ đi, cũng có khi anh bảo:
- Lấy chồng giàu như em thì làm sao mà khổ.
Khi ngẩng lên, anh nhận thấy trong đôi mắt đen láy của Linh một khoảng trống đầy hụt hẫng và cay đắng. Đêm về, ánh mắt ấy thường dằn vặt anh đến mất ngủ, dù anh có xua đuổi mọi ý nghĩ về Linh, vì anh không bao giờ muốn làm bất cứ điều gì tổn thương đến vợ. Với anh, Linh là quá khứ còn chị là thứ hạnh phúc mà anh đang nắm giữ.
Chị hay xem phim Hàn Quốc, những bộ phim rất mùi mẫn để lấy nước mắt người xem. Có hôm anh vừa đi làm ca đêm về đến nhà, chị ôm chầm lấy anh khóc nức nở:
- Anh đã bao giờ có ý định lừa dối em chưa?
Bất chợt, ánh mắt đen láy của Linh bỗng hiện về trong tâm trí, anh giật mình ôm chặt chị, anh nói với chị như thể anh đang nói với chính mình:
- Không bao giờ em ạ. Sẽ không bao giờ.
Anh nhìn vào màn hình ti vi, thấy nhân vật nữ đang đứng trên nóc toà nhà cao tầng, trước mắt cô gái hiện ra hình ảnh người yêu của mình đang ôm ấp một người đàn bà khác. Cô gái đau khổ, bước từng bước ra ngoài mép nhà và chuẩn bị thả rơi người xuống đất. Anh nhắm mắt, xiết chặt bàn tay chị.
Khi sinh bé Phương được một năm thì chị bị bệnh, phải cắt bỏ buồng trứng. Biết mình không thể sinh thêm con nên chị rất buồn. Hằng ngày, chị ít nói hơn với mọi người, lao vào công việc làm từ mờ sáng đến tối. Chuyện chăn gối vợ chồng cũng không còn mặn nồng như trước, dù không nói ra nhưng chị biết anh buồn.
Mẹ anh khi thấy con dâu không sinh được con nữa thì càng buồn hơn, vì mẹ có một đứa con trai, mà cũng cần một đứa cháu đích tôn nối dỗi tông đường. Bà thương con dâu nên không nói ra, nhưng sự dằn vặt thầm kín càng khiến chị thêm cay đắng. Buổi tối, chị không dám xem phim Hàn Quốc nữa, chỉ sợ những giọt nước mắt làm chị yếu mềm, sợ một lý do vu vơ khiến tim chị thắt lại. Nhiều lúc anh bắt gặp chị ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc, đôi mắt trũng sâu vì nhiều đêm trằn trọc. Mỗi buổi sáng chị tránh soi mình vào tấm gương lớn đặt trong phòng, bởi chị sợ sẽ gặp lại cái giật mình hôm nào, khi chị nhìn thấy trong gương một khuôn mặt sạm đen, đôi mắt mệt mỏi không còn sức sống. Đêm nọ, khi trở về nhà sau ca đêm, anh thấy chị trằn trọc mãi không ngủ được. Anh bảo:
- Em phải cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi để phục hồi sức khoẻ. Trông em thế này anh lo lắm.
Chị xoay lưng lại về phía anh đáp trả bằng tiếng thở dài nặng nhọc và sự im lặng làm anh tê tái lòng. Ôm chặt chị trong vòng tay mình, anh càng thấy thương vợ nhiều hơn. Ngày hôm sau anh dậy từ mờ sớm, phóng xe xuống thị xã tìm mua hoa actisô và lùng trong khắp các ngõ ngách mua bằng được những đài sen còn xanh vỏ về tẽ lấy tâm sen cho chị. Nhưng mỗi đêm chị lại càng trằn trọc nhiều hơn...
Nửa đêm, anh giật mình thức giấc vì tiếng chuông tin nhắn. "Em xin lỗi. Nhưng anh vẫn là người đàn ông mà em yêu nhất". Đuôi số 644 khiến anh lạnh toát người. Là Linh? Bất chợt quay sang vợ, anh thấy chị đang ngon giấc. Anh ấn loạn xạ, tìm nút delete tin nhắn vừa rồi, trong đầu thoáng nghĩ may mà chị không phát hiện ra. Cả đêm ấy anh chập chờn trong nỗi hoang mang rất lạ.
Mấy hôm sau, anh giữ chặt điện thoại bên mình, mỗi khi có tiếng chuông, anh đều giật mình lo sợ. Dù trong lòng không muốn gặp Linh, nhưng tâm trí anh không thoát nổi hình ảnh người con gái có đôi mắt đen láy ấy. Đã thế, những câu nói vu vơ nào đó cứ xoáy sâu vào anh, có ai đó bảo "tình đầu là thứ tình cảm chẳng bao giờ mất đi trong mỗi con người". Anh vỗ vào đầu thật mạnh, cố xua đuổi mọi ý nghĩ về người con gái đó.
Đang lúi húi sửa điện trong nhà kho công ty thì ông bảo vệ bước vào, tủm tỉm bảo:
- Cậu có người hẹn gặp nhé. Một cô gái khá xinh. Dĩ nhiên không phải là vợ cậu.
Anh bủn rủn cả chân tay, nói dứt khoát:
- Bác xuống bảo là cháu không có ở đây.
Ông bảo vệ lắc đầu, miệng vẫn cười tủm tỉm. Anh quệt vội mồ hôi trên trán, chạy ra cửa sổ nhòm xuống đường. Là Linh.
Linh đã đợi anh bằng được dưới phòng bảo vệ, ngay cả khi anh đã ngồi lì trong công ty suốt hai tiếng sau giờ làm việc. Vừa thấy anh ra cổng, Linh cười bảo:
- Anh thua em nhé. Ngày xưa có bao giờ thi gan mà anh thắng nổi em đâu.
Anh lầm lì dắt xe ra cổng, liếc thấy ông bảo vệ vẫn tủm tỉm cười. Anh dừng xe bên đường khi Linh cứ bám riết.
- Chúng ta tìm một quán cà phê nhé! - Linh gợi ý.
- Không! Em có chuyện gì thì nói đi. Anh còn phải về nhà.
Linh ôm chầm lấy anh từ đằng sau, khóc nức nở. Nước mắt và mùi nước hoa quen thuộc của Linh làm anh vừa luống cuống vừa dịu lại. Trong giây phút ấy, anh cứ để mặc cho Linh gục mặt xuống lưng mình khóc.
Linh nói, người đàn ông ấy đã bỏ cô đi cách đây gần hai năm. Sau những rạn vỡ, Linh nhận ra rằng, người thực sự yêu cô không ai khác ngoài anh và anh cũng chính là người mà trái tim cô không nguôi thương nhớ. Gió rất mạnh, mùi nước hoa như tan đi trong gió, nước mắt Linh rất ấm, đôi môi Linh rất mềm. Anh như đang tan biến trong cảm giác yêu thương của mối tình đầu.
Đêm trở về nhà, thấy vợ đứng đợi ở cửa, mắt chị ngước nhìn anh như hồ nghi đầy tội nghiệp. Anh tránh mắt nhìn, nhốt mình trong nhà vệ sinh đốt thuốc lá suốt đêm. Dòng ký ức như đang được đốt cháy bằng tàn thuốc lá. Những gì mới xảy ra đối với anh vừa như một thiên đường vừa là cảm giác đầy tội lỗi. Nhắm mắt lại, nghe tiếng Linh thủ thỉ bên tai "Em chỉ cần anh im lặng ở bên em như thế này. Mãi mãi". Anh vặn vòi nước thật to, muốn gột sạch mùi da thịt đàn bà và hình ảnh đôi mắt đen láy ấy. Chị nằm một mình trong phòng, tiếng nước xối làm tim chị thắt lại, những giọt nước mắt cay đắng ứa ra.
Chị nói với anh rằng chị sẽ ra đi.
Anh quay mặt ra cửa sổ nhìn chú gà trống cô độc một mình đang mổ thóc ngoài sân mà thấy lòng tê tái. Anh nhớ về những ngày đầu tiên của cuộc sống vợ chồng với bao yêu thương trao gửi. Nhìn khắp ngôi nhà, chỗ nào cũng có bóng dáng chị, bàn tay chị. Bất chợt anh nghĩ đến một ngày không có chị...Tim anh thắt lại.
- Em đừng đi nhé!
Anh ôm chặt chị vào lòng, trong giây phút ấy chị như muốn nói với anh rằng chị đã yêu anh và vì yêu anh nên chị càng muốn anh được hạnh phúc.
- Em sẽ quay lại đón con. Em nghĩ anh sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng Linh.
Anh im lặng cúi đầu, thì ra lâu nay chị đã biết, nhưng sao chị không làm ầm ĩ lên hoặc oán giận anh như những phụ nữ khác.
Anh cay đắng nhận ra hạnh phúc đang vuột khỏi tầm tay.
Theo PN chủ nhật
Anh chị lấy nhau đã sáu năm, có với nhau một bé gái đã bắt đầu đi mẫu giáo. Anh làm thợ điện cho nhà máy xi măng, chị làm cán bộ văn hoá huyện. Ngày trước, hai người ở cùng xã, lớn lên lại học cùng trường, nhưng vì chị xinh quá nên anh chẳng dám làm quen. Sau này, mỗi khi vui vẻ, anh vẫn nhắc:
- Hồi ấy tưởng em có hàng đống các chàng trai trồng cây si. Ai ngờ lại "phòng không nhà trống, biết thế anh tán ngay từ đầu.
Hồi mới lấy được chị, anh lúc nào cũng yêu đời, ngay cả khi mẹ anh tỏ ra không thích cô con dâu mới. Mẹ anh bảo:
- Con gái văn hoá suốt ngày hát múa, tiệc tùng đú đởn, sớm muộn cũng bỏ bê chồng con.
Anh ôm mẹ cười:
- Mẹ chưa gì đã nghĩ xấu cho con dâu rồi. Chắc chắn con dâu sẽ làm mẹ vừa lòng mà...
Mẹ thở dài, đội nón lên đầu, tất tưởi đi ra rừng xem mấy trăm gốc keo mới trồng tuần trước. Bố anh mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con nên anh thương yêu, kính trọng mẹ hết mực. Chính vì thế, anh càng muốn tìm cho mình một người vợ hiền dịu, vừa thương yêu chồng con vừa hiếu thuận với mẹ anh.
Ảnh minh họa
Linh là mối tình đầu của anh, Linh không đẹp nhưng tính cởi mở, dễ gần và đặc biệt là rất biết chiều người yêu. Khi ấy, lương thợ điện của anh còn ba cọc ba đồng, chỉ cần một tuần đèo người yêu đi chơi một lần là cuối tháng chẳng còn đồng nào trong túi. Hồi ấy, thanh niên trong làng đi xuất khẩu lao động nhiều, người may mắn thì giàu có, người không may cũng đủ tiền gốc khi trở về. Linh khuyên anh bỏ nghề thợ điện đi một chuyến vài ba năm xem sao, biết đâu lại có vốn làm ăn lâu dài. Anh không đồng ý không phải vì anh không có ước muốn đổi đời, cũng không phải vì anh nhát gan mà chỉ đơn giản vì anh không thể bỏ mẹ ở nhà một mình. Linh nói anh chẳng có chí tiến thủ, Linh không thể sống cùng một người như thế. Thế là chia tay, mỗi người một nơi. Anh thì vẫn tiếp tục công việc thợ điện của mình, còn Linh thì yêu chủ cửa hàng điện thoại trên thị trấn. Đôi lúc gặp nhau thoáng qua trên đường, Linh bảo:
- Biết thế ngày xưa cứ yêu anh có phải bây giờ đỡ khổ không.
Có khi anh im lặng bỏ đi, cũng có khi anh bảo:
- Lấy chồng giàu như em thì làm sao mà khổ.
Khi ngẩng lên, anh nhận thấy trong đôi mắt đen láy của Linh một khoảng trống đầy hụt hẫng và cay đắng. Đêm về, ánh mắt ấy thường dằn vặt anh đến mất ngủ, dù anh có xua đuổi mọi ý nghĩ về Linh, vì anh không bao giờ muốn làm bất cứ điều gì tổn thương đến vợ. Với anh, Linh là quá khứ còn chị là thứ hạnh phúc mà anh đang nắm giữ.
Chị hay xem phim Hàn Quốc, những bộ phim rất mùi mẫn để lấy nước mắt người xem. Có hôm anh vừa đi làm ca đêm về đến nhà, chị ôm chầm lấy anh khóc nức nở:
- Anh đã bao giờ có ý định lừa dối em chưa?
Bất chợt, ánh mắt đen láy của Linh bỗng hiện về trong tâm trí, anh giật mình ôm chặt chị, anh nói với chị như thể anh đang nói với chính mình:
- Không bao giờ em ạ. Sẽ không bao giờ.
Anh nhìn vào màn hình ti vi, thấy nhân vật nữ đang đứng trên nóc toà nhà cao tầng, trước mắt cô gái hiện ra hình ảnh người yêu của mình đang ôm ấp một người đàn bà khác. Cô gái đau khổ, bước từng bước ra ngoài mép nhà và chuẩn bị thả rơi người xuống đất. Anh nhắm mắt, xiết chặt bàn tay chị.
Khi sinh bé Phương được một năm thì chị bị bệnh, phải cắt bỏ buồng trứng. Biết mình không thể sinh thêm con nên chị rất buồn. Hằng ngày, chị ít nói hơn với mọi người, lao vào công việc làm từ mờ sáng đến tối. Chuyện chăn gối vợ chồng cũng không còn mặn nồng như trước, dù không nói ra nhưng chị biết anh buồn.
Mẹ anh khi thấy con dâu không sinh được con nữa thì càng buồn hơn, vì mẹ có một đứa con trai, mà cũng cần một đứa cháu đích tôn nối dỗi tông đường. Bà thương con dâu nên không nói ra, nhưng sự dằn vặt thầm kín càng khiến chị thêm cay đắng. Buổi tối, chị không dám xem phim Hàn Quốc nữa, chỉ sợ những giọt nước mắt làm chị yếu mềm, sợ một lý do vu vơ khiến tim chị thắt lại. Nhiều lúc anh bắt gặp chị ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc, đôi mắt trũng sâu vì nhiều đêm trằn trọc. Mỗi buổi sáng chị tránh soi mình vào tấm gương lớn đặt trong phòng, bởi chị sợ sẽ gặp lại cái giật mình hôm nào, khi chị nhìn thấy trong gương một khuôn mặt sạm đen, đôi mắt mệt mỏi không còn sức sống. Đêm nọ, khi trở về nhà sau ca đêm, anh thấy chị trằn trọc mãi không ngủ được. Anh bảo:
- Em phải cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi để phục hồi sức khoẻ. Trông em thế này anh lo lắm.
Chị xoay lưng lại về phía anh đáp trả bằng tiếng thở dài nặng nhọc và sự im lặng làm anh tê tái lòng. Ôm chặt chị trong vòng tay mình, anh càng thấy thương vợ nhiều hơn. Ngày hôm sau anh dậy từ mờ sớm, phóng xe xuống thị xã tìm mua hoa actisô và lùng trong khắp các ngõ ngách mua bằng được những đài sen còn xanh vỏ về tẽ lấy tâm sen cho chị. Nhưng mỗi đêm chị lại càng trằn trọc nhiều hơn...
Nửa đêm, anh giật mình thức giấc vì tiếng chuông tin nhắn. "Em xin lỗi. Nhưng anh vẫn là người đàn ông mà em yêu nhất". Đuôi số 644 khiến anh lạnh toát người. Là Linh? Bất chợt quay sang vợ, anh thấy chị đang ngon giấc. Anh ấn loạn xạ, tìm nút delete tin nhắn vừa rồi, trong đầu thoáng nghĩ may mà chị không phát hiện ra. Cả đêm ấy anh chập chờn trong nỗi hoang mang rất lạ.
Mấy hôm sau, anh giữ chặt điện thoại bên mình, mỗi khi có tiếng chuông, anh đều giật mình lo sợ. Dù trong lòng không muốn gặp Linh, nhưng tâm trí anh không thoát nổi hình ảnh người con gái có đôi mắt đen láy ấy. Đã thế, những câu nói vu vơ nào đó cứ xoáy sâu vào anh, có ai đó bảo "tình đầu là thứ tình cảm chẳng bao giờ mất đi trong mỗi con người". Anh vỗ vào đầu thật mạnh, cố xua đuổi mọi ý nghĩ về người con gái đó.
Đang lúi húi sửa điện trong nhà kho công ty thì ông bảo vệ bước vào, tủm tỉm bảo:
- Cậu có người hẹn gặp nhé. Một cô gái khá xinh. Dĩ nhiên không phải là vợ cậu.
Anh bủn rủn cả chân tay, nói dứt khoát:
- Bác xuống bảo là cháu không có ở đây.
Ông bảo vệ lắc đầu, miệng vẫn cười tủm tỉm. Anh quệt vội mồ hôi trên trán, chạy ra cửa sổ nhòm xuống đường. Là Linh.
Linh đã đợi anh bằng được dưới phòng bảo vệ, ngay cả khi anh đã ngồi lì trong công ty suốt hai tiếng sau giờ làm việc. Vừa thấy anh ra cổng, Linh cười bảo:
- Anh thua em nhé. Ngày xưa có bao giờ thi gan mà anh thắng nổi em đâu.
Anh lầm lì dắt xe ra cổng, liếc thấy ông bảo vệ vẫn tủm tỉm cười. Anh dừng xe bên đường khi Linh cứ bám riết.
- Chúng ta tìm một quán cà phê nhé! - Linh gợi ý.
- Không! Em có chuyện gì thì nói đi. Anh còn phải về nhà.
Linh ôm chầm lấy anh từ đằng sau, khóc nức nở. Nước mắt và mùi nước hoa quen thuộc của Linh làm anh vừa luống cuống vừa dịu lại. Trong giây phút ấy, anh cứ để mặc cho Linh gục mặt xuống lưng mình khóc.
Linh nói, người đàn ông ấy đã bỏ cô đi cách đây gần hai năm. Sau những rạn vỡ, Linh nhận ra rằng, người thực sự yêu cô không ai khác ngoài anh và anh cũng chính là người mà trái tim cô không nguôi thương nhớ. Gió rất mạnh, mùi nước hoa như tan đi trong gió, nước mắt Linh rất ấm, đôi môi Linh rất mềm. Anh như đang tan biến trong cảm giác yêu thương của mối tình đầu.
Đêm trở về nhà, thấy vợ đứng đợi ở cửa, mắt chị ngước nhìn anh như hồ nghi đầy tội nghiệp. Anh tránh mắt nhìn, nhốt mình trong nhà vệ sinh đốt thuốc lá suốt đêm. Dòng ký ức như đang được đốt cháy bằng tàn thuốc lá. Những gì mới xảy ra đối với anh vừa như một thiên đường vừa là cảm giác đầy tội lỗi. Nhắm mắt lại, nghe tiếng Linh thủ thỉ bên tai "Em chỉ cần anh im lặng ở bên em như thế này. Mãi mãi". Anh vặn vòi nước thật to, muốn gột sạch mùi da thịt đàn bà và hình ảnh đôi mắt đen láy ấy. Chị nằm một mình trong phòng, tiếng nước xối làm tim chị thắt lại, những giọt nước mắt cay đắng ứa ra.
Chị nói với anh rằng chị sẽ ra đi.
Anh quay mặt ra cửa sổ nhìn chú gà trống cô độc một mình đang mổ thóc ngoài sân mà thấy lòng tê tái. Anh nhớ về những ngày đầu tiên của cuộc sống vợ chồng với bao yêu thương trao gửi. Nhìn khắp ngôi nhà, chỗ nào cũng có bóng dáng chị, bàn tay chị. Bất chợt anh nghĩ đến một ngày không có chị...Tim anh thắt lại.
- Em đừng đi nhé!
Anh ôm chặt chị vào lòng, trong giây phút ấy chị như muốn nói với anh rằng chị đã yêu anh và vì yêu anh nên chị càng muốn anh được hạnh phúc.
- Em sẽ quay lại đón con. Em nghĩ anh sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng Linh.
Anh im lặng cúi đầu, thì ra lâu nay chị đã biết, nhưng sao chị không làm ầm ĩ lên hoặc oán giận anh như những phụ nữ khác.
Anh cay đắng nhận ra hạnh phúc đang vuột khỏi tầm tay.
Theo PN chủ nhật