tuyet_loan08
Junior Member
Tôi vẫn chưa hiểu vì sao người ta gọi phụ nữ là phái yếu!Tôi không chống lại việc người ta gọi tôi là phái mạnh, nhưng phải gặp vợ tôi, mới biết thế nào là mạnh.
Khi nhà tôi có việc tang, tang của ông nội, vợ tôi cùng với một bó tiền trong tay (tiền của hai vợ chồng làm ra nhưng do nàng quản lý và dành dụm), nàng đã cắt đặt tất tật mọi việc, từ tổ chức tang lễ ba ngày ba đêm cho đến cỗ bàn cho ba trăm con người, rồi chỗ ngủ nghỉ của năm chục khách phương xa, tất thảy gọn gàng nhanh chóng, đâu vào đấy, cứ như người ta xếp quân cờ, không sơ suất sai sót tí gì.
Đám phụ việc dăm bảy chục con người, quá nửa là đàn ông, cứ theo tay nàng cắt đặt mà hì hụi chạy, roro… roro, như thể nàng là chuyền trưởng và kia là dây chuyền sản xuất.
Bất kể việc gì, cứ vào tay nàng là chạy ro ro.
Trong khi đó, tôi và bố tôi, hai người đàn ông trụ cột của gia đình, hai ông trưởng họ (bố tôi đương nhiệm và tôi kế nhiệm) thì chúi vào một góc, bạc nhược sững sờ với cái chết đột ngột của ông và nghĩ ngợi đau thương về sự mong manh ngắn ngủi của kiếp người.
Xong ba ngày, vợ chồng con cái trở về thành phố, mà nghe mẹ tôi nói lại cả một năm sau người quê vẫn chưa thôi nắc nỏm bái phục tài đảm lược của vợ tôi.
Đến đám cưới của em trai tôi, mọi sự lại diễn ra y như thế.
Nơi nào nàng xuất hiện, nơi đó tất cả mọi người như tê liệt đầu não, chỉ còn biết đứng ngẩn ra chờ và làm theo sự chỉ bảo sắp đặt của nàng.
Thậm chí đến con chó con mèo của bố mẹ tôi, chúng nương vào sự yếu đuối của người già để lộng hành lì lợm, vợ tôi chỉ cần hắng giọng, trừng mắt là cả lũ cúp đuôi chạy thẳng.
Những lúc nhà có cỗ bàn tiệc tùng như thế, tôi thường chỉ biết đứng mê man nhìn vợ. Miệng nói, tay làm, chân đi, đầu óc suy tính, nàng như một ông tướng giữa trận tiền gồm cơ man đàn ông đàn bà trẻ con, xoong nồi chén bát, dao thớt thịt thà, vịt gà bò lợn, rau củ tỏi hành, rượi bia nước ngọt…
Nàng uy nghi lẫm liệt nơi thần thái và sức mạnh tự thân, nàng khí phách trong xử việc hơn người, không kẻ hèn nào không khuất phục.
Còn nhớ hôm ấy con lợn cưới sổng chuồng lao đầu chạy, sáu thanh niên trai tráng rượt đuổi vây bắt cùng một đám người vòng ngoài hò hét chỉ đạo, một chốc thì lợn và người đã xéo nát cả hai vạt cải cùng một vạt hành, tất cả thở hồng hộc, sùi bọt mép mà không cách chi tóm được con lợn tinh ranh, giờ đưa lợn đi quay thì đã trễ.
Khi con lợn ngoặt hướng lao ngược vào sân, nàng lúc đó đang cầm cuộn dây thừng đưa cho bọn trai dựng rạp nhanh tay phóng vút cuộn dây. Con lợn vào tròng, lăn lộn giãy dụa kêu eng éc dưới chân nàng. Tất thảy thiên hạ hôm đó đứng ngẩn ra nhìn một pha đẹp mắt như trong phim cao bồi Viễn Tây!
Tôi cũng không biết nàng lấy đâu ra ngần ấy năng lượng để xông pha, hầu như chả thấy nàng ăn uống gì cả, nàng chỉ đứng trông người ta ăn uống và truyền lệnh xuống nhà bếp.
Tôi đã đi tham quan một công ty chuyên cung cấp cơm hộp cho các văn phòng. Một mớ người trịnh trọng cả về dáng vẻ lẫn bằng cấp, gồm đàn ông lẫn đàn bà, mà tôi thấy mọi thứ cứ dúi dụi rối nùi, chả bằng một cái nhấc tay vén môi của vợ tôi.
Chúng tôi cưới nhau khi nàng vừa tốt nghiệp đại học còn tôi vẫn đi học. Nàng học kinh tế có 4 năm, tôi học y thêm nội trú nữa thành ra 8 năm.
Hai đứa lơ ngơ, vừa cưới nhau hôm trước hôm sau nàng có bầu. Nàng quyết định “Không thể để con sinh ra trong mấy cái phòng trọ bé như rọ lợn này. Phải mua nhà.”
Tôi ra sức can. Mức lương mới ra trường của nàng, nuôi hai đứa thôi đã chật vật, lại còn trả nợ đám cưới, tôi thì vẫn là sinh viên, chỉ có chi không có thu. Nhưng “đàn bà đã muốn là trời muốn”.
Nàng tom góp hết nữ trang cưới và vàng mừng cưới bán sạch, được ba chục triệu. Nàng bảo “Có vốn đây rồi. Vay mượn thêm thì mình mua nhà được”. Hai vợ chồng đổ ra đi vay thêm… 300 triệu nữa, cộng thêm 30 triệu vốn tự có, chúng tôi mua nhà.
Có nhà rồi, tôi không biết làm gì ngoài… lo, chỉ biết tâm niệm học cho chăm, không cho rớt môn nào, hầu ra trường đúng hạn đi làm kiếm tiền phụ vợ.
Còn nàng, trong 3 năm, nàng sinh hai đứa con (một gái một trai nhé), nàng trả được nợ đám cưới, nàng trả được nợ mua nhà, nàng nuôi được một ông chồng ăn học, nàng cưu mang được hai đứa em và cháu vào ở học trong nhà, nàng lấp đầy căn nhà trống trơn bằng đầy đủ tiện nghi vật dụng của một gia đình thành phố.
Một năm sau nữa, nàng lên phó phòng. Năm sau nữa, nàng lên trưởng phòng, dưới tay nàng có đến hai mươi gã đàn ông, trong ấy không ít gã to cao đen hôi, mở miệng ra là “mẹ kiếp” với “tiên sư”!
Trong năm năm, khi tôi vừa mới ra trường, vác đơn chạy long khắp các bệnh viện xin vào làm công quả mà chưa ai nhận thì nàng đã nâng mức lương từ 2 triệu lên 15 triệu một tháng, chưa kể những khoản thu nhập ngoài do nàng nhận việc về làm thêm.
Nghĩ lại thời gian đó, nàng vừa mang bầu, vừa nuôi con nhỏ, vừa phục vụ chồng học thi, vừa làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần, vừa thăng tiến vùn vụt, nàng gầy tóp teo mà không bao giờ đau ốm.
Tôi nghĩ nàng mới là thành tựu của chủ nghĩa anh hùng! Là vẻ đẹp đích thực của chủ nghĩa anh hùng! Nàng mới đích xác là “Thép đã tôi thế đấy”!
Khi tôi có một phòng mạch nhỏ thì nàng bắt đầu chuyển hướng cuộc đời. “Không tập trung vào tiền nữa. Em tập trung vào anh và con thôi”.
Nàng chủ động hãm bớt công việc của mình lại. Nàng từ chức trưởng phòng, xin trở lại làm nhân viên quèn để giảm bớt áp lực (trong việc này, tôi tin chả có thằng đàn ông nào mạnh bằng “mụ” đàn bà của tôi cả - nàng vứt cái chức trưởng phòng cứ như vứt miếng vỏ chanh).
Nàng bù đắp cho chồng con những năm tháng nàng đã phải gác họ qua một bên để làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần.
Rồi hạnh phúc và đầy đủ khiến nàng… phát phì. Nàng soi gương và không chấp nhận hình dáng mới của mình (nàng vốn là một cô gái thon thả, 3 vòng rành mạch phân minh trước khi nàng có thai). Ăn kiêng và tập thể dục. Tập thể dục và ăn kiêng, nàng nói.
Hãy xem một thành tựu nữa của chủ nghĩa anh hùng: một ngày nàng tập phòng Gym một tiếng rưỡi, nàng bơi 500 mét và nàng ăn 2 lá rau diếp, một quả dưa chuột, hai quả cà chua, một lít nước ép bưởi. Hết! Mà vẫn đảm bảo tất cả mọi hoạt động liên quan đến công việc và gia đình.
Một hôm, khi đang ngồi họp ở cơ quan thì nàng ngã lăn ra, ngất xỉu. Đưa đi cấp cứu, bác sĩ khám xong, bảo: vì đói quá. Đưa nàng ra phở 24, nàng ăn một mạch 3 tô phở đặc biệt.
Ngay sáng hôm sau, nàng lại Gym một tiếng rưỡi, bơi 500 mét và ăn 2 lá rau diếp, một quả dưa chuột, hai quả cà chua, một lít nước ép bưởi. Ba tháng sau, nàng “rơi” mất 10 cân, còn 50 cân. Phải “gọt” nốt 5 cân thừa nữa, nàng bảo, dáng em chỉ được phép 45 cân thôi!
Ôi, giá như bọn phái mạnh chúng tôi “yếu” được như nàng, chúng tôi đã không bỏ thuốc lá khổ nhọc đến thế, đã không mấy mươi năm nhìn xuống cái bụng ngày một to của mình mà chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng khi ai đó trêu “bụng to lò xo yếu”!
Giữ lệ cả nhà khai bút trong đêm giao thừa, cúng giao thừa xong, tôi bảo con mang giấy bút ra. Mọi năm nàng viết ra la liệt rồi mang cất giấu rất kỹ, không cho ai xem. Năm nay chỉ thấy nàng ung dung mỉm cười, mắt mơ màng xa xa, chả viết ra một chữ gì.
Gặng hỏi lý do, nàng mới bảo: Từ nay em chả phải làm gì, em chả có kế hoạch gì. Thế là thế nào, chả phải làm gì thì làm gì? Em làm đàn bà. Vợ tôi ăn nói mới hay chưa, sinh ra là đàn bà thì sống như đàn bà và chết vẫn là đàn bà, số kiếp ấy làm sao tránh khỏi mà giờ lại còn đòi làm đàn bà?
Bị tôi cười cợt, nàng nói một thôi một hồi: từ khi lấy anh đến giờ, trong nhà này đàn ông thì vẫn là anh nhưng em chỉ được làm đàn bà có một nửa, là làm những thiên chức của đàn bà, còn thì em phải đảm đương gánh vác chả kém gì một người đàn ông.
Vì “ngộ biến” mới phải “tùng quyền”, chứ những việc bình quyền bình đẳng ấy em không ham, chỉ tổ thiệt cho mình, khổ cho con, chồng thì chỉ “quý” chứ chả “yêu” được loại vợ ấy.
Nay sóng yên bể lặng rồi, em trở về với cái xó bếp của em. “Nam chủ ở ngoài, nữ chủ ở trong”, âm ra âm, dương ra dương mới cân bằng, cân bằng mới vững chãi. Từ năm nay, em làm đàn bà 100%.
Tôi chả hiểu làm “đàn bà 100%” là làm đàn bà kiểu gì, thì nàng nói thêm “Là vô ích và phù phiếm”. Tôi càng không hiểu, cô nàng đành phải giảng nghĩa thêm:
“Nếu đàn bà mà được đàn ông bảo đảm điều kiện cho họ được làm đàn bà đúng nghĩa, thì họ phải là một giống vô ích và phù phiếm. Sự vô ích của cái đẹp. Sự phù phiếm của cái đẹp. Chính là cái vô ích và phù phiếm đã vứu rỗi thế giới. Đàn ông tạo dựng thế giới, đàn bà tô điểm cuộc đời, thế là đẹp nhất”.
Ôi vợ tôi! Nàng từng bay lên đỉnh núi như một con đại bàng và giờ nàng hạ cánh xuống chân núi như một con bồ câu. Với nội lực, đức hi sinh vô bờ bến và một nụ cười nhẫn nại trên môi, tôi nghĩ có khi nàng còn có thể làm phục sinh cả Trái Đất cằn cỗi này, chỉ cần nàng muốn.
Phái mạnh có được 50% sự mạnh mẽ và sáng suốt ấy của phái yếu không?
Tôi thì tôi thấy chả có ai, kể cả… tôi.
(Theo XinhXinh)
Khi nhà tôi có việc tang, tang của ông nội, vợ tôi cùng với một bó tiền trong tay (tiền của hai vợ chồng làm ra nhưng do nàng quản lý và dành dụm), nàng đã cắt đặt tất tật mọi việc, từ tổ chức tang lễ ba ngày ba đêm cho đến cỗ bàn cho ba trăm con người, rồi chỗ ngủ nghỉ của năm chục khách phương xa, tất thảy gọn gàng nhanh chóng, đâu vào đấy, cứ như người ta xếp quân cờ, không sơ suất sai sót tí gì.
Đám phụ việc dăm bảy chục con người, quá nửa là đàn ông, cứ theo tay nàng cắt đặt mà hì hụi chạy, roro… roro, như thể nàng là chuyền trưởng và kia là dây chuyền sản xuất.
Bất kể việc gì, cứ vào tay nàng là chạy ro ro.
Trong khi đó, tôi và bố tôi, hai người đàn ông trụ cột của gia đình, hai ông trưởng họ (bố tôi đương nhiệm và tôi kế nhiệm) thì chúi vào một góc, bạc nhược sững sờ với cái chết đột ngột của ông và nghĩ ngợi đau thương về sự mong manh ngắn ngủi của kiếp người.
Xong ba ngày, vợ chồng con cái trở về thành phố, mà nghe mẹ tôi nói lại cả một năm sau người quê vẫn chưa thôi nắc nỏm bái phục tài đảm lược của vợ tôi.
Đến đám cưới của em trai tôi, mọi sự lại diễn ra y như thế.
Nơi nào nàng xuất hiện, nơi đó tất cả mọi người như tê liệt đầu não, chỉ còn biết đứng ngẩn ra chờ và làm theo sự chỉ bảo sắp đặt của nàng.
Thậm chí đến con chó con mèo của bố mẹ tôi, chúng nương vào sự yếu đuối của người già để lộng hành lì lợm, vợ tôi chỉ cần hắng giọng, trừng mắt là cả lũ cúp đuôi chạy thẳng.
Những lúc nhà có cỗ bàn tiệc tùng như thế, tôi thường chỉ biết đứng mê man nhìn vợ. Miệng nói, tay làm, chân đi, đầu óc suy tính, nàng như một ông tướng giữa trận tiền gồm cơ man đàn ông đàn bà trẻ con, xoong nồi chén bát, dao thớt thịt thà, vịt gà bò lợn, rau củ tỏi hành, rượi bia nước ngọt…
Nàng uy nghi lẫm liệt nơi thần thái và sức mạnh tự thân, nàng khí phách trong xử việc hơn người, không kẻ hèn nào không khuất phục.
Còn nhớ hôm ấy con lợn cưới sổng chuồng lao đầu chạy, sáu thanh niên trai tráng rượt đuổi vây bắt cùng một đám người vòng ngoài hò hét chỉ đạo, một chốc thì lợn và người đã xéo nát cả hai vạt cải cùng một vạt hành, tất cả thở hồng hộc, sùi bọt mép mà không cách chi tóm được con lợn tinh ranh, giờ đưa lợn đi quay thì đã trễ.
Khi con lợn ngoặt hướng lao ngược vào sân, nàng lúc đó đang cầm cuộn dây thừng đưa cho bọn trai dựng rạp nhanh tay phóng vút cuộn dây. Con lợn vào tròng, lăn lộn giãy dụa kêu eng éc dưới chân nàng. Tất thảy thiên hạ hôm đó đứng ngẩn ra nhìn một pha đẹp mắt như trong phim cao bồi Viễn Tây!
Tôi cũng không biết nàng lấy đâu ra ngần ấy năng lượng để xông pha, hầu như chả thấy nàng ăn uống gì cả, nàng chỉ đứng trông người ta ăn uống và truyền lệnh xuống nhà bếp.
Tôi đã đi tham quan một công ty chuyên cung cấp cơm hộp cho các văn phòng. Một mớ người trịnh trọng cả về dáng vẻ lẫn bằng cấp, gồm đàn ông lẫn đàn bà, mà tôi thấy mọi thứ cứ dúi dụi rối nùi, chả bằng một cái nhấc tay vén môi của vợ tôi.
Chúng tôi cưới nhau khi nàng vừa tốt nghiệp đại học còn tôi vẫn đi học. Nàng học kinh tế có 4 năm, tôi học y thêm nội trú nữa thành ra 8 năm.
Hai đứa lơ ngơ, vừa cưới nhau hôm trước hôm sau nàng có bầu. Nàng quyết định “Không thể để con sinh ra trong mấy cái phòng trọ bé như rọ lợn này. Phải mua nhà.”
Tôi ra sức can. Mức lương mới ra trường của nàng, nuôi hai đứa thôi đã chật vật, lại còn trả nợ đám cưới, tôi thì vẫn là sinh viên, chỉ có chi không có thu. Nhưng “đàn bà đã muốn là trời muốn”.
Nàng tom góp hết nữ trang cưới và vàng mừng cưới bán sạch, được ba chục triệu. Nàng bảo “Có vốn đây rồi. Vay mượn thêm thì mình mua nhà được”. Hai vợ chồng đổ ra đi vay thêm… 300 triệu nữa, cộng thêm 30 triệu vốn tự có, chúng tôi mua nhà.
Có nhà rồi, tôi không biết làm gì ngoài… lo, chỉ biết tâm niệm học cho chăm, không cho rớt môn nào, hầu ra trường đúng hạn đi làm kiếm tiền phụ vợ.
Còn nàng, trong 3 năm, nàng sinh hai đứa con (một gái một trai nhé), nàng trả được nợ đám cưới, nàng trả được nợ mua nhà, nàng nuôi được một ông chồng ăn học, nàng cưu mang được hai đứa em và cháu vào ở học trong nhà, nàng lấp đầy căn nhà trống trơn bằng đầy đủ tiện nghi vật dụng của một gia đình thành phố.
Một năm sau nữa, nàng lên phó phòng. Năm sau nữa, nàng lên trưởng phòng, dưới tay nàng có đến hai mươi gã đàn ông, trong ấy không ít gã to cao đen hôi, mở miệng ra là “mẹ kiếp” với “tiên sư”!
Trong năm năm, khi tôi vừa mới ra trường, vác đơn chạy long khắp các bệnh viện xin vào làm công quả mà chưa ai nhận thì nàng đã nâng mức lương từ 2 triệu lên 15 triệu một tháng, chưa kể những khoản thu nhập ngoài do nàng nhận việc về làm thêm.
Nghĩ lại thời gian đó, nàng vừa mang bầu, vừa nuôi con nhỏ, vừa phục vụ chồng học thi, vừa làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần, vừa thăng tiến vùn vụt, nàng gầy tóp teo mà không bao giờ đau ốm.
Tôi nghĩ nàng mới là thành tựu của chủ nghĩa anh hùng! Là vẻ đẹp đích thực của chủ nghĩa anh hùng! Nàng mới đích xác là “Thép đã tôi thế đấy”!
Khi tôi có một phòng mạch nhỏ thì nàng bắt đầu chuyển hướng cuộc đời. “Không tập trung vào tiền nữa. Em tập trung vào anh và con thôi”.
Nàng chủ động hãm bớt công việc của mình lại. Nàng từ chức trưởng phòng, xin trở lại làm nhân viên quèn để giảm bớt áp lực (trong việc này, tôi tin chả có thằng đàn ông nào mạnh bằng “mụ” đàn bà của tôi cả - nàng vứt cái chức trưởng phòng cứ như vứt miếng vỏ chanh).
Nàng bù đắp cho chồng con những năm tháng nàng đã phải gác họ qua một bên để làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần.
Rồi hạnh phúc và đầy đủ khiến nàng… phát phì. Nàng soi gương và không chấp nhận hình dáng mới của mình (nàng vốn là một cô gái thon thả, 3 vòng rành mạch phân minh trước khi nàng có thai). Ăn kiêng và tập thể dục. Tập thể dục và ăn kiêng, nàng nói.
Hãy xem một thành tựu nữa của chủ nghĩa anh hùng: một ngày nàng tập phòng Gym một tiếng rưỡi, nàng bơi 500 mét và nàng ăn 2 lá rau diếp, một quả dưa chuột, hai quả cà chua, một lít nước ép bưởi. Hết! Mà vẫn đảm bảo tất cả mọi hoạt động liên quan đến công việc và gia đình.
Một hôm, khi đang ngồi họp ở cơ quan thì nàng ngã lăn ra, ngất xỉu. Đưa đi cấp cứu, bác sĩ khám xong, bảo: vì đói quá. Đưa nàng ra phở 24, nàng ăn một mạch 3 tô phở đặc biệt.
Ngay sáng hôm sau, nàng lại Gym một tiếng rưỡi, bơi 500 mét và ăn 2 lá rau diếp, một quả dưa chuột, hai quả cà chua, một lít nước ép bưởi. Ba tháng sau, nàng “rơi” mất 10 cân, còn 50 cân. Phải “gọt” nốt 5 cân thừa nữa, nàng bảo, dáng em chỉ được phép 45 cân thôi!
Ôi, giá như bọn phái mạnh chúng tôi “yếu” được như nàng, chúng tôi đã không bỏ thuốc lá khổ nhọc đến thế, đã không mấy mươi năm nhìn xuống cái bụng ngày một to của mình mà chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng khi ai đó trêu “bụng to lò xo yếu”!
Giữ lệ cả nhà khai bút trong đêm giao thừa, cúng giao thừa xong, tôi bảo con mang giấy bút ra. Mọi năm nàng viết ra la liệt rồi mang cất giấu rất kỹ, không cho ai xem. Năm nay chỉ thấy nàng ung dung mỉm cười, mắt mơ màng xa xa, chả viết ra một chữ gì.
Gặng hỏi lý do, nàng mới bảo: Từ nay em chả phải làm gì, em chả có kế hoạch gì. Thế là thế nào, chả phải làm gì thì làm gì? Em làm đàn bà. Vợ tôi ăn nói mới hay chưa, sinh ra là đàn bà thì sống như đàn bà và chết vẫn là đàn bà, số kiếp ấy làm sao tránh khỏi mà giờ lại còn đòi làm đàn bà?
Bị tôi cười cợt, nàng nói một thôi một hồi: từ khi lấy anh đến giờ, trong nhà này đàn ông thì vẫn là anh nhưng em chỉ được làm đàn bà có một nửa, là làm những thiên chức của đàn bà, còn thì em phải đảm đương gánh vác chả kém gì một người đàn ông.
Vì “ngộ biến” mới phải “tùng quyền”, chứ những việc bình quyền bình đẳng ấy em không ham, chỉ tổ thiệt cho mình, khổ cho con, chồng thì chỉ “quý” chứ chả “yêu” được loại vợ ấy.
Nay sóng yên bể lặng rồi, em trở về với cái xó bếp của em. “Nam chủ ở ngoài, nữ chủ ở trong”, âm ra âm, dương ra dương mới cân bằng, cân bằng mới vững chãi. Từ năm nay, em làm đàn bà 100%.
Tôi chả hiểu làm “đàn bà 100%” là làm đàn bà kiểu gì, thì nàng nói thêm “Là vô ích và phù phiếm”. Tôi càng không hiểu, cô nàng đành phải giảng nghĩa thêm:
“Nếu đàn bà mà được đàn ông bảo đảm điều kiện cho họ được làm đàn bà đúng nghĩa, thì họ phải là một giống vô ích và phù phiếm. Sự vô ích của cái đẹp. Sự phù phiếm của cái đẹp. Chính là cái vô ích và phù phiếm đã vứu rỗi thế giới. Đàn ông tạo dựng thế giới, đàn bà tô điểm cuộc đời, thế là đẹp nhất”.
Ôi vợ tôi! Nàng từng bay lên đỉnh núi như một con đại bàng và giờ nàng hạ cánh xuống chân núi như một con bồ câu. Với nội lực, đức hi sinh vô bờ bến và một nụ cười nhẫn nại trên môi, tôi nghĩ có khi nàng còn có thể làm phục sinh cả Trái Đất cằn cỗi này, chỉ cần nàng muốn.
Phái mạnh có được 50% sự mạnh mẽ và sáng suốt ấy của phái yếu không?
Tôi thì tôi thấy chả có ai, kể cả… tôi.
(Theo XinhXinh)