Mùa diều đã đi xa lắm rồi...

Jolie

Member
"Tôi thả lên cánh diều nilon xanh biếc. Trẻ con thành phố không có vật liệu như trẻ con nhà quê, tìm đâu tre trúc ngoài việc đi mua?"

Hồi nhỏ tôi nhớ khoảng tháng 3, tháng 4, cứ chiều chiều đi học về đến khoảng chợ Bình Thới, gần nhà tôi là thấy diều bay phấp phới. Nhiều lắm, nhiều không biết bao nhiêu mà kể, diều giấy tập, giấy báo đơn giản, diều nilon, diều vải sặc sỡ, đủ màu. Tôi với thằng em say mê nhìn lên trời, chỉ trỏ nhau xem con dìêu này đẹp hơn, con diều kia bay cao hơn. Đây đó rải rác mấy cánh diều vướng trên cành cây, dây điện, trông xơ xác và tội nghiệp hết sức. Hồi đó nhà cao tầng còn ít, trẻ con chắc cũng chưa loanh quanh luẩn quẩn trong cái vòng học thêm, nên thấy dìêu chưa hiếm hoi như bây giờ. Ngoài mùa phượng, mùa bánh trung thu, mùa cây Noel, mùa bao lì xì, tôi còn một mùa nhỏ bé của riêng tôi. Mùa dìêu.


Tôi thả lên cánh diều nilon xanh biếc. Trẻ con thành phố không có vật liệu như trẻ con nhà quê, tìm đâu tre trúc ngoài việc đi mua? Cái thú của diều trứơc khi thả lên trời là làm nó, là đi tìm tre trúc để chặt, vót, lấy giấy, quậy hồ…


Người đầu tiên dạy tôi làm dìêu là anh Na con dì Ba tôi. Cả đám con nít ngồi hí hửng cắt giấy, quậy hồ, vót nan tre. Vót nan tre coi vậy chứ không đơn giản đâu nghe. Nan phải mảnh vừa phải, không quá dày để còn uốn cong được, không quá mỏng manh để cái khung dìêu còn đủ vững chãi. Rồi thì lấy giấy vở cũ còn lem mực tím, hay giấy báo trắng đen, sang hơn nữa là lấy giấy báo màu, cắt dán làm thân và đuôi dìêu. Xong hì hục kiếm một ống bơ hay lon sữa bò, cuộn chỉ, rồi hí hửng mang đi thả. Đường Phú Thọ chạy ngang nhà dì tôi khá vắng, thi thoảng mới có xe chạy qua, nên trưa trưa mấy anh em cứ lăm le chạy ra vỉa hè thả dìêu. Mỗi lần bị người lớn bắt gặp la một trận vì sợ xe cộ nguy hiểm thì dạt vào hẻm.Con hẻm gần nhà khá dài và rộng, ít xe nên tha hồ chạy lăng quăng trong đó. Hồi đó tôi rất ghen tị với bọn trẻ con ở quê, vì bầu trời trong xanh ngút mắt, rộng rãi thoáng mát, không chằng chịt dây điện, tha hồ mà thả dìêu. Tôi cũng ghen tị với mấy đứa con nít “nhà giàu”, tại nhà tụi nó có cái sân thượng cao thiệt là cao, cao hơn mấy đường dây điện, nên tụi nó cũng thả dìêu thoải mái chứ không như tụi tôi, vừa thả vừa nơm nớp lo diều bị vướng dây điện.


Và dù là con diều nilon hay con dìêu giấy, dù trẻ con thành thị hay ở nhà quê, khi cầm ống lon hay cuộn chỉ ngước lên, khoảng cách mơ ứơc hoàn toàn giống nhau, đựơc tính bằng khoảng cách từ sợi chỉ căng lên đến cánh diều chao lượn.
Tôi cũng không nhớ từ bao giờ không còn thấy cánh diều thấp thoáng mỗi chìêu nữa. Mỗi năm lại ít dìêu đi một chút, và tôi cũng lớn dần theo từng năm, quên bẵng đi cái háo hứng đợi chờ với những cánh dìêu thuở nhỏ. Chỉ thi thoảng bắt gặp một cánh dìêu lẻ loi cô độc nào đó trên nền trời mới giật mình thấy mình đánh mất đi nhìêu thứ quá…
Một tuổi thơ không có cánh diều suy cho cùng cũng chẳng chết ai, nhưng đã nói diều đâu chỉ là trò chơi giải trí, còn nhìêu đìêu ẩn chứa trong đó. Với tuổi thơ, cái ban đầu của dìêu là mơ ước, những mơ ươc hướng lên bầu trời với gió phóng khoáng, thứ gió khác cái gió luẩn quẩn, nhỏ mọn, chật hẹp. Bài học đầu tiên của diều là gió và mơ ước.
Sở dĩ dìêu bay lên trời cao, vì nó có bản lĩnh chống chọi với gió. Nếu bay xiêu vẹo theo gió, thì không bao giờ bay cao được. Nhìn cánh dìêu bay, tôi thấy mình mạnh mẽ. Tôi thích cảm giác gió thổi phần phật, rối bù tóc, ngước mắt nhìn lên thấy cánh dìêu chao nghiêng, căng tràn, lộng gió. Dìêu bây giờ chỉ còn tập trung ở một số bãi thả dìêu trong thành phố. Đôi lúc trên đường về cứ ngẩng nhìn trời kiếm cánh dìêu, tiếc một cái gì đó không rõ. Bây giờ dìêu đủ hình đủ dạng, màu mè rực rỡ, múôn mua là có, ai lại mất công ngồi hì hục làm cánh diều bằng giấy báo, giấy tập cũ. Trẻ con bây giờ chắc cũng không hào hứng với trò thả diều như tụi tôi hồi đó . Ừ thì, mùa dìêu đã đi xa lắm rồi…

* Những đoạn in nghiêng trích từ Trên.cao - Tạp.bút.Đỗ - Đỗ Trung Quân.
(c) xitrum.net.

Theo Kẹo Ngốc
xitrum.net



 

Attachments

  • 1..jpg
    1..jpg
    25 KB · Views: 0
Back
Top