Thơ Hồ Dzếnh

Trong Nắng Trưa


Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu
Đã dâng em hết buổi xuân đầu;
Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng,
Trong thoáng thơ vàng, len ý đau ...

Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi
Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời,
Đất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn,
Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi .

Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa,
Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa,
Thuyền tre nằm ngủ trong mơ trúc
Buông lặng chiều mi, lớp bóng vừa .

Nôi giải sông hiền ngây nước da
Của người em gái chớm niên hoa
Bâng khuâng, nghe thoảng lời yêu mới,
Say rộn hồn vui lẫn bóng tà....

Em đến, tôi còn nhớ áo xanh,
Miệng cười: thơ sáng, mắt long lanh.
Tóc mây vắt lỏng niềm duyên dáng
Che nửa phong ba, nửa mát lành.

Em đi, tất cả mùa hoa thắm,
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng... thời gian lên sắc trắng,
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi …
 
Trưa Vắng


Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ,
Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non.
Lâu rồi còn thoảng mùi thơm,
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ .

Sâu rộng quá những giờ vui trước,
Nhịp cười say trên nước chưa trôi .
Trưa hè thưng thấy hai tôi
Ném đầu chim chích, bắt đuôi chuồn chuồn.

Đời đẹp quá, tôi buồn sao kịp?
Trang sách đầu chép hết giây mơ .
Ngả mình trên bóng nhung tơ,
Tôi nguyền: Sau lớn làm thơ suốt đời!

Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ,
Gió lùa thu trong lá bao lần...
Bạn trường những bóng phù vân,
Xót thương mái tóc nay dần hết xanh.

Hồn xưa dậy: chim cành động nắng,
Lá reo trên hồ lặng lờ trong.
Trưa im im đến não nùng,
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang…
 
Tư Hương


Ta nhớ màu quê, khát gió quê,
Mây ơi! ngưng cánh đợi ta về;
Cho ta trông lại từng xanh thẳm,
Ngâm lại bài thơ: "Phương thảo thê ..."

Đất Thánh trời Đông, mẹ Á châu,
Anh hoa ngàn thuở rạng phong hầu,
Chín cung thăm thẳm hồn hương khói,
Danh vọng vang lừng mây gió Âu .

Liễu Động-đình thơm chuyện hảo cầu,
Tóc thề che mướt gái Tô Châu,
Bâng khuâng trăng sáng trời Viên Hán,
Một giải Giang Nam nước rợn màu .

Ai hát, mà nay gió vẫn thơm?
Ai đau non nước não âm đờn?
Chiêu Quân nếu mãi người cung Hán,
Thi tứ tìm đâu nét tủi hờn?

Mây ơi, nếu tạt về phương Bắc,
Chầm chậm cho ta gửi mấy lời ....
Từ thuở ly hương ta vẫn nhớ,
Nhưng tình... xa lắm, gió mây ơi!
 
Tưởng Chuyện Ngàn Sau


Nằm đây, tưởng chuyện ngàn sau,
Lung linh nến cháy hai đầu áo quan.
Gió lìa cành lá không vang,
Tin ta vĩnh quyết trần gian hững hờ!
Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ,
Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau .
Người về gối rét, nằm đau,
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương.
Chiều nào mây vọng hồn chuông,
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mãi mê .
Nghe tin ta lỗi câu thề,
Nghìn thu xa vắng, ra về trước ai .
Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai,
Cảm thương sông nước, ghi bài điếu tang!
Ngựa gầy bóng gió mênh mang,
Cờ đen lối cũ, cây vàng nẻo xa ....
Ta nằm trong ván trông ra,
Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười!
Ta toan... giận dỗi xa đời,
Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơn.
Nát thân, không nát nỗi hồn,
Lẩn trong cái chết vẫn còn cái đau!
 
Về Làm Chi Nữa


Về làm chi nữa nơi đây,
Xứ run rét mướt, cõi đầy bồng hoang.
Thành xưa: từng lớp điêu tàn,
Đường xưa: di ảnh muôn vàn lá rơi .
Tiến lên: nắng ngụt chân trời,
Trở về chi, nước non hời xác xơ!
Mắt say ánh máu pha cờ,
Bước chân run giữa hai bờ Phế, Hưng.
Tiếng hờn vỡ xé không trung,
Gươm thiêng đưa loáng một vùng nắng tươi .
Trông nhau không thẹn sống đời,
Đối trăng không tủi những lời nước non.
Một trời lộng lẫy vàng son,
Máu rơi đêm ấy, hoa còn buổi nay .
Mắt nhìn theo tiếng ca bay,
Đất thơm nghe nở những ngày vào Xuân…
 
Xuân Đôi Ta


Em trở về đây, đáp lại lời
Anh từng buông gọi giữa xa xôi .
Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ,
Đã vọng hồn anh đến cuối trời .

Anh đã chờ và cây đã xanh,
Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh,
Em về, mắt đẹp ngời như thuở
Em chửa theo chồng, vẫn mến anh.

Anh đợi chờ em suốt bấy lâu,
Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu,
Một khi xuân thắm là mong nhớ,
Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu!

Áo em sáng dệt trời xuân gấm,
Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về...
Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm
Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê .

Em đã về đây, em vẫn nguyền
Như ngày trăng nước chớm tơ duyên
Bao năm xa cách, đi chưa nhạt
Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền.

Anh hát mừng em khắp thế gian,
Trập trùng mây núi tiếng ngân vang,
Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ,
Và cả non sông rợn sóng đàn.

Mời em ngồi lại bến sông xanh,
Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành.
Ta viết lòng ta cho hậu thế,
Đọc hoài không chán: Em và Anh!
 
Xuân Ở Quê Em


Hai con ngựa trắng
Ăn cỏ đồng xanh,
Hương gió thanh thanh,
Vang lừng ca ngợi .

Xuân vừa chớm tuổi,
Bướm đến quen hoa,
Em nhỏ hơn ta
Tình như áo mới .

Hôm nay ngày cuối
Của đôi chim khuyên,
Hôm nay mùa duyên
Của đôi lòng nhỏ.

Tôi về lấy vợ
Người ở bên sông,
Mắt đẹp môi hồng,
Lòng như hoa nở.

Hai mùa gặp gỡ,
Chim nhỏ lên cây
Tôi chắp hai tay
Xin trời thắm mãi …
 
Xuân Ý


Trời đẹp như trời mới tráng gương,
Chim ca, tiếng sáng rộn ven đường,
Có ai bên cửa ngồi hong tóc
Cho chảy lan thành một suối hương...

Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành,
Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh.
Chim bay, cánh trĩu trong xuân ý
Em đợi chờ ai, khuất bức mành?

Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp,
Rất buồn và rất... rất thanh thanh.
Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ?
Em ạ! yêu nhau, chết cũng đành
 
Back
Top