Thơ Xuân Diệu

Muộn Màng

Author: Xuân Diệu

Anh biết yêu em đã muộn màng
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương !
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút thương .

Một chút hương phai của ái tình
Mà em không thể gửi cùng anh;
Để lòng ướp với tình phai ấy
Anh tưởng từ đây bớt một mình .

Mắt ướt trông nhau, lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn :
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi nhau để xót buồn .

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay :
Bao giờ có được người yêu dấu !
Chất chức trong lòng vạn đắng cay .

Anh chỉ là con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa
Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực :
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta .

Chưa đi mà đã cách xa nhau,
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu ?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù .

Thôi hãy để anh đi thất thơ
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to
Đánh vào thân thể run như sậy
- Tôi chẳng cần ai thương hại cho .
 
Nguyệt cầm

Author: Xuân Diệu

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng trời trong đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng run mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh trời ơi ...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người ...

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề...
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê .
 
Ngẩn Ngơ

Author: Xuân Diệu

Ta tiếc theo sau những đóa hồng,
Những nàng con gái sớm phai bông;
Những cô hây hẩy còn đôi tám,
Xô đuổi tình yêu, vội lấy chồng.

Ta đã tìm thăm những nấm mồ
Vô tình chôn giữa trái tim thơ,
Vô hình ôm ấp bao di tích
Của những tình thương bị hững hờ .

Giở lạnh rồi đây ! Sắp nhớ nhung !
Sương the lãng đãng bạc cây tùng.
Từng nhà mở cửa tương tư nắng,
Sắp sửa lòng ta để lạnh lùng !

Mùa cúc năm nay sắc đã già
Chim hồng, chim phượng với chim nga
Dõi cùng chim thúy đi đâu mất ?
- Ôi ! Phượng bao giờ lại nở hoa !
 
Nhớ Mông Lung

Author: Xuân Diệu

Muôn ngìn thương nhớ tới bên tôi,
Tôi tới bên cây lẳng lặng ngồị
Ánh sáng vấn vương chiều uể oải,
Sắc hè bông phương rớt từng đôi .

Sắc hạ rung rinh bốn phía hè...
Hồn ai hiu hắt lá xanh tre ?
Dịu dàng như có, như không có,
Biển ở xa xăm gởi gió về

Hương ngây tội lỗi rải mơ màng
Da thịt du dương của những nàng
Tên tuổi mờ bay, thân chẳng định,
Mắt buồn đâu đã khép trong sương .

Có ai nhớ đến giữa lòng tôi
Phong cảnh trăm năm, buồn vạn đời
Trong gió ? Trong mây ? Trong nắng ngã ?
Từ đâu đưa lại tiếng chơi vơi !

Mà nhớ điều chi ? Hay nhớ ai ?
Cũng không biết nữa . - Nhớ nhung hoài
Những trời xa lắm, xưa, xưa quá,
Đến nỗi trong lòng sắc đã phai .
 
Nhớ Nhỏ Đôi Tay

Author: Xuân Diệu

Nhớ em, nhớ nhỏ đôi tay
Hơi hương nhớ dịu, lông mày nhớ thanh .
Măng trong, anh nhớ long lanh,
Hàm răng, anh lại nhớ anh hay nhìn !
 
Nói Tào Lao

Author: Xuân Diệu

Nếu anh chết thử Vài năm.
Để xem em đứt ruột tằm ra saỏ
Để xem nỗi quý niềm yêu
Một lần cuối rốt bao nhiêu mặm nồng ?

Sống cho tốt đẹp với lòng,
Chết thôi nước mắt ròng ròng làm chi!
Anh buồn anh bỏ anh đi,
Em còn sống đó vui chi một mình!

Muôn năm ước hẹn nghĩa tình,
Một giờ sao bỗng lạ mình lạ ta!
Sống mà cách biệt, chia xạ
Thôi anh chết thử xem ra thế nào …

Tiếc em, anh nói tào lao
Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong!
 
Nước Đổ Lá Khoai

Author: Xuân Diệu

Lòng ta là một cơn mưa lũ
Đã gặp lòng em là lá khoai .
Mưa biếc tha hồ rơi giọt ngọc,
Lá xanh không ướt đến da ngoài .

Ta trút bâng quơ một trận lòng,
Biết rằng đau khổ giữa hư không .
Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,
Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng .

Ta như cô khách khoảng đìu hiu
Đã gặp chiều hôm lại bước liều .
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp,
Lại tìm sa mạc của tình yêu
 
Nụ Cười Xuân

Author: Xuân Diệu

Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời .
Sao buổi đầu xuân êm ái thế !
Cánh hồng kết những nụ cười tươi .

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng, lá xôn xao;
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem đụng cành mai sát nhánh đào .

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu;
Nỗi gì âu yếm qua không khí,
Như thoảng đưa mùi hương mến yêu .

Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê;
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề ...

Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nữ làm duyên đứng mỉm cười .
 
Ở Ngoại Vạn Lý ...

Author: Xuân Diệu

Ở ngoài vạn lý thương em,
Anh đi vạn lý nhìn xem chân trời !
Tấm thân vàng ngọc xa vời,
Nhớ nhà, nhớ nước, liên hồi nhớ em .

Hai tuần đã nhói trong tim
Nhưng chiêm bao mặt lại chiêm bao hồn;
Chiêm bao nhớ dập thương dồn
Nữa đêm vạn lý hãy còn tìm nhau !

Ước chi đôi phút qua mau
Thấy em một chút đỡ sầu cách xa
Một phần trái đất bao la
Hai hôm cất cánh đã qua muôn trùng

Thư nhà anh vẫn đợi trông,
Chữ tay em viết, sóng lòng em trao
Canh khuya thương nhớ khát khao
Em ơi, vạn lí lòng hao đêm dài ...
 
Phải Nói

Author: Xuân Diệu

"Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều .
Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ ? "

- Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch .

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài .
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái .

Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẽ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ .
 
Rạo Rực

Author: Xuân Diệu

Tơ liễu dong gần tơ liễu êm;
Bướm bay lại sánh bướm bay kèm;
Ngàn đôi chim hót . - Chàng trai ấy
Không có người yêu để gọi "em".

Mặt trời vừa mới cưới trời xanh.
Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành.
Son sẻ như trời mười sáu tuổi;
Má hồng phơn phớt, mắt long lanh.

Có lẽ chàng tơ đến tuổi rồi .
Ra đường, ngỡ gặp dáng hoa khôi .
- Uổng cho áo mới mừng Xuân rộn !
Ai đợi chàng đâụ Chỉ nắng cười .

Ghen tuông nhìn chạnh gió chen cây;
Chim lẻo không im; liễu cứ gầy .
Và các môi hoa như sắp nói :
"Ái tình đẹp tợ chúng em đây".
 
Sương mờ

Author: Xuân Diệu

Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau .

Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa,
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà.
Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa,
Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra .

Sương lan mờ, cây gần cũng như xa;
Sương lan bay, ngày đứng cũng như tà .
Những sao cũ chưa sáng bừng trở lại,
Trong đêm tăm đi mãi biết ngừng đâu ?

Buồm giữa bạc biết phương mô trở lái,
Tình xa xôi không ai vẽ nên màu .
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau ...
 
Tặng Thơ

Author: Xuân Diệu

Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôị

Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi !
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá .
Tôi không biết, không biết gì nữa cả,
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôi .

Hãy để yên tôi dệt thắm tên người
Ai lý luận với ân tình cho đáng !
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng !
Xuân có hồng thì tôi có tình tôi .

Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống .
Chớ chia rẽ dễ gì ta gặp mộng !
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi .

Chính hôm nay gió dại tới trên đồi;
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát;
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt ?
Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi !

Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi
Không giấu giếm, như một con đường thẳng.
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng,
Đây dây thơ tôi đã rứt vì ngườị
 
Thân Em

Author: Xuân Diệu

Đôi tay anh khẽ ôm mình
Lòng anh tỏa ấp thân hình sáng trong;
Tay em ôm ấp bên lòng
Thân em, nghìn tía muôn hồng cũng thua
Không nền, sao dựng lầu thơ ?
Không thân thể, chỉ bâng quơ cái hồn .

- Nhưng thân mới chỉ là nguồn .
Đục trong, dòng nước hãy còn tùy sau .
Thân em, anh quý như châu
Hình em anh có dám đâu coi thường;

Trong thân, anh đã thấy hồn
Tinh hoa ánh mắt, xinh giòn cánh tay
Anh ôm khe khẽ mình đây
Ôi thân yêu quí, chứa say tâm tình !
 
Thơ Bát Cú

Author: Xuân Diệu

Em tới, em đi, ngọn gió lành
Gió hương thương mến đến phòng anh
Bỗng òa gặp mặt sau muôn nhớ
Rồi lại chia tay giữa vạn tình.

Em ở nữa giờ, thương mỗi nét
Em đi hai tháng ngóng từng canh
Anh như cây cối chờ xuân biếc
Hôm sớm trông mong ngọn gió lành.
 
Thơ Duyên

Author: Xuân Diệu

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền.

Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều .
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêu .

Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần,
Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.

Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.

Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm,
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.
 
Thu

Author: Xuân Diệu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu .
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì .
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi .

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa .
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà .
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua .

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.
 
Tình Qua

Author: Xuân Diệu

Tôi dạo thanh bình giữa phố đông,
Tự cười sao chở núi và thông
Đến đây áng trở người qua lại;
Bỗng lướt ngang tôi một thoáng hồng.

Tâm trí còn kinh trận gió người !
Bốn bề không khí bỗng reo tươi .
Một luồng ánh sáng xô qua mặt,
Thắm cả đường đi, rực cả đời .

Tôi trải thương yêu đưới gót giày,
Ôm chừng bóng lạ giữa mê say .
Lòng buồn lững thững vương sau áo,
Bước đẹp mà sao khéo tỏa dây .

Thiên hạ về đâu ? Sao vội đi ?
Bao giờ gặp nữa ? Có tình chi ?
- Lòng tôi theo bước người qua ấy,
Cho đến hôm nay vẫn chẳng về
 
Tình Thứ Nhất

Author: Xuân Diệu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư .
Em không lấy, và tình anh đã mất .
Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo .
Tình thì buồn như tất cả chia ly .
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó .
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi .

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em, chờ đợi mãi không về .
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê .

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã .
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà .

Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm .
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm .
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ .

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ .
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao !
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ .
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào .

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ đơn sơ .
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ .

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi .
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi .
 
Trăng

Author: Xuân Diệu

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá;
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi,
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ ...
Im lìm, không dám nói năng chi .

Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá .
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang .

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh .

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ .
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá !
Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ .
 
Back
Top