Vòng xoáy cuộc đời có luôn đưa anh quay về bên em?

Jolie

Member
Chiều không anh, em cứ lang thang mãi góc đường Lê lợi; quán café cũ trong ánh chiều vàng vọt dường trở thành một thước phim cũ chầm chậm, chầm chậm quay. Mọi thứ chạm khắc vào tim em những hoang hoải, thẳm sâu…​
Tuổi trẻ được bao nhiêu phải không anh? Ra đi rồi mãi có quay trở lại, em không biết nữa, chỉ khắc khoải rằng, vòng xoáy cuộc đời có luôn đưa anh quay về bên em?!
Thân Tặng H.D

Trong góc nhỏ của phố, tiếng ca mềm lòng của Thu Phương làm em nhớ anh da diết: “…mưa nắng hai mùa, hai mùa nhớ quên, anh đã xa xôi những muôn trùng mây…”. Ừ nhỉ, 2 năm rồi, 4 mùa mưa nắng đã qua trên thành phố này; còn em, em vẫn đều đặn đi, về mà không có anh bên cạnh.
Thời gian đầy với quá đỗi, đến cả chiếc ghế đá xưa cũ cũng bám đầy rêu phong, xám kịt…Em ngỡ rằng mình sẽ chịu đựng được nỗi cách xa vời vợi thế, bằng việc thu mình lại trong không gian hiếm hoi của anh và em nơi này.
Em cố chấp phải lắm phải không ? Học cách yêu anh, đôi khi bằng cả lí trí nữa, để mọi thứ của em đều thân quen bóng dáng anh. Hình nền laptop, frofile điện thoại, ví đựng tiền…tất cả, tất cả, như buổi sớm mai, mỗi khi thức dậy, em lại thấy nụ cười ấm áp của anh đem đến cho em niềm tin, để ngày đấy trôi đi trong bình yên và hi vọng.
“ Anh!
Bữa nay em đi biển đấy, cùng với mấy người bạn nữa. Lâu quá rồi anh nhờ, mình không có những giây phút bên nhau. Em đi, vẫn đi mà lòng thì đang gửi bên anh. Anh có cảm nhận được không?
Ở một khung trời khác, Séc mùa này đẹp không anh? Nơi đấy, chắc cũng có những con đường lá đổ; em ước ao một ngày nào đó, khi được ở gần anh, chúng ta sẽ dạo bộ trong tiếng xào xạc của lá, anh nắm chặt tay em, để con tim đập rộn rang trở lại.
1270888087-vong-xoay-4.jpg
Học cách yêu anh, đôi khi bằng cả lí trí nữa...
Ngày ấy, còn lâu nữa không hả anh? Em lại mỉm cười một mình rồi; xa anh, mọi thứ chỉ còn là tưởng tượng, em cũng như đang sống ở một thế giới khác…”
Anh nhận được mail sao không nhắn tin cho em, rồi lại chỉ trả lời vô tâm đến thế. Biển chiều, đâu đâu cũng người, mà sao em cô đơn?!
“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên

“Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”

(Sóng)
1270888087-vong-xoay-2.jpg
Ngày ấy, còn lâu nữa không hả anh? (Ảnh minh hoạ: vi.sualize)
Người phụ nữ trải qua nỗi đau biết bao lần, để có được trong bàn tay thô ráp của mình một tình yêu lớn, vị tha và biết hi sinh. Có lẽ thế mà Xuân Quỳnh mới viết được những vần thơ đắm say đến độ mong manh, một tâm hồn quá ư nhạy cảm. Em cũng vậy, để rồi giờ đây một mình khắc khoải lo âu “trước xa tắp đường mình”…
Em sẽ không hỏi từ đâu con sóng gối đầu nữa; em chỉ lặng yên ngắm nhìn những nụ hôn trao cho cát…miên man không bao giờ dứt.
Ngoài kia, những con tàu chỉ còn là những chấm li ti phía đường chân trời; chiều tà, nắng hắt xuống mặt biển úa vàng, đằm mình trong dòng nước, buông cho những con sóng lớn thả người dạt mãi. Vị mặn mòi của biển làm chát môi và đắng họng, em thấy mắt mình cay cay…Cơn gió đẩy hoài con sóng, kéo hoài nỗi nhớ, nối đuôi nhau xô dạt vào bờ.
Anh có như ngọn sóng kia không , để em là bờ cát. Bởi vì nếu anh là sóng, anh sẽ luôn trôi về phía em…
Giá như em nhắm mắt lại, và rồi khi mở ra, đã thấy mình bên kia đại dương…Em tin biển xanh bao la đủ sức chứa đựng những cung bậc tình yêu ấy, cho em được bên anh…
Anh có nghe tiếng sóng ru bờ cát, anh có nghe hàng phi lao thì thào mỗi lần vi vút gió, gửi cho anh nỗi nhớ, gửi cho anh tình yêu, một trái tim đã trở thành hoá đá vĩnh hằng. Em muốn hét thật to lên rằng “Em yêu anh! Em nhớ anh! Và, em cần anh!”

1270888087-vong-xoay-3.jpg
Anh có nghe tiếng sóng ru bờ cát?
Về lại Sài Gòn, chiều đầy gió. Cơn gió mơn man mái tóc rối bồng bềnh, em thấy như đôi bàn tay anh ân cần vuốt nhẹ . Phố vẫn thế từ ngày anh đi, đôi khi vồn vập, ồn ào; nhưng, vẫn là nơi nhẹ nhàng sâu lắng cho bình yên ghé lại…
“Phố của em, của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm them
Phút nồng ấm hơi quen…
Phố của nhau và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền
Tháng ngày vẫn trôi yên”

(Tình ca phố)
“Vì mình xa nhau, nên anh không biết xuân về đấy thôi”. Câu hát ấy cứ làm em day dứt, ám ảnh trong mỗi giấc mơ, tròng dòng suy nghĩ vắt ngang khi em bước từng bước vội vã giữa dòng phố xá ồn ào. Đi về đâu cho lòng chay tịnh? Em mơ hồ, và rồi anh cũng cứ mãi để em như thế hay sao?
Mùa xuân – anh có mang được về cho em. Trong hơi thở ấm áp đến run rẩy, em hạnh phúc nhường nào. Và, khi biển trời xa cách, sự thiếu thốn làm em đến chênh vênh…
Người ta bảo sự xa cách thổi tắt ngọn lửa nhỏ, thổi bùng ngọn lửa lớn trong tình yêu. Em vẫn tin là thế, và từng ngày đi qua, em “khum tay che gió tự trăm chiều”, vì sao anh biết không, vì “Hạnh phúc cháy như ngọn đèn hạt đỗ”, mong manh lắm!
1270888087-vong-xoay-31.jpg
Liệu vòng xoáy cuộc đời có đưa anh về bên em?
Em nhớ ngày tiễn anh lên đường du học; trong nỗi biệt li nghẹn ngào, trong vòng tay siết chặt, anh thì thầm vào tai em “Đợi anh về” của C.Xi-mô-nốp:
“…Em ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dề
Ngày có dài lê thê
Em ơi, em cứ đợi

Dù tuyết rơi gió thổi
Dù nắng cháy em ơi
Bạn cũ có quên rồi
Em ơi, em cứ đợi…”

Đó là thời chiến với bao nhiêu những mất mát. Em cười giữa những giọt nước mắt lăn trên gò má. Giờ nỗi cách xa này không phải như thời ấy nữa, mà sao cũng đầy những cách ngăn. Em sẽ luôn tin, tình yêu của mình sẽ cháy mãi, vi như anh đọc đấy “Chỉ vì không ai người, Biết như em chờ đợi”. Em biết cách chờ đợi mà, phải không anh?!
Trở về nhanh anh nhé! Em nhớ quá hơi ấm một bàn tay, vì mùa mưa Sài Gòn mình em thấy lạnh, vì đêm một mình cho nỗi buồn rơi vào cõi thẳm sâu. Xa anh, “hoàng hôn dài còn bình minh rất ngắn”. Đúng rồi mà “ Yêu nhau, xa mấy cũng về với nhau ” thôi, anh nhỉ!

(Theo Vietnamnet)
 
Back
Top