Chương 29
Long tranh - hổ đấu
Đạo - ma tranh cường
Động Đình hồ.
Quân Sơn.
Quân Sơn đạo am.
Mới đầu canh một mà ánh trăng đã soi sáng mọi vật. Cao Nhẫn vì lo lắng cho việc ngày mai, khó thể ngồi yên trong phòng, đành đưa chân tản bộ dọc theo dường lát đá xanh dẫn quanh vòng trong Quân Sơn đạo am.
Ánh trăng qua từng chỗ trống lộ thiên giữa các mái nhà, đập vào từng phiến đá lát đường. Tùy theo độ khảm nông, sâu của phiến đá lát mà ánh trăng làm cho bóng của từng phiến đá in xuống chỗ nhiểu chỗ ít, chỗ tỏ chỗ mờ. Sự việc này đưa hồi ức Cao Nhẫn trở lại với Kỳ Liên sơn, với Loạn Thạch cước.
Gió từng cơn mát dịu từ mặt hồ Động Đình thổi vào khiến Cao Nhẫn càng nhớ đến gò Loạn Thạch.
- Ai?
Dù đang sống trong hồi tưởng nhưng một phần thính lực đã giúp cho Cao Nhẫn phát hiện ra có người vừa mới đến. Cao Nhẫn trầm giọng hỏi. Người nọ không hiện thân, chỉ nói trong lúc chớp mình lướt đi :
- Có gan hãy theo ta.
Không là mãnh long thì không quá giang! Cao Nhẫn không chần chừ, tung người lướt theo ngay.
Bóng người nọ ẩn hiện phía trước, quanh đi, quanh lại, vẫn lướt nhanh như gió. Thân pháp cũng đã đến hàng tuyệt đỉnh.
Kinh ngạc, Cao Nhẫn không bỏ cuộc, vẫn lướt mình theo sát, trong lòng thì lại tự hỏi: “Ai thế nhỉ? Thân pháp thật đáng khâm phục, đường đi lối lại trong Quân Sơn đạo am được án theo trận đồ mà bóng người này cứ thong dong lướt đi, không chút ngập ngừng”.
Cao Nhẫn lại nghĩ: “Kiến văn của người này cũng không kém hơn Võ Lâm Thần Toán”.
Kẻ trước người sau như hai vệt sương mờ trong đêm trăng yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã vượt ra khỏi phạm vi Quân Sơn đạo am.
Bóng trước cứ lướt đi, hướng về phía Bắc của Quân Sơn.
Cao Nhẫn tự hỏi: “Người này dẫn ta đi đâu?”
Xa xa, đã thấy mặt nước hồ Động Đình lấp lánh dưới ánh trăng xuyên qua hàng liễu rũ... cảnh vật trông đẹp đến mê hồn. Còn cách rặng liễu rũ chừng năm trượng, bóng người phía trước dừng chân.
“Nói đứng lại là đứng lại được ngay. Người này thân thủ quả là bất phàm”.
Cao Nhẫn dừng chân cách người này ba trượng đã nghĩ thế. Thấy bóng người phía trước, sau khi đã đến đây không xoay mặt lại, cũng không lên tiếng, Cao Nhẫn đành phải hỏi :
- Tôn giá là ai? Cho vời tại hạ đến đây là có ý gì?
Người này từ từ quay người lại.
Cao Nhẫn khi nhận rõ đấy là ai, liền bật thốt lên :
- Quân chủ! Là lão ư?
Xạ hai tia mục quang sáng quắc nhìn Cao Nhẫn, lão gật gù lên tiếng :
- Cao thiếu hiệp quả có đảm lược. Xứng đáng là long phụng giữa đám phàm phu tục tử.
Cao Nhẫn trầm giọng :
- Không lẽ Quân chủ cho vời tại hạ đến đây chỉ để nói những điều này?
Lão Quân chủ cất giọng trầm hơn :
- Hai đệ tử của ta đã lâu không thấy về, có phải chúng đã gặp Cao thiếu hiệp?
Cao Nhẫn vẫn điềm nhiên :
- Là Quân chủ muốn nói đến ai?
Lão lặng nhìn Cao Nhẫn một lúc mới nói :
- Khá lắm! Tâm tư cũng khá lắm! Ta muốn nói đến Thập nhất và Thập nhị.
Gật đầu, Cao Nhẫn nói mà không chút sợ sệt :
- Nếu là chúng thì Quân chủ khỏi phải trông chờ, tại hạ đã bắt tận tay chúng bắt người, phóng hỏa, lại toan sát nhân diệt khẩu. Việc thế đó, Quân chủ lại là bậc đại lượng, đại đức, Quân chủ sẽ làm gì? Giết hay tha?
Lão Quân chủ thật xứng đáng là một bậc kiêu hùng, không giận dữ, quát nạt, cũng không hỗ ngươi bẻ mặt. Lão gật gù :
- Đáng lắm! Giết là đáng lắm!
Lão ngẩng mặt nhìn vần trăng đang sáng tỏ, lão nói :
- Một bầu trời không thể có hai vầng trăng. Sao Cao thiếu hiệp lại chống đối ta?
- Quân chủ hãy tự hỏi lấy mình.
- Cao thiếu hiệp cho ta làm không đúng à?
- ...
- Hợp nhất võ lâm lại, mọi người cùng chung lo việc lớn, mưu cầu thái hòa là sai sao?
- Không sai!
- Thế tại sao Cao thiếu hiệp lại không cùng hợp tác với ta?
- Quân chủ giả vờ hay thật sự Quân chủ không biết?
- Nếu ta đã biết, cớ sao ta lại còn phải hỏi?
- Nói về việc cá nhân, tại hạ và Quân chủ có mối thù.
- Thù gì? Lúc nào?
- Vì bí ẩn gò Loạn Thạch mà Quân chủ cho người giết nhũ mẫu, truy sát tại hạ, sau lại đả tử Minh huynh.
- Ta đã nghe việc này, nhưng Cao thiếu hiệp sao lại trách ta? Không phải tất cả đều do Tam tú Thần Ưng sao?
- Quân chủ định hai tay mà che khuất cả bầu trời sao? Tam tú Thần Ưng không phải là sai nha của Quân chủ à? Không phải vì ham danh đoạt lợi, mưu lợi ích cá nhân mà bọn chúng đã bán đứng cả Kim Ưng bang cho Quân chủ sao?
- Cao thiếu hiệp nghĩ sao, nếu ta trao bọn chúng, cả ba cho thiếu hiệp xử trí?
- Đa tạ Quân chủ đã thành toàn, tại hạ ghi nhớ mãi ơn này.
- Vậy là bổn Quân chủ sẽ trao bọn chúng cho Cao thiếu hiệp, rồi sau đó, Cao thiếu hiệp sẽ hợp tác với ta chứ?
- Không! Quân chủ, Cao Nhẫn này chưa nói hết lời. Nãy giờ tại hạ chỉ nói với Quân chủ về việc cá nhân tại hạ mà thôi. Còn việc chung của võ lâm Trung Nguyên thì...
- Thì thế nào?
- Tôn chỉ và mục đích của Quân chủ rất phù hợp với lòng mong muốn của mọi người. Duy chỉ...
- Cao thiếu hiệp cứ nói.
- Phương cách của Quân chủ đang làm và cá nhân con người của Quân chủ, tại hạ không thể tán đồng.
- Phương cách nào của ta mà Cao thiếu hiệp bất bình?
- Dùng sức mạnh mà truy bức mọi người phải suy tôn mình điều này không đúng. Tại hạ không tán đồng.
- Ta đã truy bức ai?
- Việc của Đường gia, việc của Không Động, Cái bang... đó không phải là truy bức, là dùng thủ đoạn mờ ám để đạt được mục đích đó sao?
- Hừ! Vô độc bất trượng phu.
- Đó chính là điều khiến cho tại hạ phải bất bình.
- Còn cá nhân ta thì sao chứ?
- Việc này, tuy tại hạ chưa có bằng cớ xác đáng nhưng cũng đủ kết luận Quân chủ là hạng người lừa thầy, phản bạn, hiếp đáp nữ nhân, loạn luân, loạn ngữ với nữ môn đồ mình.
- Câm miệng! Tiểu tử bất trí, đừng thấy ta cầu cạnh mà lấn lướt. Ngoa ngôn, xảo ngữ, vô lễ cả với bậc trưởng thượng!
Cao Nhẫn vẫn luôn đề cao cảnh giác, ngửa mặt lên trời cười khanh khách :
- Ha ha ha... cỡ lão mà cũng học đòi làm trưởng thượng của ta ư? Lão có đáng không? Ha ha ha...
Lão Quân chủ cả giận nạt đùa :
- Được rồi, nếu đêm nay mà ta không giết được ngươi, ta làm sao mà có thể hiệu lệnh mọi người!
- Không cần phải nói lời dao to búa lớn mà làm gì! Lão không giết ta, ắt ta cũng phải giết lão. Ta còn sống ngày nào, lão đừng có vọng tưởng ngày ấy! Mời!
Cao Nhẫn đưa tay lên mời lão, thần thái thật là ung dung, vì lúc trước, chỉ do kém trí mà phải thua lão chứ thật ra, chưa biết ai đã hơn ai. Huống chi Cao Nhẫn ngày hôm nay không còn là Cao Nhẫn của ngày trước nữa rồi.
Lão Quân chủ chưa chịu ra tay ngay, mà lão lại cười vang lên :
- Ha ha ha... Tiểu tử thật là ngông cuồng! Ta ha ha... thật tình thương hại cho ngươi! Ha ha ha... Ngươi đừng tưởng qua được ba chưởng của ta lúc trước là đã đủ lắm rồi sao? Ha ha ha... lầm, ngươi lầm to! Nếu ta muốn giết ngươi thật dễ như trở bàn tay! Ha ha ha... Nào múa may đi chứ. Xem ngươi có bao nhiêu tài cán nào!
Từng chuỗi cười khinh mạn của lão phát ra làm máu căm hờn của Cao Nhẫn bốc lên theo.
Chẳng thể dừng được, Cao Nhẫn sử dụng ngay chiêu chưởng ‘Ảo Ma phục ma’ bí truyền của Đế Tổ với cả mười hai thành công lực.
Chường kình ào ào thoát ra. không gian như tối sầm lại, như vần trăng đã bị chưởng phong đẩy đi mất, tất cả đều phủ chụp lên người lão Quân chủ.
Lão Quân chủ chớp mắt, lão mới biết người lầm mới chính là lão! Lão cả kinh đưa cả tả thủ ra, kèm theo tiếng quát vang trời :
- Chết!
B...u... ù... ùng!
Chưởng kình chạm chưởng kình. Chưởng phong cuốn lấy chưởng phong. Không khí chung quanh dao động. Bụi cát tung bay mịt mù.
Cả hai bóng người cơ hồ muốn tung bay như thuyền nan giữa biển cả, Cao Nhẫn và lão Quân chủ lắc lư, dập dềnh, chao đảo. Phải một lúc lâu sau, cả hai mới trụ vững thân hình.
Lão Quân chủ nhìn Cao Nhẫn mà sững sờ.
Cao Nhẫn nhìn lão mà khiếp sợ.
Khiếp cũng phải đánh. Sợ cũng phải ra chiêu. Quyết một mất một còn.
Cao Nhẫn cho tay vào người, rút phắt tiểu đao ra, miệng đã quát lên :
- Hãy đỡ vài chiêu kiếm của ta nào!
Quyết trong thời gian ngán, phải hạ cho được lão. Tiểu đao vừa vung ra, đã xử dụng ngay Đệ Nhất Thức Hàng Tà. Tiểu đao vũ lộng, kiếm khí bốc ra lạnh người. Cứ thế mà nhắm vào người lão Quân chủ. Lão Quân chủ tay nhanh tợ chớp giật, đã thấy kiếm cầm ở tay, lão cũng phát ngay kiếm chiêu, miệng lão cũng quát :
- Đỡ thì đỡ!
“Keng” Một tiếng kêu vẵng ra! Kiếm lão đã gẫy tiện, nhưng không hỗ là tuyệt đại cao thủ, thân thủ của lão thật bất phàm, chân búng ngược, hữu thủ cầm thanh kiếm đã cụt đầu, ném nhanh vào vầng kiếm quang của Cao Nhẫn.
Thật sợ cho kiếm chiêu của Cao Nhẫn.
Keng! Keng! Keng!
Thanh kiếm cụt bay vào người Cao Nhẫn, Cao Nhẫn ngó thấy ám khí, tay đưa chiêu thật nhanh, do tiểu dao sắc bén, thanh kiếm cụt chưa đi hết đà đã bị kiếm chiêu của Cao Nhẫn tiện ngọt làm bốn đoạn ngắn, lả tả rơi xuống. Hụt mất chiêu đầu, Cao Nhẫn tức mình, lao tới sử luôn Đệ nhị thức Phục Tà, bất kể lão đã có kiếm khác hay vẫn tay không.
Lão Quân chủ như hổ đã bị đuổi đến đường cùng, thoát thân cũng không kịp, lão luôn miệng hét vang :
- Này! Này! Này!
Phục cho lão, mà cũng sợ thay cho lão. Hai tay không mà lão dám chiêu đối chiêu cùng tiểu đao của Cao Nhẫn. Chụp, vồ, gạt, hất, kể cả tung quyền qua kẻ hỡ vầng kiếm quang mà đấm vào người Cao Nhẫn.
Nhưng vậy, chứng tỏ Cao Nhẫn đã kém lão một bực. Cao Nhẫn nghĩ vậy. Chứ nào biết lão nhờ trải qua trăm ngàn trận chiến, kinh nghiệm có thừa. Hơn nũa, lần đầu Cao Nhẫn ứng dụng chiêu này với tiểu đao ngắn, phần không có phối hợp với kiếm pháp phục ma. Do đó, lão mới qua được chiêu này của Cao Nhẫn, chứ thật tình lão đã sợ. Lão thét lên :
- Dừng tay! Dừng lại ngay!
Mặc lão kêu, kệ cho lão thét. Cao Nhẫn phóng lao phải theo lao. Đệ tam thức Phục Tà đã tuôn ra như thác đổ, như sóng Trường Giang vỡ bờ.
Nhưng...
Đốm sáng giữa vầng kiếm quang mờ mịt, đã đánh vào chỗ trống. Lão Quân chủ đã chạy đâu mất rồi. Nhìn lại chỗ lão đứng, một vạt áo đạo bào bằng gấm còn nằm đó! Đạo bào đã thế mạng cho lão. Cao Nhẫn lẩm bẩm :
- Lão nhanh chân thật!
Tuy vậy, qua sự việc đêm nay, Cao Nhẫn thấy sự việc sẽ đến vào ngày mai rất dễ giải quyết, võ lâm sẽ hết hồi đen tối.
Như vầng trăng vào giữa canh ba của đêm trước ngày rằm, nó đang tỏa sáng, một ánh sáng huyền diệu, mát mẻ, bình yên, không tỳ vết, không hoen ố, không như lòng của lão Quân chủ đã bị hoen ố vì dã tâm của lão?
Để cho tâm hồn được thảnh thơi. Để cho thân xác được nghỉ ngơi, Cao Nhẫn đưa chân chầm chậm, khoan thai, đi dần dần về lại Quân Sơn đạo am.
Lúc này mọi người đều ngủ cả!
Họ bình thản ngủ cũng phải vì ngày mai võ lâm sẽ được yên bình như mọi người từng mong muốn nó yên bình. Chỉ trừ có một nhóm người đang thức, đang chờ. Võ Lâm nhị thần bình tâm mà chờ Cao Nhẫn.
Trình Hiển Thiên, Đinh Phượng, Tư Đồ Sương, Tôn Bình thì bồn chồn mà trông chờ Cao Nhẫn. Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh, Độc Mục Cái, Võ Thành Ngung thì nôn nóng chờ Cao Nhẫn.
Mỗi một người đều có lý do riêng để mà chờ mà đợi. Người bình tâm vì biết chắc Cao Nhẫn sẽ không việc gì. Kẻ bồn chồn vì e Cao Nhẫn gặp chuyện bất trắc! Còn nôn nóng là họ muốn gặp Cao Nhẫn để bàn định chuyện ngày mai. Chuyện ngày may hãy để đến ngày mai.
* * * * *
Rồi ngày mai đến cũng đã đến!
Bọn người Huyền Hạc đạo trưởng, Tâm Như sư thái, Thần Đao Khương Hoắc và chúng môn đệ các phái Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn, Trường Bạch, bọn môn nhân Kim Ưng bang và một số nhân vật võ lâm vào hàng nhị lưu và tam lưu... của giang hồ Trung Nguyên.
Tất cả bọn họ đều y áo tinh tươm, nghênh ngang qua lại, mắt cao đến trán... Khí thế bừng bừng, ngỡ như bọn họ đều vui mừng thưởng tiết Trung Nguơn. Ngỡ như là ngày vui như thế này sẽ kéo dài mãi cho võ lâm Trung Nguyên. Một khi bọn chúng cùng trích huyết tuyên thệ với Quân chủ. Một khi mà người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên sẽ là Quân chủ! Chắc chắn là Quân chủ!
Ngược lại, nét mặt trầm tư, dàu dàu ủ dột đang phủ kín khuôn mặt của những phần tử còn lại. Riêng chỉ có Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần thì thần thái vẫn ung dung tự tại.
Giờ Tỵ đã điểm.
Mọi người, dù vui hay không vui, dù đang phấn khích hay chán nản... đều đã có mặt đông đúc dưới thềm sân mang chữ Địa.
Từ đây, họ đưa mắt nhìn lên sân Nhân và sân Thiên. Cảnh vật đều như trước, nghĩa là như buổi Đại Điễn Lễ vào ngày tiết Đoan Ngọ.
Vẫn một trụ đá, trên có đặt một chậu bằng vàng, gát kề miệng chậu là một thanh tiểu kiếm...
Vẫn chiếc ỷ bọc gấm, ngay chỗ tựa lưng vẫn thêu một chữ Quân thật to, thật nổi.
Vẫn bàn hương án, dưới bệ bàn hương vẫn là phất trần, kiếm, sách, đàn...
Nhìn cảnh tượng này, mọi người không ai bảo ai đều chung một cảm nghĩ. Thời gian như quay lùi. Quay lùi lại từ tiết Trung Nguơn về đến tiết Đoan Ngọ.
Với cảm nghĩ này, họ có chung một ý niệm. Đoạn kết sẽ không thay đổi! Hay nói cách khác, cơ hồ như đoạn kết cục họ đã biết trước rồi.
Nhưng, không phải vậy!
Giờ Ngọ đến. Hàng người Chuyên lệnh sứ không thấy đâu!
Hết giờ Ngọ. Mọi người vẫn tiếp tục chờ đợi.
Đến giữa giờ Mùi. Chuông không gõ hương không đốt, hàng người Chuyên lệnh sứ từ sau đi nhanh ra, mặt đằng đằng sát khí khiến mọi người nhìn thấy mà lòng thêm thấp thỏm.
Bốn tiểu đạo đồng cũng đã xuất hiện, tay thay vì bưng bốn mâm chứa bốn vật như lần trước, lần này trên tay cả bốn tiểu đạo đồng cầm mỗi người một tiểu đao.
Mọi người nhìn thấy mà phập phồng trong lòng. Duy chỉ có Cao Nhẫn khi nhìn thấy bốn tiểu đao trên tay bốn tiểu đạo đồng thì kinh nghi, mày cau lại, khó hiểu.
“Tại sao lão Quân chủ lại có bốn cây tiểu đao này? Làm sao mà lại giống như cây tiểu đao của mình như vậy?” Cao Nhẫn tự hỏi và không thể nào giải thích được.
Trong lúc mà Cao Nhẫn tự vấn mình, thì Quân chủ cũng đã xuất hiện, uy nghi đứng giữa sân mang chữ Thiên.
Lão chưa ngồi vào chiếc ỷ bọc gấm! Lão còn đợi gì nữa đây? Không!
Lão không đợi gì cả, mà lão chờ cho mọi người yên tĩnh lại, rồi lão vẫn đứng mà nói :
- Ba tháng qua, bổn Quân chủ đã dành cho Cao thiếu hiệp và một số người bất đồng một thời gian khá dài để tìm những bằng cớ xác đáng quy kết tội của bổn Quân chủ. Và cũng trong thời gian này, bổn Quân chủ cũng đã xem xét lại các việc mà bổn Quân chủ đã làm. Bổn Quân chủ cũng đã tự vấn lương tâm và bổn Quân chủ đã nhận định rằng.
Lão Quân chủ đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy mọi người đều đang háo hức chờ đợi lão nói. Lão mới lên tiếng nói tiếp :
- Nhận định đó là dù vầng trăng tròn nhưng vẫn có khi mờ khi tỏ. Đôi khi vẫn có những áng mây che khuất vầng trăng. Bổn Quân chủ cũng đã là như thế. Cây cao làm sao tránh được gió lớn. Bậc quân tử tránh sao được lời đàm tiếu của kẻ tiểu nhân. Do vậy, hôm nay bổn Quân chủ mong sao mọi việc đều sáng tỏ, để rồi đây, bổn Quân chủ cùng với anh hùng trong võ lâm các lộ hiệp tâm, hiệp lực gìn giữ sự thái hòa trên toàn cõi võ lâm Trung Nguyên.
Tiếng hoan hô, hưởng ứng lời của lão Quân chủ đồng thanh dội lên.
Lão chấp tay xá khắp nơi một lượt, rồi lão chễm chệ ngồi xuống chiếc ỷ.
Sự việc trước đây mọi người đều đã biết. Lúc này, những người bất đồng với Hiệp Thiên bang đều đang chờ Cao Nhẫn xuất hiện. Chờ Cao Nhẫn trưng bằng chứng và nhân chứng ra. Và họ không phải thất vọng.
Cao Nhẫn đứng lên, dõng dạc nói :
- Quân chủ có nói, ba tháng qua, Quân chủ đã xem xét lại việc trước sau! Quân chủ có hứa với Tư Đồ Sương tiểu thư ở Tiềm Long Bang, vậy hôm nay tại hạ xin được hỏi, Quân chủ có thể trả lời về hạ lạc của Tư Đồ lão bang chủ Tiềm Long Bang? Quân chủ có biết Trịnh Đạt, Trịnh tiền bối, Bang chủ Kim Ưng bang bây giờ ở đâu? Đường lão thái thái cùng gia tộc họ Đường, tung tích ra sao? Quân chủ nói đi?
Bình thản, Quân chủ giải thích :
- Hạ lạc của Tư Đồ lão huynh không phải là một sớm một chiều mà biết ngay được! Ngay sau lễ trích huyết tuyên thệ diễn ra xong, bổn Quân chủ sẽ dốc toàn lực sức người, sức của, quyết trả lời được vấn đề này! Việc của Trịnh lão huynh cũng vậy, sau khi Trịnh lão huynh thất tung, bổn Quân chủ nghĩ tình đồng đạo giang hồ đã cưu mang toàn thể môn nhân của Kim Ưng bang cho đến tận ngày hôm nay. Toàn thể võ lâm đều đã biết rõ điều này, Cao thiếu hiệp không nói thì việc truy tìm Trịnh lão huynh chính là bổn phận của bổn Quân chủ. Sự việc của Đường gia thì khác hẳn, tung tích của Đường lão và gia tộc họ Đường, bổn Quân chủ đã biết, đã giải cứu được họ và hiện họ đang được an trí ở một nơi rất an toàn. Cao thiếu hiệp hài lòng chứ?
Mặt Cao Nhẫn thoáng biến sắc, Cao Nhẫn không ngờ lão dễ dàng giải đáp trơn tuột mọi câu hỏi của mình như thế. Cao Nhẫn khó chịu trong lòng hỏi :
- Thế thì Quân chủ có biết đến hai nữ nhân, họ đã từng sống thanh nhàn ở một sơn cốc tại Thủy Tín phong?
Vẫn an nhiên, lão đáp không chút ngập ngừng :
- Có biết, họ là thâm giao với bổn Quân chủ.
Cao Nhẫn thoáng mỉm cười :
- Quân chủ đã làm gì mà phải xin họ tha thứ?
Lão thoáng nhíu đôi mày :
- À... nhưng đây là việc riêng của bổn Quân chủ, Cao thiếu hiệp tốt hơn đừng đề cập đến việc này.
Gật đầu, Cao Nhẫn nói :
- Được, đã là việc riêng, tại hạ không tiện phải nêu ra, nhưng xin Quân chủ hạ cố và cho biết họ có tha thứ cho Quân chủ không?
Gật đầu, lão đáp :
- Đương nhiên! Đã là chỗ thâm giao, hà cớ gì lại không tha thứ được? Cao thiếu hiệp hỏi hơi thừa!
Đưa tay cầm một tờ hoa tiên, giơ ra trước mạt cho mọi người cùng xem rõ được nội dung, Cao Nhẫn nói :
- Đây có phải mà bút tích của Quân chủ?
Đôi mày bạc của lão thoáng nhăn lại, lão ấp úng nói :
- Ta... ta chưa xem... được rõ!
Cao Nhẫn không nói gì, vung tay, tờ hoa tiên bay nhanh về phía lão Quân chủ. Lão đưa tay chộp lấy. Sau khi xem, lão gật đầu xác nhận là bút tích của lão. Lão định lên tiếng thì Cao Nhẫn đưa tay chận lại, và hỏi :
- Xin hỏi Quân chủ, hai nữ nhân nầy hiện đang ở đâu?
Khuôn mặt lão tái xanh, lão ngắc ngứ một lúc rồi đáp :
- Bổn Quân chủ đã mời họ đến ở cùng với bổn Quân chủ!
Cao Nhẫn đác ý hỏi :
- Có thể nào Quân chủ cho xem mặt lệnh ái được không?
Lão càng ấp úng hơn :
- Ái.. Ái nữ... hiện đang... khó ở... nên không thể vời... ra đây... được... hơn nữa...
Hít một hơi dài, lão nói tiếp :
- Hơn nữa, ái nữ của bổn Quân chủ ở cách đây khá xa, khó mà trong một chốc lát có thể đến đây được.
Gật đầu, Cao Nhẫn trầm giọng :
- Điều này tại hạ cũng đã đoán được! Lệnh ái chắc chắn là không ở gần đây, mà đã được Quân chủ an trí tại... lòng mộ địa ở Kim Lăng! Có đúng thế không?
Câu cuối, Cao Nhẫn chợt lên giọng và nói rất to.
Lão Quân chủ mặt ra vẻ ngạc nhiên :
- Kim Lăng? Ai nói ái nữ ta ở Kim Lăng? Sao có lòng mộ địa nào ở đây?
Không đáp, Cao Nhẫn đã giương thẳng một tờ hoa tiên nữa. Cao Nhẫn đắc ý hỏi :
- Quân chủ chắc chắn nhận được bút tích của chính mình?
Lão Quân chủ giận dữ, đứng bật ngay dậy, lão quát :
- Hay cho tiểu tử, dám giở trò đê tiện! Giả dạng bút tích của bổn Quân chủ mà vu khống cho bổn Quân chủ! Ngậm máu phun người! Bổn Quân chủ quyết vì công đạo mà giải quyết tiểu tử này!
Không để tâm đến lời lão nói, quần hùng đều đa số bán tín bán nghi.
Không biết nên nghe theo người nào. Do đó họ không phản ứng gì khi nghe lão đòi giết Cao Nhẫn, dựa vào công đạo võ lâm.
Long tranh - hổ đấu
Đạo - ma tranh cường
Động Đình hồ.
Quân Sơn.
Quân Sơn đạo am.
Mới đầu canh một mà ánh trăng đã soi sáng mọi vật. Cao Nhẫn vì lo lắng cho việc ngày mai, khó thể ngồi yên trong phòng, đành đưa chân tản bộ dọc theo dường lát đá xanh dẫn quanh vòng trong Quân Sơn đạo am.
Ánh trăng qua từng chỗ trống lộ thiên giữa các mái nhà, đập vào từng phiến đá lát đường. Tùy theo độ khảm nông, sâu của phiến đá lát mà ánh trăng làm cho bóng của từng phiến đá in xuống chỗ nhiểu chỗ ít, chỗ tỏ chỗ mờ. Sự việc này đưa hồi ức Cao Nhẫn trở lại với Kỳ Liên sơn, với Loạn Thạch cước.
Gió từng cơn mát dịu từ mặt hồ Động Đình thổi vào khiến Cao Nhẫn càng nhớ đến gò Loạn Thạch.
- Ai?
Dù đang sống trong hồi tưởng nhưng một phần thính lực đã giúp cho Cao Nhẫn phát hiện ra có người vừa mới đến. Cao Nhẫn trầm giọng hỏi. Người nọ không hiện thân, chỉ nói trong lúc chớp mình lướt đi :
- Có gan hãy theo ta.
Không là mãnh long thì không quá giang! Cao Nhẫn không chần chừ, tung người lướt theo ngay.
Bóng người nọ ẩn hiện phía trước, quanh đi, quanh lại, vẫn lướt nhanh như gió. Thân pháp cũng đã đến hàng tuyệt đỉnh.
Kinh ngạc, Cao Nhẫn không bỏ cuộc, vẫn lướt mình theo sát, trong lòng thì lại tự hỏi: “Ai thế nhỉ? Thân pháp thật đáng khâm phục, đường đi lối lại trong Quân Sơn đạo am được án theo trận đồ mà bóng người này cứ thong dong lướt đi, không chút ngập ngừng”.
Cao Nhẫn lại nghĩ: “Kiến văn của người này cũng không kém hơn Võ Lâm Thần Toán”.
Kẻ trước người sau như hai vệt sương mờ trong đêm trăng yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã vượt ra khỏi phạm vi Quân Sơn đạo am.
Bóng trước cứ lướt đi, hướng về phía Bắc của Quân Sơn.
Cao Nhẫn tự hỏi: “Người này dẫn ta đi đâu?”
Xa xa, đã thấy mặt nước hồ Động Đình lấp lánh dưới ánh trăng xuyên qua hàng liễu rũ... cảnh vật trông đẹp đến mê hồn. Còn cách rặng liễu rũ chừng năm trượng, bóng người phía trước dừng chân.
“Nói đứng lại là đứng lại được ngay. Người này thân thủ quả là bất phàm”.
Cao Nhẫn dừng chân cách người này ba trượng đã nghĩ thế. Thấy bóng người phía trước, sau khi đã đến đây không xoay mặt lại, cũng không lên tiếng, Cao Nhẫn đành phải hỏi :
- Tôn giá là ai? Cho vời tại hạ đến đây là có ý gì?
Người này từ từ quay người lại.
Cao Nhẫn khi nhận rõ đấy là ai, liền bật thốt lên :
- Quân chủ! Là lão ư?
Xạ hai tia mục quang sáng quắc nhìn Cao Nhẫn, lão gật gù lên tiếng :
- Cao thiếu hiệp quả có đảm lược. Xứng đáng là long phụng giữa đám phàm phu tục tử.
Cao Nhẫn trầm giọng :
- Không lẽ Quân chủ cho vời tại hạ đến đây chỉ để nói những điều này?
Lão Quân chủ cất giọng trầm hơn :
- Hai đệ tử của ta đã lâu không thấy về, có phải chúng đã gặp Cao thiếu hiệp?
Cao Nhẫn vẫn điềm nhiên :
- Là Quân chủ muốn nói đến ai?
Lão lặng nhìn Cao Nhẫn một lúc mới nói :
- Khá lắm! Tâm tư cũng khá lắm! Ta muốn nói đến Thập nhất và Thập nhị.
Gật đầu, Cao Nhẫn nói mà không chút sợ sệt :
- Nếu là chúng thì Quân chủ khỏi phải trông chờ, tại hạ đã bắt tận tay chúng bắt người, phóng hỏa, lại toan sát nhân diệt khẩu. Việc thế đó, Quân chủ lại là bậc đại lượng, đại đức, Quân chủ sẽ làm gì? Giết hay tha?
Lão Quân chủ thật xứng đáng là một bậc kiêu hùng, không giận dữ, quát nạt, cũng không hỗ ngươi bẻ mặt. Lão gật gù :
- Đáng lắm! Giết là đáng lắm!
Lão ngẩng mặt nhìn vần trăng đang sáng tỏ, lão nói :
- Một bầu trời không thể có hai vầng trăng. Sao Cao thiếu hiệp lại chống đối ta?
- Quân chủ hãy tự hỏi lấy mình.
- Cao thiếu hiệp cho ta làm không đúng à?
- ...
- Hợp nhất võ lâm lại, mọi người cùng chung lo việc lớn, mưu cầu thái hòa là sai sao?
- Không sai!
- Thế tại sao Cao thiếu hiệp lại không cùng hợp tác với ta?
- Quân chủ giả vờ hay thật sự Quân chủ không biết?
- Nếu ta đã biết, cớ sao ta lại còn phải hỏi?
- Nói về việc cá nhân, tại hạ và Quân chủ có mối thù.
- Thù gì? Lúc nào?
- Vì bí ẩn gò Loạn Thạch mà Quân chủ cho người giết nhũ mẫu, truy sát tại hạ, sau lại đả tử Minh huynh.
- Ta đã nghe việc này, nhưng Cao thiếu hiệp sao lại trách ta? Không phải tất cả đều do Tam tú Thần Ưng sao?
- Quân chủ định hai tay mà che khuất cả bầu trời sao? Tam tú Thần Ưng không phải là sai nha của Quân chủ à? Không phải vì ham danh đoạt lợi, mưu lợi ích cá nhân mà bọn chúng đã bán đứng cả Kim Ưng bang cho Quân chủ sao?
- Cao thiếu hiệp nghĩ sao, nếu ta trao bọn chúng, cả ba cho thiếu hiệp xử trí?
- Đa tạ Quân chủ đã thành toàn, tại hạ ghi nhớ mãi ơn này.
- Vậy là bổn Quân chủ sẽ trao bọn chúng cho Cao thiếu hiệp, rồi sau đó, Cao thiếu hiệp sẽ hợp tác với ta chứ?
- Không! Quân chủ, Cao Nhẫn này chưa nói hết lời. Nãy giờ tại hạ chỉ nói với Quân chủ về việc cá nhân tại hạ mà thôi. Còn việc chung của võ lâm Trung Nguyên thì...
- Thì thế nào?
- Tôn chỉ và mục đích của Quân chủ rất phù hợp với lòng mong muốn của mọi người. Duy chỉ...
- Cao thiếu hiệp cứ nói.
- Phương cách của Quân chủ đang làm và cá nhân con người của Quân chủ, tại hạ không thể tán đồng.
- Phương cách nào của ta mà Cao thiếu hiệp bất bình?
- Dùng sức mạnh mà truy bức mọi người phải suy tôn mình điều này không đúng. Tại hạ không tán đồng.
- Ta đã truy bức ai?
- Việc của Đường gia, việc của Không Động, Cái bang... đó không phải là truy bức, là dùng thủ đoạn mờ ám để đạt được mục đích đó sao?
- Hừ! Vô độc bất trượng phu.
- Đó chính là điều khiến cho tại hạ phải bất bình.
- Còn cá nhân ta thì sao chứ?
- Việc này, tuy tại hạ chưa có bằng cớ xác đáng nhưng cũng đủ kết luận Quân chủ là hạng người lừa thầy, phản bạn, hiếp đáp nữ nhân, loạn luân, loạn ngữ với nữ môn đồ mình.
- Câm miệng! Tiểu tử bất trí, đừng thấy ta cầu cạnh mà lấn lướt. Ngoa ngôn, xảo ngữ, vô lễ cả với bậc trưởng thượng!
Cao Nhẫn vẫn luôn đề cao cảnh giác, ngửa mặt lên trời cười khanh khách :
- Ha ha ha... cỡ lão mà cũng học đòi làm trưởng thượng của ta ư? Lão có đáng không? Ha ha ha...
Lão Quân chủ cả giận nạt đùa :
- Được rồi, nếu đêm nay mà ta không giết được ngươi, ta làm sao mà có thể hiệu lệnh mọi người!
- Không cần phải nói lời dao to búa lớn mà làm gì! Lão không giết ta, ắt ta cũng phải giết lão. Ta còn sống ngày nào, lão đừng có vọng tưởng ngày ấy! Mời!
Cao Nhẫn đưa tay lên mời lão, thần thái thật là ung dung, vì lúc trước, chỉ do kém trí mà phải thua lão chứ thật ra, chưa biết ai đã hơn ai. Huống chi Cao Nhẫn ngày hôm nay không còn là Cao Nhẫn của ngày trước nữa rồi.
Lão Quân chủ chưa chịu ra tay ngay, mà lão lại cười vang lên :
- Ha ha ha... Tiểu tử thật là ngông cuồng! Ta ha ha... thật tình thương hại cho ngươi! Ha ha ha... Ngươi đừng tưởng qua được ba chưởng của ta lúc trước là đã đủ lắm rồi sao? Ha ha ha... lầm, ngươi lầm to! Nếu ta muốn giết ngươi thật dễ như trở bàn tay! Ha ha ha... Nào múa may đi chứ. Xem ngươi có bao nhiêu tài cán nào!
Từng chuỗi cười khinh mạn của lão phát ra làm máu căm hờn của Cao Nhẫn bốc lên theo.
Chẳng thể dừng được, Cao Nhẫn sử dụng ngay chiêu chưởng ‘Ảo Ma phục ma’ bí truyền của Đế Tổ với cả mười hai thành công lực.
Chường kình ào ào thoát ra. không gian như tối sầm lại, như vần trăng đã bị chưởng phong đẩy đi mất, tất cả đều phủ chụp lên người lão Quân chủ.
Lão Quân chủ chớp mắt, lão mới biết người lầm mới chính là lão! Lão cả kinh đưa cả tả thủ ra, kèm theo tiếng quát vang trời :
- Chết!
B...u... ù... ùng!
Chưởng kình chạm chưởng kình. Chưởng phong cuốn lấy chưởng phong. Không khí chung quanh dao động. Bụi cát tung bay mịt mù.
Cả hai bóng người cơ hồ muốn tung bay như thuyền nan giữa biển cả, Cao Nhẫn và lão Quân chủ lắc lư, dập dềnh, chao đảo. Phải một lúc lâu sau, cả hai mới trụ vững thân hình.
Lão Quân chủ nhìn Cao Nhẫn mà sững sờ.
Cao Nhẫn nhìn lão mà khiếp sợ.
Khiếp cũng phải đánh. Sợ cũng phải ra chiêu. Quyết một mất một còn.
Cao Nhẫn cho tay vào người, rút phắt tiểu đao ra, miệng đã quát lên :
- Hãy đỡ vài chiêu kiếm của ta nào!
Quyết trong thời gian ngán, phải hạ cho được lão. Tiểu đao vừa vung ra, đã xử dụng ngay Đệ Nhất Thức Hàng Tà. Tiểu đao vũ lộng, kiếm khí bốc ra lạnh người. Cứ thế mà nhắm vào người lão Quân chủ. Lão Quân chủ tay nhanh tợ chớp giật, đã thấy kiếm cầm ở tay, lão cũng phát ngay kiếm chiêu, miệng lão cũng quát :
- Đỡ thì đỡ!
“Keng” Một tiếng kêu vẵng ra! Kiếm lão đã gẫy tiện, nhưng không hỗ là tuyệt đại cao thủ, thân thủ của lão thật bất phàm, chân búng ngược, hữu thủ cầm thanh kiếm đã cụt đầu, ném nhanh vào vầng kiếm quang của Cao Nhẫn.
Thật sợ cho kiếm chiêu của Cao Nhẫn.
Keng! Keng! Keng!
Thanh kiếm cụt bay vào người Cao Nhẫn, Cao Nhẫn ngó thấy ám khí, tay đưa chiêu thật nhanh, do tiểu dao sắc bén, thanh kiếm cụt chưa đi hết đà đã bị kiếm chiêu của Cao Nhẫn tiện ngọt làm bốn đoạn ngắn, lả tả rơi xuống. Hụt mất chiêu đầu, Cao Nhẫn tức mình, lao tới sử luôn Đệ nhị thức Phục Tà, bất kể lão đã có kiếm khác hay vẫn tay không.
Lão Quân chủ như hổ đã bị đuổi đến đường cùng, thoát thân cũng không kịp, lão luôn miệng hét vang :
- Này! Này! Này!
Phục cho lão, mà cũng sợ thay cho lão. Hai tay không mà lão dám chiêu đối chiêu cùng tiểu đao của Cao Nhẫn. Chụp, vồ, gạt, hất, kể cả tung quyền qua kẻ hỡ vầng kiếm quang mà đấm vào người Cao Nhẫn.
Nhưng vậy, chứng tỏ Cao Nhẫn đã kém lão một bực. Cao Nhẫn nghĩ vậy. Chứ nào biết lão nhờ trải qua trăm ngàn trận chiến, kinh nghiệm có thừa. Hơn nũa, lần đầu Cao Nhẫn ứng dụng chiêu này với tiểu đao ngắn, phần không có phối hợp với kiếm pháp phục ma. Do đó, lão mới qua được chiêu này của Cao Nhẫn, chứ thật tình lão đã sợ. Lão thét lên :
- Dừng tay! Dừng lại ngay!
Mặc lão kêu, kệ cho lão thét. Cao Nhẫn phóng lao phải theo lao. Đệ tam thức Phục Tà đã tuôn ra như thác đổ, như sóng Trường Giang vỡ bờ.
Nhưng...
Đốm sáng giữa vầng kiếm quang mờ mịt, đã đánh vào chỗ trống. Lão Quân chủ đã chạy đâu mất rồi. Nhìn lại chỗ lão đứng, một vạt áo đạo bào bằng gấm còn nằm đó! Đạo bào đã thế mạng cho lão. Cao Nhẫn lẩm bẩm :
- Lão nhanh chân thật!
Tuy vậy, qua sự việc đêm nay, Cao Nhẫn thấy sự việc sẽ đến vào ngày mai rất dễ giải quyết, võ lâm sẽ hết hồi đen tối.
Như vầng trăng vào giữa canh ba của đêm trước ngày rằm, nó đang tỏa sáng, một ánh sáng huyền diệu, mát mẻ, bình yên, không tỳ vết, không hoen ố, không như lòng của lão Quân chủ đã bị hoen ố vì dã tâm của lão?
Để cho tâm hồn được thảnh thơi. Để cho thân xác được nghỉ ngơi, Cao Nhẫn đưa chân chầm chậm, khoan thai, đi dần dần về lại Quân Sơn đạo am.
Lúc này mọi người đều ngủ cả!
Họ bình thản ngủ cũng phải vì ngày mai võ lâm sẽ được yên bình như mọi người từng mong muốn nó yên bình. Chỉ trừ có một nhóm người đang thức, đang chờ. Võ Lâm nhị thần bình tâm mà chờ Cao Nhẫn.
Trình Hiển Thiên, Đinh Phượng, Tư Đồ Sương, Tôn Bình thì bồn chồn mà trông chờ Cao Nhẫn. Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh, Độc Mục Cái, Võ Thành Ngung thì nôn nóng chờ Cao Nhẫn.
Mỗi một người đều có lý do riêng để mà chờ mà đợi. Người bình tâm vì biết chắc Cao Nhẫn sẽ không việc gì. Kẻ bồn chồn vì e Cao Nhẫn gặp chuyện bất trắc! Còn nôn nóng là họ muốn gặp Cao Nhẫn để bàn định chuyện ngày mai. Chuyện ngày may hãy để đến ngày mai.
* * * * *
Rồi ngày mai đến cũng đã đến!
Bọn người Huyền Hạc đạo trưởng, Tâm Như sư thái, Thần Đao Khương Hoắc và chúng môn đệ các phái Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn, Trường Bạch, bọn môn nhân Kim Ưng bang và một số nhân vật võ lâm vào hàng nhị lưu và tam lưu... của giang hồ Trung Nguyên.
Tất cả bọn họ đều y áo tinh tươm, nghênh ngang qua lại, mắt cao đến trán... Khí thế bừng bừng, ngỡ như bọn họ đều vui mừng thưởng tiết Trung Nguơn. Ngỡ như là ngày vui như thế này sẽ kéo dài mãi cho võ lâm Trung Nguyên. Một khi bọn chúng cùng trích huyết tuyên thệ với Quân chủ. Một khi mà người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên sẽ là Quân chủ! Chắc chắn là Quân chủ!
Ngược lại, nét mặt trầm tư, dàu dàu ủ dột đang phủ kín khuôn mặt của những phần tử còn lại. Riêng chỉ có Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần thì thần thái vẫn ung dung tự tại.
Giờ Tỵ đã điểm.
Mọi người, dù vui hay không vui, dù đang phấn khích hay chán nản... đều đã có mặt đông đúc dưới thềm sân mang chữ Địa.
Từ đây, họ đưa mắt nhìn lên sân Nhân và sân Thiên. Cảnh vật đều như trước, nghĩa là như buổi Đại Điễn Lễ vào ngày tiết Đoan Ngọ.
Vẫn một trụ đá, trên có đặt một chậu bằng vàng, gát kề miệng chậu là một thanh tiểu kiếm...
Vẫn chiếc ỷ bọc gấm, ngay chỗ tựa lưng vẫn thêu một chữ Quân thật to, thật nổi.
Vẫn bàn hương án, dưới bệ bàn hương vẫn là phất trần, kiếm, sách, đàn...
Nhìn cảnh tượng này, mọi người không ai bảo ai đều chung một cảm nghĩ. Thời gian như quay lùi. Quay lùi lại từ tiết Trung Nguơn về đến tiết Đoan Ngọ.
Với cảm nghĩ này, họ có chung một ý niệm. Đoạn kết sẽ không thay đổi! Hay nói cách khác, cơ hồ như đoạn kết cục họ đã biết trước rồi.
Nhưng, không phải vậy!
Giờ Ngọ đến. Hàng người Chuyên lệnh sứ không thấy đâu!
Hết giờ Ngọ. Mọi người vẫn tiếp tục chờ đợi.
Đến giữa giờ Mùi. Chuông không gõ hương không đốt, hàng người Chuyên lệnh sứ từ sau đi nhanh ra, mặt đằng đằng sát khí khiến mọi người nhìn thấy mà lòng thêm thấp thỏm.
Bốn tiểu đạo đồng cũng đã xuất hiện, tay thay vì bưng bốn mâm chứa bốn vật như lần trước, lần này trên tay cả bốn tiểu đạo đồng cầm mỗi người một tiểu đao.
Mọi người nhìn thấy mà phập phồng trong lòng. Duy chỉ có Cao Nhẫn khi nhìn thấy bốn tiểu đao trên tay bốn tiểu đạo đồng thì kinh nghi, mày cau lại, khó hiểu.
“Tại sao lão Quân chủ lại có bốn cây tiểu đao này? Làm sao mà lại giống như cây tiểu đao của mình như vậy?” Cao Nhẫn tự hỏi và không thể nào giải thích được.
Trong lúc mà Cao Nhẫn tự vấn mình, thì Quân chủ cũng đã xuất hiện, uy nghi đứng giữa sân mang chữ Thiên.
Lão chưa ngồi vào chiếc ỷ bọc gấm! Lão còn đợi gì nữa đây? Không!
Lão không đợi gì cả, mà lão chờ cho mọi người yên tĩnh lại, rồi lão vẫn đứng mà nói :
- Ba tháng qua, bổn Quân chủ đã dành cho Cao thiếu hiệp và một số người bất đồng một thời gian khá dài để tìm những bằng cớ xác đáng quy kết tội của bổn Quân chủ. Và cũng trong thời gian này, bổn Quân chủ cũng đã xem xét lại các việc mà bổn Quân chủ đã làm. Bổn Quân chủ cũng đã tự vấn lương tâm và bổn Quân chủ đã nhận định rằng.
Lão Quân chủ đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy mọi người đều đang háo hức chờ đợi lão nói. Lão mới lên tiếng nói tiếp :
- Nhận định đó là dù vầng trăng tròn nhưng vẫn có khi mờ khi tỏ. Đôi khi vẫn có những áng mây che khuất vầng trăng. Bổn Quân chủ cũng đã là như thế. Cây cao làm sao tránh được gió lớn. Bậc quân tử tránh sao được lời đàm tiếu của kẻ tiểu nhân. Do vậy, hôm nay bổn Quân chủ mong sao mọi việc đều sáng tỏ, để rồi đây, bổn Quân chủ cùng với anh hùng trong võ lâm các lộ hiệp tâm, hiệp lực gìn giữ sự thái hòa trên toàn cõi võ lâm Trung Nguyên.
Tiếng hoan hô, hưởng ứng lời của lão Quân chủ đồng thanh dội lên.
Lão chấp tay xá khắp nơi một lượt, rồi lão chễm chệ ngồi xuống chiếc ỷ.
Sự việc trước đây mọi người đều đã biết. Lúc này, những người bất đồng với Hiệp Thiên bang đều đang chờ Cao Nhẫn xuất hiện. Chờ Cao Nhẫn trưng bằng chứng và nhân chứng ra. Và họ không phải thất vọng.
Cao Nhẫn đứng lên, dõng dạc nói :
- Quân chủ có nói, ba tháng qua, Quân chủ đã xem xét lại việc trước sau! Quân chủ có hứa với Tư Đồ Sương tiểu thư ở Tiềm Long Bang, vậy hôm nay tại hạ xin được hỏi, Quân chủ có thể trả lời về hạ lạc của Tư Đồ lão bang chủ Tiềm Long Bang? Quân chủ có biết Trịnh Đạt, Trịnh tiền bối, Bang chủ Kim Ưng bang bây giờ ở đâu? Đường lão thái thái cùng gia tộc họ Đường, tung tích ra sao? Quân chủ nói đi?
Bình thản, Quân chủ giải thích :
- Hạ lạc của Tư Đồ lão huynh không phải là một sớm một chiều mà biết ngay được! Ngay sau lễ trích huyết tuyên thệ diễn ra xong, bổn Quân chủ sẽ dốc toàn lực sức người, sức của, quyết trả lời được vấn đề này! Việc của Trịnh lão huynh cũng vậy, sau khi Trịnh lão huynh thất tung, bổn Quân chủ nghĩ tình đồng đạo giang hồ đã cưu mang toàn thể môn nhân của Kim Ưng bang cho đến tận ngày hôm nay. Toàn thể võ lâm đều đã biết rõ điều này, Cao thiếu hiệp không nói thì việc truy tìm Trịnh lão huynh chính là bổn phận của bổn Quân chủ. Sự việc của Đường gia thì khác hẳn, tung tích của Đường lão và gia tộc họ Đường, bổn Quân chủ đã biết, đã giải cứu được họ và hiện họ đang được an trí ở một nơi rất an toàn. Cao thiếu hiệp hài lòng chứ?
Mặt Cao Nhẫn thoáng biến sắc, Cao Nhẫn không ngờ lão dễ dàng giải đáp trơn tuột mọi câu hỏi của mình như thế. Cao Nhẫn khó chịu trong lòng hỏi :
- Thế thì Quân chủ có biết đến hai nữ nhân, họ đã từng sống thanh nhàn ở một sơn cốc tại Thủy Tín phong?
Vẫn an nhiên, lão đáp không chút ngập ngừng :
- Có biết, họ là thâm giao với bổn Quân chủ.
Cao Nhẫn thoáng mỉm cười :
- Quân chủ đã làm gì mà phải xin họ tha thứ?
Lão thoáng nhíu đôi mày :
- À... nhưng đây là việc riêng của bổn Quân chủ, Cao thiếu hiệp tốt hơn đừng đề cập đến việc này.
Gật đầu, Cao Nhẫn nói :
- Được, đã là việc riêng, tại hạ không tiện phải nêu ra, nhưng xin Quân chủ hạ cố và cho biết họ có tha thứ cho Quân chủ không?
Gật đầu, lão đáp :
- Đương nhiên! Đã là chỗ thâm giao, hà cớ gì lại không tha thứ được? Cao thiếu hiệp hỏi hơi thừa!
Đưa tay cầm một tờ hoa tiên, giơ ra trước mạt cho mọi người cùng xem rõ được nội dung, Cao Nhẫn nói :
- Đây có phải mà bút tích của Quân chủ?
Đôi mày bạc của lão thoáng nhăn lại, lão ấp úng nói :
- Ta... ta chưa xem... được rõ!
Cao Nhẫn không nói gì, vung tay, tờ hoa tiên bay nhanh về phía lão Quân chủ. Lão đưa tay chộp lấy. Sau khi xem, lão gật đầu xác nhận là bút tích của lão. Lão định lên tiếng thì Cao Nhẫn đưa tay chận lại, và hỏi :
- Xin hỏi Quân chủ, hai nữ nhân nầy hiện đang ở đâu?
Khuôn mặt lão tái xanh, lão ngắc ngứ một lúc rồi đáp :
- Bổn Quân chủ đã mời họ đến ở cùng với bổn Quân chủ!
Cao Nhẫn đác ý hỏi :
- Có thể nào Quân chủ cho xem mặt lệnh ái được không?
Lão càng ấp úng hơn :
- Ái.. Ái nữ... hiện đang... khó ở... nên không thể vời... ra đây... được... hơn nữa...
Hít một hơi dài, lão nói tiếp :
- Hơn nữa, ái nữ của bổn Quân chủ ở cách đây khá xa, khó mà trong một chốc lát có thể đến đây được.
Gật đầu, Cao Nhẫn trầm giọng :
- Điều này tại hạ cũng đã đoán được! Lệnh ái chắc chắn là không ở gần đây, mà đã được Quân chủ an trí tại... lòng mộ địa ở Kim Lăng! Có đúng thế không?
Câu cuối, Cao Nhẫn chợt lên giọng và nói rất to.
Lão Quân chủ mặt ra vẻ ngạc nhiên :
- Kim Lăng? Ai nói ái nữ ta ở Kim Lăng? Sao có lòng mộ địa nào ở đây?
Không đáp, Cao Nhẫn đã giương thẳng một tờ hoa tiên nữa. Cao Nhẫn đắc ý hỏi :
- Quân chủ chắc chắn nhận được bút tích của chính mình?
Lão Quân chủ giận dữ, đứng bật ngay dậy, lão quát :
- Hay cho tiểu tử, dám giở trò đê tiện! Giả dạng bút tích của bổn Quân chủ mà vu khống cho bổn Quân chủ! Ngậm máu phun người! Bổn Quân chủ quyết vì công đạo mà giải quyết tiểu tử này!
Không để tâm đến lời lão nói, quần hùng đều đa số bán tín bán nghi.
Không biết nên nghe theo người nào. Do đó họ không phản ứng gì khi nghe lão đòi giết Cao Nhẫn, dựa vào công đạo võ lâm.