Thơ Xuân Diệu

Giục Giã

Author: Xuân Diệu

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ ! Thời gian không đứng đợi .

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết !

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi ?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi bắc.

Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ ?
- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự .

Mau với chứ ! Vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi ! Tình non sắp già rồi ...
 
Gởi hương cho gió

Author: Xuân Diệu

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gởi hương cho gió phủ phàng !
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu .
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều .

Tản mác phương ngàn lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương !

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ ...
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ
 
Hẹn Hò

Author: Xuân Diệu

Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ :
"Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều .
Em bằng lòng cho anh được phép yêu;
Anh sung sướng với chút tình vụn ấy".

Em đáp lại : "Nói gì đau đớn vậy !
Vừa gặp anh em cũng đã mến rồi .
Em phải đâu là ngọn nước trôi xui;
Chưa hy vọng sao anh liền thất vọng ?"

Lời nói ấy về sau đem gió sóng
Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi;
Anh tưởng em là của của anh rồi,
Em mắc nợ, anh đòi em cho được

Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước !
Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu !
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,
Em ác quá ! Lòng anh như tự xé...
 
Hết ngày hết tháng

Author: Xuân Diệu

Hết ngày, hết tháng, hết ! em ôi !
Kinh hãi không gian quặn tiếng còị
Anh ngóng tìm em, tuy thấy đó,
Sắp xa thôi cũng tựa xa rồi !

Đầu nghiêng, môi gượng, mắt mơn da,
Chân luyến bên chân, thế nghĩa là ...
Ôi những bàn chân không dứt được,
Ôi lời căng thấp giọng hò ba !

Khắc giờ tan lụn, dạ chon von,
Không dám nhìn xa sắc núi non :
- Hãy nhớ ngoảnh đầu khi khuất hẳn,
Cho anh tưởng tượng vẫn đang còn.

Đêm qua mưa gió lạnh lùng trời,
Anh ở, em đi, lạnh lẽo người .
Còi thét như gươm, tay hoảng đứt,
Khói đùn mây bạc, lệ lên ngươi !

Em đi : mưa phủ, khuất ân tình .
Anh ở : trời tan trên mắt anh .
Vừa đó nhìn nhau, nay tưởng ngóng;
Không gian ở giữa cách hai mình .

Chiều góa không em lạnh lẽo sao !
Một mình anh lạc dưới thu cao .
Sắc trời : sương đọng; non : mây tỏa,
Không biết lòng đi tới chốn nào ...
 
Hỏi

Author: Xuân Diệu

Một năm, thêm mấy tháng rồi
Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân
Gặp em, em gặp mấy lần
Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa

Ai làm cách trở đôi ta
Vì anh vụng ngượng, hay là vì em ?
Trăng còn đợi gió chưa lên,
Hay là trăng đã tròn trên mái rồi ?

Hằng ngày em nói bao lời
Với cha, với mẹ, với người xung quanh
Với đường phố, với cây xanh,
Sao em chưa nói với anh một lời ?

Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương
Phải duyên, phải lứa thì thương,
Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi !
 
Hôn

Author: Xuân Diệu

Trời ơi, ôm lâ’y say sưa
Mặt khao kha’t mặt, lòng mơ ươ’c lòng
Hôn em nươ’c mắt chảy ròng
Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.

Em hôn anh suô’t một giờ,
Anh hôn em mâ’y cho vừa lòng đau .
Sao mà chia ca’ch giữa xa nhau
Để Cho tha’ng thảm ngày sầu thê’ em?

Chao ôi mãi mãi mâ’t tìm,
Thâ’y rồi sung sươ’ng ta đem nhau về.
Hôn em ngàn thuở chưa xuệ
Â’p iu xương thịt, gắn kề tâm linh.

Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,
Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời
 
Hoa Ngọc Trâm

Author: Xuân Diệu

Anh tặng cho em hoa ngọc trâm
Hoa như ánh sáng, ngọc như mầm
Như cài trên tóc hoa trâm ngọc,
Anh tặng cho em hoa ngọc trâm.

Lá biếc đơn sơ, cánh nuột nà,
Rung rinh trên nước một cành hoạ
Một cành chụm nở hoa hai đóa,
Ôi cái đêm đầu hợp giữa ta .

Hoa giúp cho anh tỏ mối tình,
Vì ta hoa đã nở năm canh ...
Dịu dàng canh một trăng soi bóng,
Tha thiết canh năm nguyệt trở mình.

Từ ấy anh yêu hoa ngọc trâm .
Những khi vắng vẫn mong thầm.
Mỗi mùa hoa nở trong như tuyết,
Anh lại tìm thăm hoa ngọc trâm
 
Hoa Nở Để Mà Tàn

Author: Xuân Diệu

Hoa nở để mà tàn;
Trăng tròn để mà khuyết;
Bèo hợp để chia tan;
Người gần để ly biệt

Hoa thu không nắng cũng phai màu .
Trên mặt người kia in nét đau
 
Hoa Nở Sớm

Author: Xuân Diệu

Hoa chẳng chờ em, nở sớm hơn,
Một vùng xao xuyến Dạ - lan - hương .
Bỗng đêm ngào ngạt qua khung cửa,
Ấy dạ - lan - hoa hội giữa vườn .

Từ khi hoa trổ những chùm xinh
Trong ý thương yêu đã để dành
Nghĩ đến em về, hoa độ nở
Vì em, hương đượm cả mi thanh

Mấy ngày đông ấm giục hoa sinh
Đêm đến tin hương bỗng giật mình
Nhưng sóng ngạt ngào từng đợt một,
Dạ - lan kỳ ảo thấm năm canh

Muốn cầm hương quý, đợi em anh .
Anh cất hoa hương giữa ái tình
Muôn vạn hương triều thơm tựa biển,
Em về trở lại giữa hồn anh
 
Huyền Diệu

Author: Xuân Diệu

Này lắng nghe em khúc nhạc thơm
Say người như rượu tối tân hôn;
Như hương thấm tận qua xương tuỷ,
Âm điệu, thần tiên, thấm tận hồn.

Hãy tự buông cho khúc nhạc hường
Dẫn vào thế giới của Du Dương:
Ngừng hơi thở lại, xem trong ấy
Hiển hiện hoa và phảng phất hương...

Hãy nghe lẫn lộn ghé bên tai
Giọng suối, lời chim, tiếng khóc người .
Hãy uống thơ tan trong khúc nhạc
Ngọt ngào kêu gọi thuở xa khơi .

Rồi khi khúc nhạc đã ngừng im
Hãy vẫn ngừng hơi nghe trái tim
Còn cứ run hoài, như chiếc lá
Sau khi trận gió đã im lìm .
 
Không Đề

Author: Xuân Diệu

Tôi nhận cái này đã từ lâu .
Bây giờ nó tới, dẫu hơi mau,
Đã không tránh khỏi thì tôi tiếp
Một cách đau thương nhưng ngẩng đầu .

Ai có thích gì đi mãi mãi
Vô trong cái cõi chẳng mô tê .
Một khi cập bến vào vô tận
Thì đến vô biên chẳng trở về .

Tuy vậy, tôi đã sống hết mình,
Suốt đời không một phút coi khinh.
Tôi coi trọng nhất khi làm việc,
Họa có thua khi sống với tình.

Cái quả cam này đà vắt hết
Hiến cho non nước, hiến đời thân.
Tuy không biết đến bao giờ kiệt,
Nhưng dẫu sao thì cũng phải dừng.

Xin hãy cho tôi được giã từ ...
Vẫy chào cõi thực để vào hư .
Trong hơi thở cuối dậng trời đất
cũng vẫn si tình đến ngất ngư ...
 
Khung Cửa Sổ

Author: Xuân Diệu

Anh có nhà có cửa
Nhưng không vợ không con
Sợ cái bếp không lửa
Sợ cái của không đèn .

Những đêm đi xa về
Tận xa nhìn cửa đóng
Không ánh sáng đón mình,
Không có ai trong ngóng

Từ khi em đến anh
Cửa sổ ánh đèn xanh
Xa xa anh thấy sáng
Trong đêm khung cửa lành .

Biết có em trong phòng
Viết bài hay đọc sách,
Như trong bếp nấu cơm
Có lửa hồng tí tách .

Ôi cái khung cửa sổ
Em thường đứng nhìn ra :
Em là sao của cửa
Em là hồn của nhà .

Giờ nghĩ chuyện em đi,
Anh sợ khung cửa sổ
Sợ những lúc xa về
Không thấy đèn sáng cửa .

Ôi cái khung cửa sổ
Của kiếp anh, đời anh !
Tay em không đến mở
Thôi còn gì tươi xanh ?
 
Kỷ Niệm

Author: Xuân Diệu

Trên đường quần ngựa, chiều kia ...
Em ơi, anh muốn dựng bia ân tình
Khi anh qua đó một mình
Thấy còn in bóng in hình đôi ta .

Một chiều gió đỡ mâu xa,
Chiều sương phảng phất cho hoa dịu dàng
Em ngồi dước gốc cây dương
Mắt yêu xinh đẹp là gương đất trời .

Trái tim anh nói bồi hồi
Mà tim em cũng trao lời vấn vương
Đất trời chìm giữa yêu đương
Thời gian cũng gượm trên đường vô biên .

Dù anh sống đến ngàn niên,
Không quên những phút cùng em mơ màng
Thu kia, hôm ấy, bên đàng .
Khúc cong cong ấy, bên hàng cây dương
 
Lạ

Author: Xuân Diệu

Người nào xa lạ đâu đây,
Người mi thanh sáng, người tay dịu hiền
Tôi nhìn quên đẹp, quên duyên,
Quên câu ăn nói, tôi nhìn người thôi

Người nào một nữa thân tôi
Bước chân êm ái, nụ cười thần tiên
Người nào tôi tưởng đã quen
Một ngày không gặp lại nên mới rồi

Một kho vàng ngọc thêm hoài,
Người nào như cả loài người đến đây
Khiến tôi giận cả nước mây
Vòng tay khăn khít, mở tay : giao hòa

Ôm em trong cánh tay xòa
Nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian
 
Lạc Quan

Author: Xuân Diệu

Vườn cười bằng bướm, hót bằng chim;
Dưới nhánh, không còn một chút đêm :
Những tiếng tung hô bằng ánh sáng
Ca đời hưng phục trẻ trung thêm.

Gió qua, như một khách thừa lương,
Lay nắng trên mình lá loáng sương .
Hoa cúc dường như thôi ẩn dật .
Hoa hồng có vẻ bận soi gương .

Vàng tươi, thược dược cánh hơi xòa;
Ửng dạng, phù dung nghiêng mặt hoa;
Nhánh vút làm cho bông huệ ngợp .
Lòng trinh giữ lại nửa bông trà .

Hình eo, dáng lả, sắc xinh xinh
Phơi phới cùng nhau thở thái bình
Của nỗi yêu trùm không giới hạn
Dịu dàng tỏa xuống tự trời xanh .

Hạnh phúc vờn trong buổi sớm mai,
Vừa tầm với bắt của tay người;
Ái tình đem máu lên hoa diện :
Thi sĩ đi đâu cũng thấy cườị
 
Lời Kỹ Nữ

Author: Xuân Diệu

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi .
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá .

Khách ngồi lại cùng em ! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em ! Trăng từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu .

Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da .
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già,
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi .
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi .
Du khách đi . Du khách đã đi rồi
 
Mặt Em

Author: Xuân Diệu

Đã bốn năm trời nghĩa với duyên
Mặt em thay đổi vẫn y nguyên
Nét thêm rờ rỡ như tơ chín,
Dáng vẫn thanh thanh tựa nước hiền .

Kể từ sen ngó với đào tơ,
Anh đã thầm yêu vẻ dịu mơ
Trong mắt ngọc đen kỳ diệu thế,
Nhìn anh như hẹn đã nghìn xưa .

Khi mắt em gầy, lại rất yêu,
Niềm thương như bỗng dội lên nhiều
Mảng nhìn bịn rịn lo em ốm
Mà mặt em thêm vẻ lệ kiều .

Khuôn mặt xinh em mãi rỡ ràng
Lá sách nghìn trang sách vạn trang
Sớm mai anh thấy mặt trời mọc,
Chiều hôm anh đọc ánh trăng vàng .

Mặt em ở giữa kho trời đất
Vô tận thời gian có mặt em .
Đáy thẳm tâm hồn anh đã cất
Mặt em, hoa vĩnh viễn ngày đêm
 
MờI Yêu

Author: Xuân Diệu

Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá,
Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao;
Tháng giêng cười, không e lệ chút nào,
Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm.

Ai có biết mùa xuân lên nặng lắm
Trên cành hồng và trong những trái tim ?
Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim,
Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mới .

Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôi ...
Dù chỉ là trong một phút mà thôi ...
Đã bao lúc màu hoa đem nhớ tới,
Biết nhớ ai, đành chỉ nhớ xa xôi .

Lời ái ân ngừng lại ở trên môi,
Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nội .
Năm nay lại vương bồi hồi gió sợi .
Năm nay hương dây lại tới bồi hồi .

Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi,
Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc .
Mở miệng vàng...và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôi !...

Cần chi biết ngày mai hay bữa trước ?
Gần hôm nay thì yêu dấu là nên .
Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên :
Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ

Người được nói, tôi được nghe là đủ
Thực càng hay, mà giả dối lại sao ?
Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào;
Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội !

Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi,
Dù chỉ là trong một phút mà thôi ...
Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói,
Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh,

Cho dư âm vang động của lời tình
Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trải .
Tôi lắng đợi ! Nhịp lòng tôi đứng lại !
Tôi cần tin ! Tôi khao khát được nhầm !

Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá !
Mở miệng vàng ! và hãy nói yêu tôi !
Dù chỉ là trong một phút mà thôi !
 
Mưa

Author: Xuân Diệu

Lâm râm mưa chuyện trên cành .
Thì thầm lá nói trong mành nước xe
Phòng anh nghe tiếng mưa đi,
Em xa - chẳng hiểu làm chi giờ này .

Khí đêm man mát qua tay,
Có mưa thưa nhẹ, thêm ngây vị hè .
Ve im, lặng vắng tứ bề :
Em xa - mưa có bay về chốn em ?

Hơn là nhắn cá gửi chim .
Nhớ xưa đưa bức chăn êm tới người .
Thôi em nghỉ việc, khuya rồi .
Chăn mưa em đắp cùng trời - với anh
 
Mượn Nhà Vũ Trụ

Author: Xuân Diệu

Gốc cây là một gốc cây;
Chiều hôm là khoảng bóng dầy chiều hôm;
Đường đi đường vẫn đi mòn;
Làng em trước mắt, non dồn tận xa ...

Một lần đặt bước đôi ta,
Gốc cây, đường cái bỗng là thịt xương !
Chiều hôm bỗng hóa tâm hồn;
Hình non bảng lảng, sương thôn dịu hòa ...

Ngang vai đêm tới la đà
Bóng ngường cùng với bóng ta bồi hồi;
Bóng chiều chen lẫn hoa môi;
Gốc cây thương mến quen rồi thiết tha .

Em ơi ! Trời đất bao la
Mượn trong vũ trụ làm nhà anh, em;
Tình yêu - dấu đã như in .
Dù hoa, cỏ, đá lòng quên được nào !
 
Back
Top